Sư đệ, ngươi có dám cùng ta một trận chiến! Lời nói truyền thẳng vào tai, Đế Nguyên Quân không lấy làm kinh ngạc mà trái lại lại nở một nụ cười nồng đậm tràn đầy âm mưu. “Thế nào, có dám không?”. Trần Trầm Thiên vừa tiến lại gần vừa nói. Đế Nguyên Quân quay người đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía xa, nơi mà Trần Trầm Thiên đang tiến lại gần. Vẻ mặt của hắn biến đổi một trăm tám mươi độ, giọng điệu nhượng bộ hạ xuống trả lời. “Trầm Thiên sư huynh, ngươi như vậy là muốn làm khó ta rồi”. “Trận chiến này ta từ chối”. “Hừ, tiểu tử. Được cùng ta đánh một trận là phúc phận của ngươi rồi”. Thấy điệu bộ Đế Nguyên Quân đang sợ hãi, Trần Trầm Thiên trên gương mặt càng thêm vui sướng nói.“Còn dám từ chối nữa sao?”. “Uy, ngươi làm vậy không sợ người ta cười sao sư huynh”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhếch mép nói. “Thiên Địa cảnh tầng bảy lại đi bắt nạt một Ngưng Hải cảnh nhỏ bé như ta”. “Sư huynh thật là biết đùa người khác”. Đám đông nghe thấy vậy cũng ồ lên bàn tán, nhìn thấy xung quanh không một ai để ý hắn, Trần Trầm Thiên ánh mắt trầm xuống nhìn chằm chằm. “Ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm ta sợ a”. Đế Nguyên Quân đưa tay lên ôm chầm lấy bả vai mình làm điệu nói. Vừa nói, vừa liếc nhìn với ánh mắt châm chọc cùng nụ cười âm hiểm. Nhìn điệu bộ Đế Nguyên Quân như vậy, Trần Trầm Thiên trên trán nổi một sợi gân xanh tức giận quát. “Ngươi…”. “Hừ, giống như lúc trước, ta sẽ hạ cảnh giới xuống Ngưng Hải cảnh tầng chín rồi đánh với ngươi”. “Sư huynh, ngươi chắc chú?”. Đế Nguyên Quân không kìm được mà nụ cười càng ngày càng nồng đậm. “Ta không tin ngươi cùng cảnh giới vô địch”. Trần Trầm Thiên gạt bỏ ý kiến đáp. “Nếu sư huynh đã “cầu xin” ta như vậy thì không từ chối được rồi”. Đế Nguyên Quân nói với giọng điệu khiêu khích. Bị châm chọc, Trần Trầm Thiên càng thêm tức tối, ánh mắt đáng sợ như muốn xẻ thịt người khác nhìn tới. “Sư huynh, xin mời”. Đế Nguyên Quân quay người. “Nào mọi người, nhanh tay đặt cược đi”. “Bên phải là Trần Trầm Thiên sư huynh, còn bên phải là của ta”. “Nhanh tay đặt cược đi”. Quay trở lại bàn đặt cược, Đế Nguyên Quân biểu cảm vui vẻ xem như không có trận chiến xảy ra nói. Ngay lập tức, đám đông đệ tử ào đến, ai ai trên tay cũng lấy ra một cái nhẫn trử vật đặt xuống cá cược. Bị vây quanh một lúc, đám người đặt cược kia cuối cùng cũng chịu dứt. Trên cái bàn lớn bị đống đồ đặt cược che kín hết chổ. Trần Trầm Thiên nhìn về phía bàn đặt cược thì càng thêm tức tối, hắn nghiến chặt răng nuốt xuống cục tức. Bởi vì toàn bộ những người đặt cược không có một ai đặt cho hắn cả. Đại đa số những người ở đây đã từng nhìn thấy Đế Nguyên Quân phong thái bá đạo như thế nào nên rất tự tin, ai ai trên mặt cũng nở một nụ cười. “Các ngươi”. “Đáng tiếc quá sư huynh, ta được mọi người yêu quý quá, chứ không như ngươi”. Đế Nguyên Quân tiếp tục khiêu khích. Tức giận bước lên lôi đài, Trần Trầm Thiên tròng mắt nổi lên từng sợ gân máu, ánh mắt hùng hổ dọa người nhìn xuống. Đế Nguyên Quân thì theo nhìn đống đồ đặt cược chất đống kia mà suy tính giá cả. ‘Lần này tiểu gia lại lời to rồi’. Vừa bước đi, Đế Nguyên Quân vừa nở một nụ cười vui sướng. Đứng đối