Tiểu gia là siêu cấp thiên tài
Chương 116 : mùi vị không tệ
Chỉ cần ngươi giúp được, sư đệ muốn gì ta củng sẽ làm tất cả để đáp ứng ngươi!
“Cần gì phải nói như vậy?”. Đế Nguyên Quân khó nói đáp.
“Ngươi chưa từng thấy chúng chèn ép ta như thế nào đâu”. Hồ Ngọc Ánh tủi thân nói.
“…”. Đế Nguyên Quân đáp. “Mục đích của ngươi là đi vào Tiên Luân Bí Cảnh phải không?”.
“Sư đệ, sao ngươi biết được?”. Hồ Ngọc Ánh kinh ngạc.
“Đơn giản”.
“Trần Trầm Nghiêm đột phá Tinh Cực cảnh nên không thể đi vào được, chỉ cần loại đệ đệ hắn nữa thì ngươi có thể tiến vào bên trong an toàn hơn rồi”.
“Vừa có khả ngăng tìm được cơ duyên lớn thì trưởng lão trong tông sẽ để ý”.
“Như vậy không cần lo lắng tên kia nữa rồi”.
“Sư đệ ngươi thật thông minh”.
“Nhưng để được thông quan thì việc đầu tiên cần phải vượt qua được khảo nghiệm rồi mới đến được vòng loại trực tiếp”.
“Sư tỷ, sao ngươi biết?”. Đế Nguyên Quân tò mò hỏi.
“Ngươi mới vào nên không biết”. Hồ Ngọc Ánh lý giải. “Trước đây ta cũng chỉ được nghe kể lại mà thôi”.
“Vòng khảo hạnh sẽ được chia ra thành: thử thách uy áp, vượt qua được hình nhân đại trận”.
“Còn vòng loại trực tiếp là đệ tử giao chiến, người thua sẽ bị loại bỏ, người thắng được tiếp tục cho đến khi chọn ra đủ số lượng thì dừng lại”.
Tiên Luân Bí Cảnh, tên gọi thật là đẹp đẽ. Nhìn vào đó ai cũng tưởng là nó là một nơi tu luyện rất lý tưởng nhưng ở bên trong có đầy rẫy khó khăn, nguy hiểm vô cùng. Ở trong đó tồn tại rất nhiều hung thú hung hiểm và vô vàn cơ quan. Nếu như không cẩn thận thì không biết dưới chân hay trước mặt có kích hoạt chúng hay không?
Và điều đáng quan ngại nhất là Tiên Luân Bí Cảnh đi vào không chỉ có đệ tử của Bồng Lai Thánh Địa mà còn có những thánh địa khác, thậm chí các ẩn tông củng đã bắt đầu để ý đến.
Thân mang tên là thánh địa nhưng có rất ít người được xem là đồng minh, ngoài mặt thì giữ tư thế hòa nhã nhưng ở bên trong lại vô tận sóng dữ. Thời gian mỗi một lần bí cảnh mỏ ra, đã không biết bao nhiêu người vì trận chiến giữa các thánh địa mở ra mà tử nạn, số lượng ít nhất cũng phải mấy trăm vạn người.
Mặc dù nguy hiểm là vậy nhưng không ở bên trong đó lại có cơ duyên cực kỳ to lớn, có thể nói một người may mắn nhận được truyền thừa, bí bảo,… là nhất phi trùng thiên, giống như con gà hóa thành phụng hoàng.
Nhưng để đạt được những truyền thừa đó không hề dễ dàng. Tương truyền, bí cảnh này xuất hiện từ mấy ức vạn năm trước, một quảng thời gian cực kỳ xa xưa và đó từng là một tiểu thế giới mà các cường giả đỉnh cấp từng sinh sống. Nhưng không biết vì một lý do gì đó mà họ bắt đầu xảy ra nội chiến khiến cho mọi thứ bị lật tung lên và vô tình khiến không gian bị phong bế lại mà chỉ để một lối đi ra duy nhất mà thôi.
Nhưng bí cảnh mở ra đã rất nhiều lần nhưng không có bất cứ ghi chép hay lời kể nào liên quan đến người ở trong bí cảnh đi ra, ngoại trừ những người ở bên ngoài đi vào may mắn sống sót.
Cường giả tuyệt đỉnh mạnh mẽ là thế nhưng bị phong ẩn ở bên trong, cho dù tu luyện đến đỉnh phong như tuổi tác bị hao mòn theo năm tháng mà trở thành những bộ xương khô.
Và để tiếp nhận một truyền thừa thì việc khảo nghiệm, lựa chọn người kế thừa phù hợp nhất phải trải qua hai cái yêu cầu, thứ nhất là phải chịu đựng được uy áp và đạo tâm phải thật sự phù hợp.
Chính vì thế nên bí cảnh đã rất nhiều lần mở ra nhưng truyền thừa của nó và cơ duyên mải vẫn không hết.
