PHÒNG ĂN Em xuống rồi à... tôi còn đang tính lên bế em xuống đó. * thấy Dĩnh xuống thì giọng nói lãnh đạm của anh vag lên* Ko cần phiền đến Chủ Tịch Lý đây đâu!!! *giọng nói dịu dàng của Dĩnh cùg đôi mắt long lanh nhìn anh* Chút nữa em ik xem váy cưới ik, sẳn giúp tôi chọn một bộ * anh thản nhiên nói * VÁY CƯỚI ??? Ý anh là sao ??? * cô ngạc nhiên nhìn anh* Mai chúng ta sẽ đám cưới. Ba mẹ em sẽ ko đến đâu !!! *anh lạnh lùng nói * Tại sao họ lại ko đến ??? Tại vì em đối với họ chỉ là LỢI DỤNG. Ko thể nào !!! Anh nói dối !!! * hai hàng nước mắt rơi xuống* Tôi ko nói dối. Họ đã bỏ rơi em * anh lạnh lùng nói* Những lời nói đó cứ như ngàn con dao đâm vào tim cô, cô vội chạy về phòng đóng cửa lại và ngồi khóc. Ba Ba !!! Mẹ ơi !!! Hai người chỉ xem con là vật để lợi dụng thật sao ??? Ba mẹ ko cần con nữa sao ??? * hai hàng nước mắt rơi ko ngừng, cô khóc vì bị bỏ rơi hay cô khóc vì cô đơn * Dịch Phong ở ngoài bước nhẹ nhàng vào. Nghe những lời đó tim anh rất đau. Anh ik lại ôm lấy cô. Em đừng khóc nữa !!! *tiếng nói ấm áp của anh vag lên* Trên thế giới này ko ai cần tôi nữa!!! Huhuhu!!! Tôi ko muốn một mình !!! * tiếng nói buồn bã cùng tiếng khóc phát ra, đầu cô dựa vào ngực gắng chắc của anh * TIỂU DĨNH !!! Tôi cần em !!! Dù thế nào tôi mãi ở bên em !!! Tôi yêu em !!! Hết tập 4