diện ở trên lôi đài, Trần Trầm Thiên thì chăm chú muốn đánh một trận đẻ giải tỏa bực tức còn Đế Nguyên Quân thì làm ra điệu bộ vui vẻ. “Trận đấu này có luật lệ gì không đây, sư huynh”. “Một người bị đánh gục hoặc bị đánh văng khỏi đấu trường thì xem như thua”. “Ta biết rồi, sư huynh, bắt đầu đi”. “Tiếp chiêu”. Trần Trầm Thiên quát lớn. Khí tức Ngưng Hải cảnh tầng chín mạnh mẽ tuôn ra rồi ngưng tụ ở nắm quyền rồi lao lên trực tiếp đánh một quyền. Với uy lực một quyền này, Trần Trầm Thiên cực kỳ tự tin với thực lực của bản thân, hắn lao lên một cách nhanh chóng. Toàn bộ chú ý đều đổ dồn về phía Đế Nguyên Quân mà không có một chút phòng bị nào cả. Đối mặt với một quyền mạnh như vậy, Đế Nguyên Quân từ từ tung ra một quyền đánh lại, ở bên ngoài được bao bọc bởi một luồng chân nguyên đang tích tụ ngày một lớn. Ngay khi quyền kình tiến lại gần, Đế Nguyên Quân đánh ra một quyền với uy lực ngang bằng. Uỳnh! Ngay khi quyền kình va chạm, Đế Nguyên Quân dẫm mạnh chân xuống nền đất làm cho khu vực xung quanh nứt ra rồi bốc lên một lớp bụi đất che phủ cả hai ở bên trong. Đám bụi đất chưa kịp lắng xuống thì một bóng dáng bị đánh văng ra ngoài, trên gương mặt lộ ra vẻ đau đớn khôn cùng. Khóe miệng chảy xuống một dòng huyết dịch tanh nồng. Ngay khi tiếp đất, Đế Nguyên Quân tay che bụng làm ra vẻ đang thương nói. “Sư huynh quả thật bá đạo”. “Ngay cả một quyền bình thường có thể đối với ta toàn lực mà không bị thương”. “Thậm chí còn đánh ta văng xuống khỏi đấu trường”. “Sư đệ thua rất phục”. Đế Nguyên Quân cúi người nhưng ẩn phía bên dưới là vẻ mặt tươi cười, ngay khi đứng dậy. Biểu cảm hắn một lần nữa thay đổi, sắc mặt trắng bệch kết hợp với điệu bộ thụ thương khiến nhiều người nghi ngờ. Nhưng hắn đã bị đánh xuống khỏi lôi đài nên trận chiến này hắn bại. Đế Nguyên Quân từ từ đi về phía bàn đặt cược rồi gương mặt thể hiện vẻ áy náy. “Thật xin lỗi các vị sư huynh, sư tỷ. Trận này ta thua rồi”. “Vậy, số đồ đặt cược này là của ta rồi. Hắc hắc”. “Ngươi…”. “Vô sỉ”. “…”. Đám đông đệ tử tức giận la lối, ai cũng nhìn Đế Nguyên Quân với dáng vẻ tức giận. Còn hắn thì thu hết toàn bộ rồi nở một nụ cười sảng khoái. “Ngươi”. Đứng ở trên đấu trường, Trần Trầm Thiên càng thêm tức tối mà quát lớn. “Dám chơi ta”. “Sư huynh à, không phải ngươi đã nói luật lệ rồi sao?”. Đế Nguyên Quân ngó lơ đáp. “Ta bất cẩn bị đánh xuống đấu trường là xem như ta thua rồi”. “Không phải sao?”. “Hay là ngươi muốn nuốt lời”. “Ngươi…”. Trần Trầm Thiên nghiến chặt răng, gương mặt bị chọc tức làm cho đỏ cả lên. “Nếu như ta dùng ba vạn linh thạch cực phẩm này cược ta thắng thì như thế nào?”. Chợt, Trần Trầm Thiên nghĩ ra liền lấy một cái nhẫn trử vật với ba vạn linh thạch ném về phía Đế Nguyên Quân nói. “…”. Nhìn ba vạn linh thạch đang từ từ bay đến, Đế Nguyên Quân hai mắt sáng lên chộp lấy nó rồi nói. “Sư huynh thật sự rất hiểu ý người khác”. “Vì ba vạn cực phẩm linh thạch này, ta sẽ cùng ngươi đánh thêm một trận vậy?”