Tiểu gia là siêu cấp thiên tài
Chương 135 : kinh hãi
Thất Thải Côn Bằng!
Lời nói của trưởng lão vừa dứt liền khiến toàn bộ gặp phải một phen kinh hãi, mặc dù chỉ từng nghe qua nhưng đó cũng chính là một trong những truyền thuyết cực kỳ xa xưa nhất.
Tại đó xuất hiện hàng loạt loại thần thú từng xưng bá thế giới, trong đó cũng có một tôn côn bằng đã vượt qua được cả ngũ hành. Nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết nằm ở trong ghi chép mà thôi, nay họ mới lần đầu tiên gặp phải.
Nhìn thấy đám người đang kinh hãi kia, Đế Nguyên Quân kiềm chế chứ không là phá lên cười lớn rồi.
Tôn côn bằng này chỉ là đan điền hắn ngưng tụ thực thể mà thôi, và đó cũng chẳng phải là thất thải nữa, mà chính xác hơn là nó đã xảy ra biến dị mà thành.
Còn những người đứng ở trên đấu trường!
Cả bốn người đều nhìn về phía trước mà nổi lên vẻ lo lắng, tôn côn bằng to lớn kia vừa đánh ra một sóng xung kích mạnh mẽ đang lao nhanh về phía bọn họ. Nhìn bên ngoài thì đó chính là một công kích so với Thiên Địa cảnh tấng chín chỉ kém hơn một chút mà thôi. Nhưng chừng đó cũng đủ để khiến họ phải kiêng dè.
Sóng xung kích nhanh chóng chuẩn bị đánh trúng, cả bốn người lúc này bắt đầu gấp gáp, bắt đầu phòng vệ. Từng người một bắt đầu thúc dục chân nguyên lên đến cực điểm rồi tạo ra một màn chắn lớn bao bọc bằng chân nguyên ở phía trước mà chống đỡ.
Vù vù!
Làn gió mạnh thổi qua đi mà không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra, cả bốn người đến lúc này cũng chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì ở phía xa.
Hồ Ngọc Ánh củng đã mượn nhờ thiên địa lực lượng để gia tăng sức mạnh. Nàng hiện tại đã có thể cùng với một Thiên Địa cảnh tầng chín đỉnh phong một trận chiến mà không gặp quá nhiều trở ngại, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
“Hahaha. Mấy người đang chọc cười ta sao?”. Đế Nguyên Quân chỉ tay về phía bốn người rồi cười lớn. “Nó có đánh ra công kích được đâu”.
“Ta chỉ dọa các ngươi thôi mà”.
“Ngươi…”. Tần Thiên tức giận quát mắng.
“Ta bị hắn lừa rồi”. Đỗ Thần Hàng lần đầu tiên hạ giọng nói.
“Hừ… Ta thì sợ gì hắn”. Tần Thiên chắc chắn nói.
Cùng lúc đó, chân nguyên hắn chuyền vào trong thanh kiếm đã đạt đến đỉnh điểm, tấp phù triệt ở bên trong củng đã nạp đầy năng lượng rồi bắt đầu chuyển hóa, mượn thiên địa lực lượng để gia trì.
“Làm như vậy cũng không thay đổi được gì đâu?”. Diễm Hương thùy mị lên tiếng. “Chịu thua đi”.
“Phải không?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ ở trên miệng rồi lên tiếng.
Đế Nguyên Quân dứt lời, hắn liền đồng thời sử dụng hai loại năng lượng ở bên trong cơ thể rồi điên cuồng lao lên. Tay phải nắm chặt chuôi kiếm chém ra một cái.
Một vệt sáng sắc bén lao đi với vận tốc cực kỳ nhanh, nó nhanh đến mức mà cả bốn người cũng chỉ nhìn thấy một vệt ánh liền biến mất ngay trước mặt họ.
“Yếu kém”. Đáp lại, Tần Thiên đưa trường đao lên cao rồi chém mạnh xuống.
Rầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm khí sắc bén kia bị một đao mãnh liệt này bổ ra thành hai nửa rồi tan biến đi. Nhìn một chiêu này vừa bị phá nát, Tần Thiên khóe miệng nở một nụ cười lớn rồi chuẩn bị lao lên. Thì đột nhiên, cơ thể hắn dần có cảm giác nặng nề đang đè nén.
Ở phía trên đầu, không biết từ lúc nào mà Đế Nguyên Quân đã xuất hiện ở đó. Ngay khi vừa cảm nhận được thì lưỡi kiếm đã một lần nữa được đánh ra. Khác với lần trước, lưỡi kiếm sắc bén và nặng nề nằm trong tay hắn trông không khác gì một tên đồ tể đang muốn chém đứt đầu.
Trong khoảng khắc đó, Tần Thiên trở tay không kịp, ngay cả tránh né cũng không thể được. Cảm giác đó nó giống như cơ thể hắn bị một lực vô hình níu giữ lại.
Thì đúng lúc này, một tiếng nói từ phía sau lưng vang lên.
“Đừng hòng”. Đỗ Thần Hàng đâm mạnh trường mâu về phía trước. Thành công ngăn chặn.
“Đa tạ”. Tần Thiên bật mình đứng dậy, thở nhẹ ra một hơi rồi nói. “Vừa rồi nguy hiểm thật”.
“Là ta chủ quan”.
“Không sao?”.
Công kích bị chặn lại, Đế Nguyên Quân đạp không nhảy lùi ra xa, một kiếm kia mặc dù thất bại nhưng hắn cũng không có bất cứ một chút hối tiếc gì cả. Mà nó đã nằm trong dự đoán của hắn từ trước.
Bốn người này đã là một đội muốn loại bỏ hắn nhưng thân là những người thuộc hàng đệ tử mạnh nhất nên việc ganh đua với nhau là chuyện rất dễ hiểu, nên trong khoảnh khắc đó, tên Đỗ Thần Hàng hắn đã hơi do dự một lúc. Chứ nếu không, một kiếm kia chưa kịp tung ra thì đã bị ngăn chặn lại rồi.
“Vừa rồi là ta xem thường ngươi”.
“Tiếp ta một đao”.
Tần Thiên từng sợi gân máu nổi lên, cánh tay phải to lớn mạnh mẽ nắm chặt trường đao rồi lao lên.
Địa cấp hạ phẩm đao pháp, Liệp Sát Đao!
Đưa cao trường đao vượt quá đầu, Tần Thiên thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi bổ xuống. Mặc dù hắn tung ra đao pháp này chỉ là địa cấp hạ phẩm, nhưng ở trong tay hắn thì uy lực đã không thua kém trung phẩm là bao.
Kết hợp với đao pháp với sức mạnh thuần túy khiến uy lực của nó mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Địa cấp hạ phẩm mâu pháp, Xà Mâu!
Trường mâu trong tay Đỗ Thần Hàng đang uốn lượn hình gợn sóng với mũi thương gắn lưỡi mâu con sắc bén liên tục đâm cắt hướng Đế Nguyên Quân công kích.
Địa cấp hạ phẩm roi pháp, Khốn Thừng!
Sợi giây thừng được tạo từ những sợi da hung thú bền chắc và cực kỳ cứng chắc nằm trong tay Diễm Hương giống như một tấm lụa mềm dẽo đang múa lượn ở trong không khí. Với mũi thừng được làm thứ hắc kim thiết nguyên ột khối được mài thành hình nên cực kỳ cứng chắc.
Công kích này uyển chuyển mà cực kỳ ma mị, nó vừa nhanh vừa uốn lượn xung quanh hai công kích kia dường như đang tìm yếu điểm của Đế Nguyên Quân vậy.
