Tiểu gia là siêu cấp thiên tài

Chương 111 : trần trầm thiên tìm đến

Từ bên trong đi ra, Đế Nguyên Quân không gấp gáp tìm đến Dược Liên Anh mà đầu tiên hắn đi đến đó chính là Luyện Khí Đường. Đó là nơi chuyên sản xuất ra những vũ khí của các đệ tử ở trong tông, nhưng đi được chừng nữa đường. Đế Nguyên Quân giật mình nhớ lại. “Thôi chết”. Đế Nguyên Quân khóe miệng co quắp. “Ta hết linh thạch rồi a”. “Phải tìm Liên Anh sư tỷ mượn một ít mới được”. Không chần chừ, Đế Nguyên Quân nhanh chân chạy về phía Luyên Đan Đường. Chạy đi một lúc! Đế Nguyên Quân từ bên ngoài chạy xộc vào nói. “Trưởng quản, ngươi thấy Liên Anh sư tỷ ở đâu không?”. “Làm ta hết hồn”. Trưởng quản đang nằm nghỉ ngơi ở trên ghế dại bị lời nói lớn tiếng của Đế Nguyên Quân làm cho bừng tỉnh. “Liên Anh đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài đến giờ vẫn chưa quay về”. “Tỷ ấy đi từ khi nào?”. Đế Nguyên Quân chờ đợi. “Khoảng hai mươi ngày trước”. Trưởng quản nhớ lại nói. “…”. “Ngươi đến là vì mượn linh thạch hay sao?”. Thấy dáng vẻ thất thần của hắn, trưởng quản lên tiếng. “Sao ngươi biết?”. Đế Nguyên Quân kinh nghi hỏi. “Không phải sao”. Trưởng quản chỉ nở một nụ cười từ chối trả lời. “Đây là phần thưởng của ngươi năm tháng này”. “Không biết ngươi làm gì mà Liên Anh quan tâm ngươi thế không biết”. “Vừa giúp ngươi nhận thay rồi còn dặn dò ta rất kỹ”. “Ah.”. Đế Nguyên Quân vui mừng thốt. “Đa tạ trưởng quản”. Đế Nguyên Quân nhanh đưa tay cướp lấy cái nhẫn trử vật ở trên bàn rồi chạy nhanh ra ngoài. “Tiểu tử, ngươi….”. Trưởng quản nhìn bóng lưng Đế Nguyên Quân chạy ra quát. Có năm vạn cực phẩm linh thạch ở trong tay, Đế Nguyên Quân vui vẻ chạy đi. Leng keng! Rầm rầm! Đứng trước Luyện Khí Đường, thanh âm từng tiếng búa đập mạnh vang lên, Đế Nguyên Quân đứng ở khoảng cách hơn một trăm trượng vẫn cảm nhận nó rất rõ ràng. Khi tiến lại gần, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một tòa các ở sâu bên trong rừng, xung quanh thì bị cây cối rậm rạp che phủ nhưng tọa lạc ở giữa vùng đất trống là một tòa các to lớn được xây dựng lên. Ở bên ngoài đang bày biện những loại vũ khí các loại đang phát ra tinh quang giữa những ánh sáng chiếu xuống. Đưa tay chạm vào một lưỡi kiếm phía trước, Đế Nguyên Quân cảm nhận được sự mát lạnh và sắc bén của lưỡi kiếm phát ra, hai mắt hắn thít chặt cảm nhận. “Tiểu sư đề, ngươi đến mua vũ khí sao?”. Nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang vuốt ve thanh kiếm, một thanh âm trung niên nhân từ phía xa vọng lại. “Chào sư phụ, ta đến mua kiếm”. Đế Nguyên Quân gật đầu đáp. “Rất lâu rồi mới thấy người đến mua kiếm”. Trung niên nhân từ từ tiến lại gần nói. “Là sao?”. “Ngươi không biết à. Từ trước đến nay bọn ta chỉ việc rèn vũ khí rồi đưa ra ngoài nên thấy rất ít người chủ động tới mua”. Nam tử trên mặt nở một nụ cười nói. “Ta tên Diệm Thanh, không biết sư đệ gọi là gì?”. “Ta gọi Đế Nguyên Quân”. “Những thanh kiếm ngoài này vừa mới được đúc lõi xong nên vẫn chưa hoàn thành”. Diệm Thanh chỉ tay vào bên trong phòng nói. “Nhanh vào đi, ở trong này có một vài thanh kiếm rất tốt”. Đẩy cửa tiến vào! Trước mắt Đế Nguyên Quân là một căn phòng chứa đựng rất nhiều loại vũ khí, số lượng ít nhất cũng phải hơn hai ngàn cái. “Kiếm ngươi có yêu cầu gì không?”. Diệm Thanh lên tiếng hỏi. “Ừm”. Đế Nguyên Quân suy nghĩ. “Không biết những thanh kiếm này có cái nào được luyện từ Nhuyễn Kim Tinh vạn năm không?”