“Nói như vậy thì dễ rồi, chỉ cần loại bỏ Trần Trầm Thiên tại vòng đầu tiên là được rồi”. Đế Nguyên Quân gật đầu nói. “Còn những tay sai còn lại thì không cần phải để ý cho lắm”.
“Sư đệ, ngươi nói vậy là có cách để loại bỏ chúng được hay sao?”. Hồ Ngọc Ánh nghe thấy nên sắc mặt dần khởi sắc.
“Cách thì ta có không ít”. Đế Nguyên Quân sắc mặt tự tin, lời nói chắc chắn đáp. “Để đối phó với những người kia không khó”.
“Thật sự?”. Hồ Ngọc Ánh vui mừng.
“Tất nhiên, tiểu chiêu của ta nhiều lắm”. Đế Nguyên Quân cười nói.
“Có thể chỉ cho ta được không?”.
“Được, lúc đó chỉ cần ngươi niệm như thế này là được”. Đế Nguyên Quân ghé sát lại thì thầm nói.
Từng chữ như in sâu vào đầu, Hồ Ngọc Anh sắc mặt ửng hồng nhìn hắn. “Sư đệ, phải đọc cái này sao?”.
“…”. Đế Nguyên Quân gật đầu.
“Nhưng… Nói trước mặt nhiều người như vậy thì ta ngại chết mất”. Hồ Ngọc Ánh ngại ngùng, lắc đầu nói.
“Uy, sư tỷ. Đó là ta đang giúp ngươi”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười kỳ dị nói.
“Được rồi, ta tin ngươi”. Hồ Ngọc Ánh nuốt xuống một ngụm khí rồi nói. “Vậy ngươi muốn ta báo đáp như thế nào đây?”.
Đứng trước câu hỏi này, Đế Nguyên Quân trầm tư một lúc. Hắn suy xét từng ưu điểm mà Hồ Ngọc Ánh để xem thử có lợi hay không nhưng cuối cùng lại lắc đầu. Rồi hắn hướng ánh mắt bắt đầu quét qua nhìn chằm chằm vào cơ thể nàng giống như muốn nhìn xuyên qua lớp áo quần ở bên ngoài.
“Sư đệ, ngươi nhìn ngắm đủ chưa?”. Hồ Ngọc Ánh đưa tay lên che đi chổ hiểm yếu, gương mặt nàng xinh đẹp ửng đỏ, thẹn thùng nói.
“Hừm, thế này là được rồi?”. Nhìn thêm một lúc, Đế Nguyên Quân lẩm nhẩm.
“Sư đệ. Ngươi đang có suy nghĩ đen tối với ta sao?”. Nhìn thấy ánh mắt sắc bén, biểu cảm trông rất âm hiểm. Hồ Ngọc Ánh lên tiếng.
“Sư tỷ, ngươi yên tâm”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân để lộ bản mặt hiền hòa, nói với giọng điệu chính khí.
“Ta không tin?”.
“Vậy để ta thề cho ngươi xem”. Đế Nguyên Quân hừ lạnh một tiếng. “Ta mà có suy nghĩ gì xấu xa với sư tỷ thì sẽ bị sét đánh”.
Lời nói vừa dứt, chợt. Ở trên cao, sắc trời đột nhiên trở nên âm u lại, bầu không khí âm trầm đang dần ngưng tụ lại. Và ở trên kia dần xuất hiện một tòa lôi vân nhỏ đang không ngừng tích tụ năng lượng.
Rầm rầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, kéo theo đó là một vệt lôi quang sáng chói ánh lên trực tiếp đánh xuống, hướng căn phòng mà đánh.
Không kịp đề phòng, Đế Nguyên Quân bị lôi quang đánh trúng, toàn bộ môn phục ở trên người bị nhiệt độ kinh khủng của nó thiêu rụi thành tro bụi. Uy lực của nó mạnh mẽ là thế nhưng với nhục thân hiện tại của hắn thì không nhận quá nhiều sát thương nhưng làn da trắng hồng đã bị đánh cháy đen trông không khác gì cục than.
Đế Nguyên Quân thở ra một hơi và khói ở trong miệng bị đẩy ra thành dòng, khóe miệng hắn run lên thốt ra. “Con mẹ nó, sao lại thiêng quá vậy?”.
“Sư đệ, ngươi không sao chứ?”. Nhìn thấy bộ dáng Đế Nguyên Quân như vậy, Hồ Ngọc Ánh lo lắng hỏi.
“Không sao, chừng này lôi quang chưa đủ để làm ta bị thương đâu?”. Gương mặt đen nhám, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lớn để lộ hàm răng trắng sáng khiến nàng không kìm được mà phì cười.
Ở trên cao, tòa lôi vân sau khi hạ xuống một tia liền chuẩn bị tan biến nhưng sau khi lời nói hắn vừa mới dứt thì nó nhanh chóng tích tụ thêm năng lượng.
Rầm!
Một vệt lôi quang sáng chói lần nữa vang lên đánh xuống, uy lực lần này của nó phải gấp hai gấp ba lần tia lôi quang trước.