Ba công kích lao tới, Đế Nguyên Quân ánh mắt liếc qua Lã Thiêm Hồng một cái để nhìn xem, nhưng đúng như hắn dự đoán từ đầu. Hắn là một tên kiếm tu cực kỳ kiêu ngạo, con đường kiếm đạo của hắn cũng cực kỳ suôn sẻ và trình độ tu luyện cũng thuộc dạng rất cao nên hắn có thể tự tin một mình có thể giải quyết cả hai người chỉ trong nháy mắt.
“Sư đệ”. Nhìn thấy Đế Nguyên Quân phân tâm, Hồ Ngọc Ánh quát lớn.
Địa cấp trung phẩm thân pháp, Độn Thần Hành!
Địa cấp đỉnh phong thần hành, Phi Tung Cửu Bộ, thức thứ nhất, Thuấn Di!
Khoảng cách công kích không đến một gang tay, Hồ Ngọc Ánh lúc này đang chuẩn bị lao lên, nàng dốc hết sức mà vung kiếm về phía trước thì đột nhiên.
Thân ảnh Đế Nguyên Quân lóe lên một cái rồi biến mất ngay trước mắt, thậm chí nàng không thể nhìn thấy tàn ảnh, giống như hắn đang hòa mình với bên trong thiên địa vậy.
Chỉ trong chớp mắt, Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện ở một bên Tần Thiên. Vung mạnh trường kiếm chém xuống một cái.
Tần Thiên chỉ kịp trông thấy ánh kiếm từ trên đầu hạ xuống thì phản ứng lại, hắn nhanh chóng hạ thấp người rồi nhảy lùi ra xa.
Nhưng khi kiếm chiêu vừa mới hạ xuống, Đế Nguyên Quân trên gương mặt chỉ nở một nụ cười kì dị. Ngay sau đó, chân phải đưa lên. Rồi đạp mạnh một cái.
Địa cấp đỉnh phong cước pháp, Đạp Bộ Thức, Nộ Cước!
Đế Nguyên Quân điên cuồng thúc dục chân nguyên xoay chuyển rồi tung đại chiêu. Tần Thiên lúc này chỉ cảm nhận được trên cước bộ của Đế Nguyên Quân có một tầng mờ ảo chân nguyên và một thứ năng lượng màu đỏ tươi giống như sương máu đang tích tụ với một tốc độ chóng mặt.
Oanh!
Chưa kịp phản ứng lại, Tần Thiên bị Đế Nguyên Quân đá một cước cực mạnh ngay chính giữa bụng.
Phốc!
Một cước đánh trúng quá mạnh, nó mạnh đến mức mà Tần Thiên cảm giác được nội tạng ở bên trong như đang chuẩn bị vỡ nát thành hàng trăm mảnh.
Tần Thiên phun ra một ngụm máu tươi rồi văng ra xa rồi lăn lóc trên nền đất mấy vòng trông cực kỳ đau đớn.
“Không thể nào?”. Quả không hổ là một trong những người mạnh nhất nội môn, Tần Thiên ăn trọn một cước mạnh như vậy mà vẫn có thể đứng dậy được. Gương mặt hắn lúc này mới bắt đầu có những biễn hóa, sắc mặt trắng bệch trông cực kỳ khó coi, con ngươi co rút nhìn về phía Đế Nguyên Quân mà thốt ra.
“Cái gì?”. Đỗ Thần Hàng biểu cảm kinh hãi, ánh mắt không thể tin được nhìn về phía trước. “Một chiêu đã khiến Tần Thiên sư huynh bị trọng thương?”.
“…”. Lã Thiêm Hồng lần đầu tiên có chút biểu cảm ở trên gương mặt.
“Không ai nói cho các ngươi là trong chiến đấu không được phân tâm hay sao?”. Đột nhiên, Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện ngay trước mặt Đỗ Thần Hàng rồi đánh ra một quyền.
Địa cấp đỉnh phong quyền pháp, Phong Ma Quyền, Địa Liệt!