. “Nhuyễn Kim Tinh vạn năm quả thật rất tốt nhưng cũng không có mấy thanh được luyện, ta nhớ không nhầm thì tầm mười cái”. “Vậy đưa ta đến xem đi”. Đi vào sâu bên trong, Diệm Thanh lấy ra mười thanh kiếm được bao bọc một cách cẩn thận đi ra. “Đây là toàn bộ rồi, ngươi xem có ưng ý với cái nào không?”. Đế Nguyên Quân tiến lại gần, liên tiếp đưa tay vuốt nhẹ lên sống kiếm cảm nhận. Những thanh kiếm này được luyện quả không tệ. “Ta lấy thanh này đi”. Lựa chọn một lúc, Đế Nguyên Quân chỉ tay. “Sư đệ thật biết lựa chọn”. Diễm Thanh kinh ngạc. “Đây là thanh tốt nhất trong những thanh kiếm này”. “Trọng lượng khoảng ba trăm cân, cầm rất chắc tay. Lưởi kiếm được mài bởi Kim ti nên cực kỳ sắc bén”. Đế Nguyên Quân cầm kiếm lên múa mấy đường rồi khen ngợi. “Kiếm sắc một bên này được rất ít người chọn nhưng là loại mạnh nhất của kiếm”. “Sống kiếm trông nhẹ nhưng rất cứng. Người luyện ra nó ít nhất cũng phải trên ngũ phẩm luyện khí đại sư”. “Ngươi còn biết luyện khí đại sư sao?”. Diệm Thanh kinh ngạc. “Ta biết”. Đế Nguyên Quân chợt nhớ đến lão già cuồng luyện khí ở Tử Cực Kiếm Môn nói. “Ngươi nói không sai, người luyện thanh kiếm này là lục cấp luyện khí đại sư”. Diệm Thanh gật đầu. “Mặc dù trong quá trình luyện kiếm bị thiếu một vài loại vật liệu không cấp bậc của nó đã đạt đến Chuẩn Thiên Kiếp Linh Kiếm rồi”. “Thiên Địa Linh Kiếm trung phẩm cũng đủ để ta dùng một thời gian rồi”. Đế Nguyên Quân thu kiếm vào trong nhẫn rồi hỏi. “Không biết giá của nó là bao nhiêu”. “Do để kiếm này quá lâu và không có ai dùng nên ta sẽ giảm giá cho sư đệ”. Diêm Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói. “Ba vạn linh thạch cực phẩm”. “Ngươi nghĩ như thế nào?”. “Tốt, giá này mà được Thiên Địa Linh Kiếm là ta quá hời rồi”. Đế Nguyên Quân lấy ra ba vạn cực phẩm linh thạch đưa cho Diệm Thanh rồi nói. “Sảng khoải”. Diệm Thanh nở một nụ cười nói. “Lần sau ngươi muốn mua kiếm, ta nhất định sẽ giảm giá cho ngươi”. “Như vậy thì đa tạ sư huynh rồi”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nói. “Ta còn có việc nên ta xin phép rời đi trước”. “Sư đệ đi thong thả”. Ở bên ngoài! Một bóng dáng nam đệ tử hối hả chạy khắp nơi, ánh mắt đảo qua đảo lại giống như đang tìm kiếm ai đó. “Khốn kiếp, tiểu tử đó vừa xuất quan đã trốn đi đâu rồi?”. Truy tìm một lúc lâu, Trần Trầm Thiên tức giận quát. “Trầm Thiên sư huynh, ngươi bớt giận một chút”. Đứng bên cạnh, một tên đệ tử tiến lại gần nói với giọng điệu trầm thấp, trên gương mặt cũng lộ ra vẻ mệt moit. “Hắn không thể trốn được đâu”. “Hừ”. Trần Trầm Thiên hừ lạnh một tiếng rồi nói. “Phải tìm hắn cho bằng được”. “Dám lừa lão tử lấy đồ, ta phải đánh chết hắn”. Nhớ lại lúc trước, Trần Trầm Thiên bị Đế Nguyên Quân mượn nhờ thân thể đánh cho hắn nằm ngất lịm ở trên nền đất và toàn bộ tài sản cũng bị lấy đi. Chưa hết, lúc vác bản mặt tím đen sung vù trở về. Hắn không chỉ bị nhiều người xỉa xói mà ngay cả đại huynh Trần Trầm Nghiêm nhìn hắn với ánh mắt khinh thường. Bị một người yếu hơn đánh bại một cách quá dễ dàng, thậm chí đan dược mà ca ca hắn nhờ mua cũng bị lấy đi mất nên bị đánh thêm cho một trận. Kể từ đó hắn nhìn Đế Nguyên Quân giống như kẻ địch, hắn nghĩ rằng chuyện này là do Đế Nguyên Quân đặt ra nếu không hắn sẽ không bị xấu mặt như bây giờ. “Sư huynh, tìm được rồi”. Trần Trầm Thiên đang tức tối vì không tìm được thì bỗng phía xa truyền đến một thanh âm. “Hắn ở đâu?”