Tiểu gia là siêu cấp thiên tài

Chương 17 : trọng thương

Bầu không khí bên ngoài đang cực kỳ yên tỉnh bống nhiên cảm giác được một cỗ kinh khủng tới cực điểm thôn phệ chi lực cùng một giòng gió hút như vòi rồng cuốn tới toàn bộ khu vực xung quanh. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đều bị thôn phệ hết toàn bộ, thậm chí dính dáng tới một phần sinh mệnh chi lực. “Chuyện gì xảy ra?”. Hàn Ngữ Băng toàn thân lỗ chân lông dựng đứng sợ hãi thốt lên. Thân là Thiên Địa cảnh giới nên khả năng nhận biết được những dao động năng lực ở trong không khí nàng cũng có thể cảm nhận được một phần nào đó. “Cảm giác thiên địa đang run rẩy”. Ngay khi cảm ứng được kinh khủng năng lượng thiên địa bị biến mất rồi run lên giống như không gian pháp tăng khóa lại khiến cho thiên địa run lên như đang sợ. Hàn Ngữ Băng nuốt xuống một ngụm khí lạnh, toàn thân lạnh toát cùng gương mặt sợ hãi mà chuyển qua màu tái xanh. Hai chân nàng run lên bật bật rồi ngả ngửa ra sau ngồi bẹt xuống nền đất. Loại năng lượng thôn phệ này bá đạo đến mức bao trùm toàn bộ khu vực xung quanh bán kính một trăm trượng và đang không ngừng bánh chướng. Chưa kể loại năng lượng này cực kỳ hỗn loạn nên không thể cảm ứng được nó xuất phát từ nơi nào. Nàng chỉ biết được thứ này không phải đơn giản chỉ là sóng năng lượng thôi đâu. “Thôi chết. Tiểu sư đệ”. Lúc này, Hàn Ngữ Băng mới nhớ đến phía trong kia Đế Nguyên Quân đang ngồi luyện hóa thiên địa kỳ hỏa. Nhưng lúc này lại gặp phải loại nguy hiểm năng lượng này có thể gây ảnh hưởng đến hắn nên nàng lo lắng mà lên tiếng. Bước chân nàng đang run rẩy vô cùng, từng bước chân tiến về phía hắn nhưng không tài nào đứng vững được. Bị sóng năng lượng hỗn loạn làm cho cảnh giới của nàng đang liên tục bị oanh kích dẫn đến trọng thương. Phốc! Đột nhiên, Hàn Ngữ Băng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt nàng không cam lòng nhìn về phía hắn đang tu luyện. Cánh tay đưa về phía trước rồi bấu víu trên nền đất kéo thân thể tiến về phía trước. Lúc đầu nàng đứng canh giữ ở bên ngoài phải hơn 20 trượng, mặc dù không quá xa nhưng lúc này lại đối với nàng như một con đường cực kỳ dài tràn đầy năng lượng trùng kích. Mỗi một thước đi đối với nàng đã cực kỳ khó khăn, càng đi vào sâu bên trong nàng càng cảm nhận được thân thể càng ngày càng không ổn, làn da trắng sáng ẩn ẩn xuất hiện những sợi tơ máu. Khóe miệng cũng vì thế mà run rẩy không ngừng, liên tiếp là những ngụm máu lớn nôn ra. Cho tới đi được hơn hai trượng thì thân thể nàng đột nhiên cứng đờ, ánh mắt không cam lòng mà ngất đi. Toàn thân khí tức của nàng càng ngày càng hỗn loại rồi bị nén chặt ở phía bên trong đan điền. Vì không có chân khí chèo chống thân thể, Hàn Ngữ Băng nhanh chóng bị sóng năng lượng đẩy bắn ra ngoài hơn hai mươi trượng mới dừng lại. Hai canh giờ qua đi! Lúc này phạm vi ảnh hưởng của sóng năng lượng này đã mở rộng đến hai trăm trượng hơn. Toàn bộ linh khí bị thôn phệ hết một cách