. Ở bên ngoài sảnh lớn nội môn! Dược Liên Anh đạp không từ từ hạ xuống, trên tay nàng cầm một phiếu nhiệm vụ đi vào. “Trưởng lão, đệ tử đến trả nhiệm vụ”. Đưa tờ nhiệm vụ cho trưởng lão, Dược Liên Anh nói. “Ngươi lúc nào cũng hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy”. Trưởng lão nở một nụ cười nói. “Không ngờ chỉ trong thời gian chưa đến một tháng mà đã có thể đi khắp Tây Vực trao lệnh bài. Ta cứ nghĩ ít nhất ngươi cũng phải tốn cả tháng mới có thể hoàn thành chứ”. “Thật khiến lão già ta kinh ngạc”. “Trưởng lão quá khen rồi”. Dược Liên Anh nở một nụ cười tươi trả lời. “Được rồi, đây là phần thưởng của ngươi”. Trưởng lão lấy ra một cái nhẫn trử vật trao cho Dược Liên Anh nói. “Đa tạ trưởng lão”. Dược Liên Anh nhận lấy rồi cúi chào một cái rồi quay người đi ra ngoài. “Tiểu Oanh, ngươi nói Nguyên Quân sư đệ hiện tại đang làm gì?”. Vừa đi ra khỏi đại sảnh, Dược Liên Anh vừa vổ vổ bụng áo vừa nói. Len lỏi qua khe áo bên ngoài, Tiểu Oanh ló đầu nhìn lên kêu hai tiếng. “Chi chi”. “Ngươi nghĩ hắn xuất quan rồi sao?”. Dược Liên Anh tựa như hiểu ý nói. Trên đường quay về Luyện Đan Đường, Dược Liên Anh đi qua một nhóm đệ tử đứng gần đó thì giật mình đứng lại. “Ngươi biết gì không?”. Một tên đệ tử nói. “Trần Trầm Thiên sư huynh đang cùng tiểu sư đệ nào đó đánh một trận thì phải”. “Người kia hình như tên là Đế Nguyên Quân”. “Chắc là đắc tội với Trầm Thiên sư huynh nên mới thế”. “Đi đến đó xem đi”. Nghe đám đông cười nói, Dược Liên Anh trên gương mặt lộ ra vẻ lo lắng, nàng nhanh chuyển hướng đi về phía nhóm người nói. “Sư đệ, có thể cho ta biết hai người kia đánh ở đâu không?”. “Liên Anh sư tỷ”. Một tên đệ tử vui mừng nói. “Là tại đấu trường”. “Đa tạ”. Dược Liên Anh gấp gáp nói rồi đạp không bay đi. “Sư đệ, đợi ta”. Một lúc sau! Dược Liên Anh đạp không với tốc độ nhanh, chẳng mấy chốc mà đã đến được ở phía bên ngoài đấu trường. Nhưng lúc này, xung quanh có rất nhiều người đến đây nhìn xem trận chiến này, một phần vì họ tò mò và một phần muốn nhìn Trần Trầm Thiên phát uy nên mới đến. Len lỏi qua từng người, Dược Liên Anh đi vào sâu bên trong, cho đến khi đứng bên ngoài đấu trường không đến năm mươi mét thì dừng lại, ánh mắt nàng nhìn lên mà há hốc mồm. Lúc này, trận chiến của cả hai người đã đạt đến điểm cao trào. Trận chiến đã qua đi được một nén hương rồi và số lượng chiêu thức của cả hai tung ra ít nhất cũng phải hơn ngàn chiêu nhưng không có ai tỏ ra vẻ mệt mỏi hay hao hụt chân nguyên quá mức. Đối diện với những quyền kình mạnh mẽ của Trần Trầm Thiên, Đế Nguyên Quân cứ nhẹ nhàng chạy nhảy tránh né một cách dễ dàng. Lâu lâu hắn mới đối quyền nhưng từ nãy tới giờ vẫn chưa một lần thụ thương, và trên gương mặt hắn vẫn đang nở một nụ cười châm chọc trông rất khoái chí. “Sư huynh, ngươi đang đánh ruổi hay sao vậy?”. “Hừ, ngươi chỉ biết trốn tránh thôi sao?”. Trần Trầm Thiên hừ lạnh một tiếng nói. “Không dám đứng lại đánh với ta sao?”. “Ấy ấy, sư huynh ngươi nói sai rồi”. Đế Nguyên Quân vừa lách người vừa nói. “Nãy giờ ta vẫn đang đánh với ngươi đây, nhưng sư huynh cứ như đánh ruồi nên ta không biết phải đánh lại như thế nào đây”. “…”. Trần Trầm Thiên đột nhiên dừng lại, rồi rút thanh đao ở trên lưng rồi quát. “Ngươi có tránh giỏi đến đâu nhưng không thoái khỏi trường đao của ta đâu”. “Xem đao”. Đao khí mãnh liệt điên cuồng bốc lên, Trần Trầm Thiên hướng về phía trước bổ mạnh một đao, khí thế bá đạo như muốn bổ đôi quả núi lớn. - --