. Trần Trầm Thiên nét mặt vui mừng hỏi. “Là ở đấu trường”. Tên đệ tử đó chạy lại gần nói. “Hahahaha. Được, tiểu tử ngươi đợi đó cho ta?”. Trần Trầm Thiên cười hằn, ánh mặt lộ ra vẻ rất nguy hiểm. “Tại đấu trường cũng do ngươi mà ra, giờ cũng tại đó ta sẽ đánh ngươi bán sống bán chết”. “Đi”. Trần Trầm Thiên kéo theo một đám đệ tử cùng nhau tiến về phía đấu trường. Đế Nguyên Quân ngay khi rời khỏi Luyện Khí Đường là một mạch tìm đến đấu trường. Do trong tay hắn còn rất ít linh thạch nên cũng muốn một lần này kiếm thêm chút ít. Nhìn hai người đang đánh nhau quyết liệt, nét mặt Đế Nguyên Quân giản ra rồi nở một nụ cười. Tìm đến một nơi trống trải rồi lấy ra cái bàn lớn chờ đợi. Đến khi trận chiến kết thúc, Đế Nguyên Quân lớn tiếng nói. “Đặt cược đây, đặt cược đây”. “Tên này không sợ Trần Trầm Thiên hay sao mà còn dám tới đây”. “Không khéo giờ đang trên đường đến đây”. “Nhưng lần đặt cược trước ta chịu lỗ lớn, ta không tin là hắn có thể thắng được mãi”. “…”. Đế Nguyên Quân nghe thấy nhiều người nói về Trần Trầm Thiên nhưng hắn cũng không thèm để ý mà còn nở một nụ cười châm chọc. ‘Hắn dám tới thì ta chơi chết thêm một lần nữa’. Đứng ở trên đấu trường, hai nam đệ tử có cùng cảnh giới là Thiên Địa cảnh tầng bảy. Một người là Lý Vân Thao và một người là Hoa Viên. Ở trên bàn đặt cược, có rất nhiều người đặt cược cho Lý Vân Thao vì tên tuổi của hắn ở trong nội môn cũng rất có tiếng nói. Thực lực ở trong cùng cảnh giới được xem là rất mạnh, ở trong tông không có mấy ai có thể cùng cảnh giới đánh thắng. Kể từ khi bước chân vào Bồng Lai thánh địa đến bây giờ cũng khoảng gần bảy năm nhưng cũng chỉ có cảnh giới tầm trung và thua kém rất nhiều so với những người đồng lứa. Nhưng không một ai dám khinh thường vì Lý Vân Thao được xem là một người có thiên phú luyện kiếm rất lớn. Thời gian hắn luyện kiếm còn nhiều hơn cả thời gian để củng cố cảnh giới. Và trong rất nhiều trận chiến, chưa mấy người nhìn thấy hắn tung ra toàn lực. Còn Hoa Viên thì kém hơn một chút, mặc dù cùng cảnh giới nhưng thiên phú luyện kiếm lại kém hơn một bậc. Bù lại, nồng độ chân nguyên được ngưng tụ mạnh hơn không ít. Trận chiến bắt đầu, toàn bộ đấu trường bị hai đại kiếm khí mạnh mẽ xung kích phát ra giống như một trận gió lớn. Mở đầu tấn công, Hoa Viên thúc giục chân nguyên mạnh mẽ lao lên, tay phải nắm chặt chuôi kiếm chém mạnh về phía trước. Lý Vân Thao đối mặt với một kiếm này nhưng trông vẫn rất thư thái, cơ thể cao lớn với bộ môn phục phất phơ trong gió, hai mắt nhắm chặt, một tay đưa ra sau và tay còn lại nắm chặt chuôi kiếm trông rất phong phạm. Khi lưỡi kiếm lao đến gần, Lý Vân Thao cánh tay vận lực vung kiếm về phía trước chống đỡ. Địa cấp hạ phấm kiếm pháp, Bích Hồng Kiếm! Bốn mắt nhìn nhau, Hoa Viên thúc dục kiếm chiêu, chân nguyên xoay chuyển kết hợp kiếm khí mạnh bạo đè nén xuống. Bị áp chế, Lý Vân Thao ánh mắt kiên định, hay mạnh vận lực cố gắng chống đỡ. Nhưng uy lực lại quá lớn khiến hắn không ngừng bị đẩy lùi ra sau. Không muốn bản thân thất thế, Lý Vân Thao trực tiếp tụng ra kiếm chiêu của mình. Địa cấp hạ phẩm kiếm pháp, Hình Kiếm Pháp! Rầm! Kiếm chiêu va chạm, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng bảy điên cuồng xoay chuyển. Cho đến khi kiếm khí toát ra quá mạnh bạo nên thình lình bạo nỗ. Kiếm chiêu qua đi, cả hai đồng thời bị đẩy lùi ra xa, bất phân thắng bại.