cực kỳ nhanh chóng khiến cho mọi thứ giống như đang ngày càng bị khô cằn. Rống! Rống! Rống! Xung quanh đó, liên tiếp là những thanh âm hung thú vang lên tràn đầy sợ hãi. Chỉ với chừng đó thôi cũng đủ để dọa cho bọn chúng sợ hãi đến cực điểm. Chúng nhanh chóng bỏ chạy như muốn giẫm đạp lên nhau vậy. Quá đáng sợ. Nếu như không chạy đi nhanh thì rất có thể sẽ bị thứ năng lượng đó quấn lấy thân thể khiến cho chúng bị trọng trương đến nội đan. Một loại hỗn độn năng lượng không phải là thứ mà thức hải, linh hải hay nguyên hải có thể so sánh được đâu. Nếu như không cẩn thận sẽ bị thôn phệ hết toàn bộ. Mặc dù bá đạo là vậy nhưng lúc này hắn lại vô phương vận dụng được loại thực lực mà Côn Bằng thần đồ vốn có. Bởi vì sức mạnh của nó quá lớn và với thực lực của hắn hiện tại cũng chưa chắc có thể thi triển được một phần thực lực của nó. Nếu như nói lúc hắn đỉnh phong thì có thể thi triển được năm sáu thành thực lực của bức thần đồ này nhưng hiện tại hắn chỉ là một người bình thường. Quan trọng hơn, để tu luyện loại công đồ này cũng không phải là dạng ăn chay, chỉ biết thu hút linh khí là có thể tấn cấp được mà phải dùng những loại linh dược, đan dược để phụ trợ nhưng cũng không phải là con số nhỏ. Loại công pháp này được xem là cực kỳ toàn diện, trên phương vị luyện thể cũng có thể xem là rất mạnh, chưa kể còn có thuật pháp, binh pháp. Nói chung là nó hầu như được xem là toàn diện nhưng cũng vì thế mà cực kỳ khó tu luyện tổng bộ đạt đến hoàn mỹ được. Lúc này, hắn đắm chìm trong một trận tôi luyện cực kỳ bá đạo, da thịt bị thiêu cháy rồi dần dần sinh sôi trở lại. Linh khí thì điên cuồng đổ dồn vào bên trong đan điền rồi chuyển hóa thành linh hải, rồi phải vẫn chuyển linh hải đi đến toàn bộ khắp cơ thể để luyện lục phủ ngũ tạng cùng gân cốt ở bên trong. Răng rắc! Nhưng cũng vì thế mà càng không hề dễ dàng một chút nào cả. Mặc dù tiếng gió xiết nghe được rất rõ nhưng tiếng xương gãy liên tục càng khiến người ta phải sợ hãi. Phải biết, luyện thể như hắn là đang bán mạng, nó cực kỳ nguy hiểm, nếu như không thể điều tiết được cùng tâm thần không ổn định thì chắc chắn không thể thành công mà trở thành một kẻ phế nhân. Thời gian cứ như thế trôi qua! Phía bên ngoài, Hàn Ngữ Băng toàn thân cực kỳ chật vật, khóe miệng của nàng lúc này vẫn không ngừng chảy ra máu tươi. Vì mỗi lần nàng vận chuyển thức hải liền bị phản phệ. Đã hơn mười ngày rồi nhưng lượng năng lượng hỗn độn kia chưa thể bài trừ hết một cách triệt để được, thời gian này, nàng đã có rất nhiều lần liều mình tiến vào bên trong tìm hắn nhưng vô phương có thể đi vào được. Hầu như bị thổi bay ra ngoài một cách cực kỳ nhanh chóng. Mặc dù biết là nguy hiểm nhưng nàng không hề bỏ mặc hắn. Một mực hiểm nguy cũng gắng mà đương đầu, chỉ cần có một cơ hội liền có thể cứu hắn trở ra thì bỏ ra đại giá cũng có thể được. Cả hai dù quen nhau chưa được bao lâu nhưng trong mắt nàng, hắn như một tiểu đệ từ nhỏ vậy. Cảm giác ấm áp