Bị đánh thêm một đạo, Đế Nguyên Quân làn da đã bị nhuộm đen nay càng đen thêm. Trên trán hắn nổi lên từng sợi gân xanh mà quát. “Định mệnh, lão thiên nhà ngươi”.
“Dám đánh tiểu gia đến hai lần, đừng tưởng ta anh tuấn mà dễ tính”.
“Ta rủa nhà ngươi bị rụng tóc, tối về bị lão bà đuổi xuống khỏi giường. Ngày ra ngoài giẫm phải phân, đi vào rừng bị sụp bẩy, đi tắm bị trôi mất trang phục…”.
Đế Nguyên Quân chửi một tràng dài rồi hì hục quát. “Ta thách ngươi dám đánh thêm một đạo nữa?”.
Rầm!
Một đạo lôi quang lần nữa đánh xuống, uy lực cường hãn khiến dãy nhà phải rung chuyển mạnh như một trận động đất nhỏ.
“Quá đáng, ta thách…”.
Rầm!
“Ta thách…”.
Rầm rầm!
Bị đánh đến đạo thứ năm, Đế Nguyên Quân khóe miệng đắng chát, mỗi một hơi thở đều đẩy ra một lượng lớn khói đen bay ra. Toàn thân hắn thì trông không khác gì một cục than lùi vừa được lấy ra khỏi bếp. Đầu tóc bù xù như bị giật điện đang bốc lên một mùi khét rẹt.
Trên trán dần nổi lên từng sợi gân xanh tức giận nhưng lại không lên tiếng nữa, vì căn phòng này không còn chịu đựng được thêm nữa và đại trận đã bị uy lực của lôi quang đánh cho vỡ tan rồi. Linh khí trong phòng được tụ tập giờ đã tán đi hết.
“…”. Hồ Ngọc Ánh chết lặng một lúc lâu, đợi lôi vân tán đi rồi mới lên tiếng. “Sư đệ, ngươi làm như vậy có hơi quá rồi thì phải”.
“Hừ, khốn kiếp. Đợi tiểu gia tu luyện đến đỉnh phong rồi lên Thiên Đạo Đài tìm ngươi tính sổ”. Đế Nguyên Quân hầm hực nói.
“Được rồi”. Hồ Ngọc Ánh nở một nụ cười nói. “Đến lúc đó rồi hẵng tính”.
Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp này, Đế Nguyên Quân đắm nhìn thêm một lúc. Nếu so sánh với đệ tử nội môn thì có rất ít người có thể so sánh được với nàng. Ở bên ngoài thì che giấu nhưng khi nàng nở một nụ cười là như khiến thiên địa phải ghen tỵ, hoa kia cũng không dám trổ bông.
Nhìn nàng trông không khác gì một tiên nữ hạ phàm.
“Sư tỷ, ngươi cười trông đẹp nhất”. Đế Nguyên Quân gật đầu thốt ra.
“Nếu sư đệ muốn thì ta sẽ mãi cười như này”. Nhìn thấy ánh mắt Đế Nguyên Quân, nàng trong lòng cảm thấy hơi xao xuyến, quả tim không biết vì lý do gì mà đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, hơi thở nàng cũng bắt đầu trở nên ấm hơn. Sắc mặt đỏ bừng e thẹn nhìn hắn rồi nói với một giọng điệu nhẹ nhàng, ấm áp.
“À, ta rất tò mò. Lúc nãy ngươi nhìn ta mà suy nghĩ cái gì vậy?”. Đột nhiên, Hồ Ngọc Ánh lên tiếng hỏi.
“…”. Đế Nguyên Quân chần chừ một lúc trả lời. “Ừm, bí mật”.
“Hừm, ngươi đừng có giấu ta được không?”. Hồ Ngọc Ánh nắm tay lay qua lay lại làm nũng nói.
“A…... Ta đau tim quá”. Đế Nguyên Quân kêu lên một tiếng.
“Sư đệ, nói cho ta nghe đi”.
“Được rồi, ta nói… ta nói được chưa?”. Đế Nguyên Quân nhếch mép. “Hôn ta một cái?”.
Ban đầu, hắn đang muốn trêu chọc nàng nhưng hành động sau đó lại khiến hắn phải giật mình, hai mắt trừng lớn nhìn đối diện. Hắn không tin được nàng lại chủ động đến như vậy. Lời nói vừa dứt, Hồ Ngọc Ánh hai mắt thít chặt, đầu hơi cúi xuống rồi điểm lên một nụ hôn, sắc mặt nàng đột nhiên đỏ bừng, thẹn thùng chạy đi.
“Ừm. Mùi vị không tệ”. Đế Nguyên Quân đứng đó một lúc, cảm nhận hơi ấm cùng hơi thở nồng ấm Hồ Ngọc Ánh còn lưu lại. Nhưng ngay sau đó lại lớn tiếng hét. “Ah… Nụ hôn đầu của ta…!!!”.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
41 chương
96 chương
7 chương
340 chương
22 chương
32 chương
124 chương