Tiêu Diêu Vương Bổn Kỷ
Chương 7
Ta cùng hai lão nhân học võ công và y thuật hết năm năm, nhưng vẫn không biết tên bọn họ, chỉ biết họ là huynh đệ song sinh, thực yêu nhau. Tháng hai mùa xuân năm ta mười hai tuổi, lão nhân dạy ta y thuật mắc bệnh qua đời, thật ứng với câu “y giả bất tự y” [1]. Lão nhân dạy ta võ công thương tâm muốn chết, đem công lực suốt đời truyền cho ta, lúc sau cũng tự tử đi theo. Ta đem bọn họ an táng trong sơn cốc chúng ta ở, sau đó ly khai Tương thành.
Mùa xuân tháng ba, ta rốt cuộc đến Cẩm Châu – đó là một thành buôn bán phồn hoa. Dọc theo đường đi, hành nhân nối liền không dứt, phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập từng đợt thét to. Ngã tư đường cổ kính, đám người cười vui, hơi thở chất phác làm nội tâm ta dấy lên những hồi tưởng: phố xá phồn vinh, tòa cao ốc sừng sững, đàn xe lui tới, cùng các cửa hàng truyền ra ca khúc được yêu thích. Ta đứng ở ven đường, trong lòng sinh một loại cảm giác mờ mịt không biết lối.
Đột nhiên, phía trước khách đ**m truyền đến một mảng tiếng đánh nhau cùng khắc khẩu, hai thiếu niên y phục ngăn nắp, tuổi so với ta không kém đang quần ẩu, trong đó thiếu niên mặc thanh y một bên đánh một bên còn châm chọc thiếu niên mặc lam y, lam y thiếu niên không nói gì, chính ra chiêu hung ác. Những người khác nhìn thấy, hiển nhiên đã tập thành thói quen, có người còn gọi: “Đến đây, đến đây, mau đặt vào, lần này là xem thiếu gia nhà ai thắng!” Công phu hai thiếu niên không sai biệt, đánh hơn nửa ngày, thanh y thiếu niên mới suýt thắng.
“Ha ha, ta lại thắng!” Thanh y thiếu niên đắc ý dạt dào cười to.
“Đừng cao hứng quá, lần sau ta nhất định thắng ngươi!” Lam y thiếu niên không phục trả lời.
Ta thấy không còn náo nhiệt, liền ly khai, chuẩn bị tìm kiếm xưởng làm giấy. Giấy bây giờ làm từ ma chất sợi [2], chất lượng thô ráp, số lượng lại ít, phí tổn cao, không thông dụng. Nghe nói, duy nhất một xưởng làm giấy chính quy tại Cẩm Châu, hàng năm nộp lên số lượng nhất định cống phẩm.
Hỏi thăm hồi lâu, ta mới tìm được xưởng làm giấy, trên đại môn bảng hiệu viết năm chữ: “Tống thị chỉ tác phường” ta lắc lắc đầu, thầm than tên không sáng ý. Cùng lão bản nói chuyện, ta ghi lại phương pháp làm giấy trên một quyển thẻ tre, thuận tiên liệt kê rất nhiều nguyên liệu cùng thời gian đun, ngâm nước, thiết bị cần cải tiến cũng liệt kê, lấy giá một trăm lượng bạc bán cho lão Tống mập mạp.
Lúc sau, ta vẫn ở lại Cẩm Châu luyện thành hội họa cùng thư pháp, điều này khiến cho rất nhiều người sùng bái. Bởi họa ta thực sự quá tốt, mặc kệ là sơn thủy họa, hoa điểu họa, những thứ họa theo lời ta là “tranh châm biến” đều rất sống động. Ta chỉ bán họa liền lời mấy trăm lượng bạc, mà đại danh ta – Phương Lệnh Vũ cũng chấn kinh cả giới họa đàn.
Bất quá chữ của ta không được như thế, có người nhìn thì lúc sau thở dài: “Không có người nào toàn vẹn”. Kỳ thật, cũng không phải nói chữ ta xấu. Chẳng qua ta viết chính là Tống thể tự theo tiêu chuẩn, cùng những chữ máy tính đánh ra không khác biệt, nhất bút nhất họa đều mất thăng bằng, một chút phong cách cũng không có. Trước đây từng làm một bài văn chương, mặt trên nói đến thời điểm đảng cộng sản muốn ngầm làm cách mạng, ta sợ bút tích bị người nhà nhận ra, cho nên liền viết theo Tống thể tự, ta nhìn lúc sau cũng sinh hứng thú, liền đều đều viết Tống thể, mặc kệ dùng bút gì.
Ngày đó, ta nhất thời nhàm chán đi ra một bờ sông ưu mỹ thưởng cảnh. Con người ta có thật xấu, đó là không thể rảnh rỗi, một khi rảnh rỗi, liền nghĩ muốn Đông nghĩ muốn Tây, không hề nghĩ là đã nghĩ, nghĩ lại nghĩ đến người không muốn nghĩ. Mặc dù tình tự có thể theo thời gian chậm rãi tiêu tán, nhưng vẫn có thứ theo thời gian cùng người trưởng thành, tỷ như nói tưởng niệm. Năm năm, đối hắn tưởng niệm cho tới giờ không hề gián đoạn, không biết hắn thế nào, có còn nhớ hay không sự tồn tại của ta?
Ta lấy cây sáo ngọc trên lưng ra thổi, thổi một khúc > [3] Nỗi nhớ thu triền miên không ngừng, tiếng sáo rung động đến tâm can, khiến ta có điểm say mê. Thủ khúc này viết về tưởng niệm Vương Chiêu Quân biên cương xa xôi về sau đối cố hương, cực phú ý nhị, uyển chuyển tinh tế, như khóc như kể. Bất quá, tại đây một cảnh xuân lại thổi thu tư, thật có điểm kỳ quái.
“Thổi thật tốt a!” Một đạo thanh âm giống như từng quen biết truyền đến.
“Nói nhảm, người ta thổi được cũng không cần ngươi nói.” Một người cũng quen biết, thanh âm phản bác, trong đó còn mang theo cảm giác không phục.
…
[1] Y giả bất tự y: cứu người không thể tự cứu mình
[2] Ma chất sợi: sợi cây gai
[3] Trang Nhai Thu Tư: nhớ thu của người thiếu nữ
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
61 chương
29 chương
129 chương