cũng như vui tươi của trẻ con. Phía bên trong! Hắn tu luyện cũng như luyện hóa kỳ hỏa này củng đã đi đến bước cuối cùng. Bị nó thiêu đốt hơn mười ngày nhưng cũng vì thế mà thu hoach cực kỳ to lớn. Vừa nhận được thiên địa kỳ hỏa, vừa có thể luyện lại thân thể, vừa gia tăng được cảnh giới. Thức Nhân cảnh tầng bốn! Tốc độ tu luyện này của hắn cũng không khỏi quá nhanh! Chỉ hơn mười ngày liền đã đột phá đến như vậy! Thực lực hiện tại của hắn cũng vì thế mà tăng mạnh, cảm giác như mạnh hơn năm sáu lần gì đó. Toàn thân mủm mĩm bụ bẩm cùng làn da trắng hồng non nớt nay được thay bởi một bóng dáng người. Phía bên ngoài màn sương linh khí đang dần dần tán đi, càng để lộ phía đằng sau nơi mà hắn đang ở tại. Cặp mắt kinh hồng đột nhiên mở ra, ẩn ẩn trong đó là vô tận thôn phệ chi lực vậy. Cảm giác như cặp mắt đó không phải của hắn nữa mà là chân chính một đầu côn bằng. Và phía đằng sau lưng hắn, một con cá có cánh đang bay lượn vờn quanh người. Mặc dù nó chỉ lớn hơn một cái gang tay thôi nhưng đó là chân chính là Thần thú hình thái hắn ngưng tụ ra được. Đợi đến khi nuôi nó trở nên lớn lên thì hắn có thể chân chính từ đó mà tự do thao túng. Nó càng lớn thì thực lực cũng vì thế mà mạnh hơn nhiều lần. Thần thú hình thái mặc dù có thể ngưng tụ hình thức bản nguyên nhưng cũng không phải là một sinh linh có sức sống mà là từ trong thức hải hắn ngưng tụ mà thành. Nó chính là thức hải hiện tại của hắn. Đặc biệt hơn một chút đó chính là có thể bảo hộ đan điền một cách an toàn nhất. Đan điền người ta chỉ có thể cố định ở một chổ nhưng hắn lại khác, có thể dễ dàng di chuyển khắp nơi trong cơ thể, thậm chí có thể thoát ra bên ngoài mà bay lượn. Đây là điều mà trước giờ không ai làm được! “Trên đời lại có loại công pháp bá đạo như vậy?”. Cảm nhận lại toàn thân thực lực, hắn đột nhiên thốt lên tràn đầy kinh ngạc. Toàn thân khí lực đã bành trướng cực kỳ mạnh mẽ rồi, thậm chí không có cách biệt quá nhiều so với lúc trước hắn tu luyện, phải biết không được sử dụng thiên phú nên khả năng cao không thể thành công dễ dàng được như vậy mà cần phải trải qua rất nhiều lần khổ luyện. Nhưng thành quả có được không quá mạnh nhưng cũng có thể xem là một phương cường giả, còn nếu như có đỉnh cấp công pháp thì thực lực cũng vì thế mà mạnh mẽ hơn nhiều. Ngoài ra, hắn cũng dò xét toàn thân nhục thể hiện tại đã đạt đến đẳng cấp nào rồi. Thức hải của hắn đã bị thay vào đó là hỗn độn thức hải có thần thú hính thức tọa trấn, quả tim tràn đầy huyết khí đại biểu cho nhục thân tu luyện đã có chút thành tựu. Chỉ cẩn nâng cao cảnh giới cho đến khi ngưng tụ thần thức thì thực lực hắn càng bá đạo hơn nhiều. Cả ba loại năng lực kết hợp cùng nhau thì không biết phải mạnh tới mức nào. Suy cho cùng, hắn cũng suy nghĩ đến cuốn công pháp này, có thể xem hiện tại đối với hắn là loại đỉnh cấp nhất mà hắn từng biết và chắc chắn có thể khẳng định được là nó không phải một người bình thường tạo nên. “Thế giới này không biết tồn tại bao nhiêu bí mật?”