Tiếp tục tung ra đại chiêu, Đế Nguyên Quân trong mắt mọi người giống như một tên yêu nghiệt có chân nguyên vô hạn vậy. Chỉ trong một thời gian ngắn chưa đến mười giây đã tung ra liên tiếp bốn đại chiêu mà trên gương mặt không hề có một chút biến sắc nào cả.
Oanh!
“Khốn k….”. Ngay khi nhận thấy Đế Nguyên Quân đứng ngay trước mặt, Đỗ Thần Hàng chỉ kịp thốt ra một câu rồi bị đánh văng đi. “Phốc”.
“Đồng loạt ra tay”. Nhìn thấy hai người kia bị đánh trọng thương, sắc mặt Lã Thiêm Hồng dần tối sầm lại, ánh mắt khó nói nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.
Địa cấp đỉnh phong kiếm pháp, Tuyệt Linh Kiếm!
Thân ảnh Lã Thiêm Hồng chợt lóe lên rồi cực tốc lao về phía trước, khoảng cách ba mươi mét trong mắt hắn ngắn đến cực điểm, chỉ trong tích tắc đã có thể di chuyển đến được.
Ngay khi tiếp cận sau lưng, Lã Thiêm Hồng đâm mạnh mũi kiếm về phía trước hướng ngay chính giữa quả tim Đế Nguyên Quân mà đâm mạnh một cái.
“Đừng hòng”. Đế Nguyên Quân ngay khi vừa mới phát giác được, hắn chưa kịp có phản ứng thì đột nhiên, thanh âm Hồ Ngọc Ánh vang lên.
Nàng mạnh tay chém xuống một kiếm khiến đường đi của mũi kiếm kia bị lệch hướng đánh không trúng đích.
“Bốn đánh một rồi còn giở trò đánh lén, không biết hổ thẹn”. Hồ Ngọc Ánh tức giận quát lớn.
“Hahaha. Sư tỷ nói rất hay”. Đế Nguyên Quân nhanh chóng lùi lại nói. “Đã là chó của Trần Trầm Nghiêm thì làm gì biết xấu hổ”.
“Ngươi…”. Lã Thiêm Hồng tức giận quát. “Toàn lực giết chúng”.
Lời nói của hắn vừa dứt, khí tức của bốn người thình lình bạo tăng, vách ngăn của Thiên Địa cảnh tầng chín đỉnh phong như muốn bị phá vỡ.
“Muốn mượn thiên địa lực lượng?”. Đế Nguyên Quân cười khẩy một cái rồi nói với giọng điệu trào phúng. “Đưng mơ”.
“Cá bảy màu, nhanh ngăn chúng lại”.
Bay lơ lửng ở trên cao, tôn Thất Thải Côn Bằng nghe thấy tên gọi của mình liền có chút không vui, sắc mặt nó dường như trầm xuống, nhưng vì đó là lệnh của chủ nên nó chỉ biết làm theo mà thôi.
Nó đột nhiên há rộng miệng rồi đẩy ra một quả cầu khí trong suốt, ẩn chưa từng dòng khí hỗn đột bay lơ lửng ở bên trong rồi thổi mạnh một tiếng.
Rống!
Quả cầu kia dần bắn ra một chùm sóng năng lượng hướng bốn người mà bắn.
“Hừ, trò này không thể lừa được bọn ta nữa đâu”. Nhìn chùm năm lượng đang lao tới, Tần Thiên cắn răng quát lớn.
Rầm!
Lời nói vừa dứt, chùm năng lượng đánh trúng cùng lúc bốn người rồi phát nổ, một tiếng động lớn vang lên. Cùng với đó là bóng dáng bốn người bị đánh văng ra xa, nằm lăn lóc trên nền đất.
“Cái gì?”. Lã Thiên Hồng mái tóc bù xù thốt ra.
“Chẳng phái nó không thể đánh ra công kích được hay sao?”. Cả bốn người kinh hãi, đồng thanh lên tiếng.
“Hahaha. Ai nói vậy?”.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
41 chương
96 chương
7 chương
340 chương
22 chương
32 chương
124 chương