. “Vì sao ta lại được sinh ra rồi đến nơi này”. “Ta thực chất là thứ gì?”. “Thế giới này ần giấu thứ gì?”. “Mười hai năm, chân chính mười hai năm đều không có một chút thông tin nào”. “Hai lần tu luyện, ta lại càng cảm giác được cảm giác chân thực này. Đợi đến khi tu luyện đến đỉnh phong rồi dung hợp với bản nguyên thiên phú cùng thực lực phong bế kia thì không biết sẽ tạo ra bực nào cảnh giới. Có thể phá vở cảnh giới kia được hay không cũng dựa vào lần tu luyện này”. “Bí mật ẩn giấu phía sau kia ta chắc chắn sẽ tìm ra được chân tướng”. Nếu như để Hàn Ngữ Băng trông thấy giọng điệu của hắn như vậy chắc chắn sẽ cho rằng là một người khác, mặc dù bình thường hắn là một đứa trẻ vô ưu, vô tư nhưng những lúc thế này mới chính là bản chất thật sự của hắn. Vạn vật hắn nhìn thấy đều tầm thường tới cực điểm, không có một chút nào mà đáng để hắn xem trọng! “Cũng nên đi ra ngoài nhìn xem tiểu sư tỷ như thế nào rồi, chắc là nhớ tiểu gia lắm rồi”. Sắc mặt của hắn thình lình trở về như ban đầu, vô ưu vô tư, vui vẻ, cực kỳ thân thiện. Thân thể hơi chút mủm mĩm chạy từng bước nhỏ ra ngoài. Ngay khi trông thấy Hàn Ngữ Băng đang cực kỳ chật vật mà dựa vào thân cây kia nên hắn thốt lên. “Tiểu sư tỷ, có chuyên gì?”. Hắn nhanh chân chạy đến hỏi thăm. “Ta không sao, tiểu sư đệ, ngươi không có làm sao chứ”. Nàng đưa tay lau đi vệt máu rồi hỏi hắn. “Thời gian này có chuyện gì”. Hắn lắc đầu biểu hiện. “Lúc ngươi đang tu luyện, đã có chuyện phát sinh. Thiên địa sinh ra một cổ lực lược cực kỳ bá đạo, ta cũng vì thế mà bị trong thương”. Hàn Ngữ Băng nhớ lại rồi kể. “Ngươi ở sâu trong kia như vậy mà không bị làm sao là quá tốt rồi”. Hắn đột nhiên giật bắt người, ý nàng ta nói như vậy là ám chỉ đến hắn hay sao? “Thôi chết, tiểu gia ta quên kiềm chế lực lượng mất”. Hắn lẩm nhẩm trong miệng. Phải nghĩ ra cái gì đó biện minh? “Ta cũng không biết, lúc ta hấp thụ kỳ hỏa dường như cảm nhận được một loại hỏa bao quanh cơ thể như lớp bảo vệ bên ngoài”. Hắn gãi đầu như đang suy nghĩ. “Vậy sao, thật là may mắn”. Hàn Ngữ Băng kìm nén thương thế trong cơ thể rồi nở một nụ cười. “Như thế nào rồi, thiên địa kỳ hỏa có luyện hóa thành công?”. Nàng tiếp tục lên tiếng. “Tất nhiên rồi, tiểu gia ta là ai? Chỉ là một cái kỳ hỏa nhỏ bé làm sao có thể ngăn cản được”. Hắn đưa ngón tay chỉ vè phía trước rồi đột nhiên từ phía trên đỉnh đầu ngón tay có một vòng hỏa điểm màu vàng cam bốc lên. “Thật đẹp. Chúc mừng”. Hàn Ngữ Băng gật đầu. “Tiểu sư tỷ, chuyện nói sau đi, ngươi phải an tâm tỉnh dưỡng thương thế đi”. Hắn ngăn lại không cho nàng đứng dậy rồi nói. “Muốn đẩy hết lượng linh khí hỗn loạn này phải tốn kha khá thời gian, chí ít cũng phải mấy tháng mới có thể đẩy hết toàn bộ ra ngoài”. Hàn Ngữ Băng có một chút thất thần, gương mặt nàng cũng vì thế mà xìu xuống. - -- Ps: like a, like đi a, chương truyện kìa, like đi kìa các đh. - Ta lót dép ngồi hóng donate, đề cử, kim phiếu a.