Xa xa vẫn rực ánh lửa, dường như muốn nhuộm toàn bộ bầu trời đêm thành màu quả quýt. Đó là màu sắc từ cây đuốc, bên ngoài Ngự Thư phòng là từng nhóm đông thị vệ và công công. Đế Vương vận bào phục huyền sắc đứng ở chỗ cao nhất trên mái hiên, ngói lưu ly dưới được ánh trăng sáng rọi rực rỡ mà lưu chuyển. Tay áo bào rộng lớn của hắn bọc lấy một cơ thể yêu kiều mềm mại, từ cánh tay hắn trở lên lộ ra một mái tóc đen như thác nước ở sau gáy. Sở Dịch đưa tay khoác lên ngang hông nàng, lòng bàn tay che chở bụng của nàng, dùng cánh tay cẩn thận ôm nàng. Ninh Tiêu hai nhà đến đột ngột, chết lại náo động, binh bại thì hô hào nhưng cũng chỉ còn lại một bộ xương trắng, vậy mà lúc này tâm tư của Sở Dịch đã sớm không đặt ở nơi đó. Hắn nghiêng đầu vuốt mái tóc mềm mại của nữ nhân xuống lưng, lẳng lặng mà chăm chú ngắm gương mặt yên ổn ngủ say của nàng, chỉ cần nghĩ tới nữ nhân mà hắn yêu từ trong tim hiện tại đang mang đứa bé của bọn họ ở trong bụng, lòng của hắn liền trở nên ấm áp từng chút một, nóng bỏng đến mức khiến hắn khó mà tự kiềm chế. Hai người thưởng thức cảnh đêm hồi lâu, cho đến khi Tân Cửu cuối cùng ngủ đến bất tỉnh nhân sự, Đế Vương trẻ tuổi mới khẽ cười một tiếng, khép chặt cổ áo nàng lại, đoạn ôm nàng phi thân xuống mái nhà. Bởi vì công công theo hầu ở trong điện chuyên canh giữ ở ngoài cửa đa số đều chạy tới Ngự Thư phòng, cho nên Ngự Lung điện so với xưa càng yên tĩnh hơn nhiều. Sở Dịch lấy một tay đẩy cửa nội thất, nhẹ nhàng đặt Tân Cửu lên giường. Cuộc đời hắn từ khi là Hoàng Tử đến lúc làm Hoàng Đế, sinh ra đã tôn quý, trước nay chưa từng chiếu cố ai, bất quá lúc này động tác của hắn vậy mà vô cùng tiêu chuẩn, cho dù là thời điểm ôm người vào lòng hay đặt lên giường, một chút cũng không khiến cho Tân Cửu cảm thấy tư thế khó chịu. Những thứ này cũng không phải do hắn tự học hay trời sinh đã biết, chẳng qua là một người từ nhỏ đã được cung nữ thái giám ân cần hỏi han chăm sóc, có vài thứ hắn thường nghe nhìn nhiều, tự nhiên cũng có thể làm tốt được. Hoàng Đế trẻ tuổi đối với biểu hiện của bản thân rất là hài lòng, vì vậy cởi áo khoác của Tân Cửu xuống, vén chăn đắp lên người nàng. Trong phòng hai ngọn đèn sáng, chớp sáng chớp tắt, chiếu lên gương mặt Tân Cửu đỏ hồng, có một phen tư thái say lòng người khác. Sở Dịch cúi người mổ nhẹ lên môi nàng một cái, chưa thỏa mãn mà liếm liếm đôi môi nhỏ thơm mềm của đối phương, thưởng thức được hương vị nồng nàn trên đó, cái loại cảm giác hấp dẫn mà quen thuộc khiến hắn mê muội không thôi. Hắn trực tiếp vươn đầu lưỡi luồn vào giữa hàm răng của nàng, quấn lấy cái lưỡi mềm mại của nàng, chậm rãi dây dưa. Tân Cửu trong sự mơ mơ màng màng mà đáp lại, cho đến khi cánh tay trắng nõn như ngó sen từ trong chăn vươn ra, ôm lấy cổ nam nhân, Sở Dịch mới thu hồi đầu lưỡi, từng chút từng chút khẽ hôn ở trên môi nàng, được mười mấy lần thì hắn mới kéo cánh tay trên cổ xuống, đặt lại vào trong chăn. Hắn khẽ thở dài một cái, cố nén dục vọng đã nổi lên của mình, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, chẳng qua mới có một chút đã có thể khiến bản thân nổi lên phản ứng, Cửu nhi đối với hắn có sức cám dỗ càng ngày càng lớn. Bất quá, hiện tại hắn chỉ có thể nhẫn nại. Hắn xoay người đi vào dục thất tẩy rửa bằng nước lạnh, một đường lúc trở lại dùng nội lực hong khô người, thuận tiện còn đem Phượng Hoàng im lặng nằm trong ổ, nãy giờ mở to đôi mắt đen mà nhìn hắn chuyển ra ngoài phòng, Phượng Hoàng ở bên ngoài không tình nguyện mà hừ hừ khịt khịt, vươn móng vuốt cào cửa, kết quả lại bị Sở Dịch dùng nội lực cách không mà bắn trở lại vào ổ, nghẹn ngào một tiếng, rúc móng vuốt nhỏ vào ổ cuộn thành một cục. Tựa lên trên cánh tay ấm áp, Tân Cửu tự động chui vào lồng ngực của món đồ chơi* lớn, trong miệng hàm hồ không rõ mấy câu nói mớ, chân mày nhíu lại thật chặt, dường như trong mộng không được an ổn. Một đôi tay vuốt phẳng mi tâm của nàng, theo phần lưng nhẹ nhàng vồ về như đang dỗ con. *nguyên văn là "ngoạn cụ - 玩具". Ngoạn = chơi, cụ = đồ. ❀❀❀❀❀❀ Cuộc sống mang thai tương đối khổ cực, ngoại trừ có hơi dễ dàng mệt mỏi rã rời ra, thì việc trở nên thèm ăn cũng nhận lấy ảnh hưởng rất lớn, vì vậy biến hóa đó khiến cho Tân Cửu tự cho là mình vẫn thực sự chưa thể thích ứng với tâm tình của người mẹ mà rốt cuộc ý thức được bản thân đã khác biệt. Làm mẹ quả nhiên rất khổ cực. Mới mang thai được hơn hai tháng, Tân Cửu chưa trải qua được mấy lần ốm nghén đã nghĩ như vậy đấy. Cho đến sau tháng thứ tư, Tân Cửu đột nhiên phát hiện trong bụng mình hơi hơi lộ ra một cái bọc nho nhỏ tròn trịa, sờ lên còn thấy cưng cứng, hơn nữa rõ ràng ở trên cái bụng trắng nõn như ngọc của nàng còn nhô lên một cục tròn nhỏ. Tân Cửu vén y phục thật dày che ở trên bụng lên, một mình ở trong nội thất quay về phía cái kính Tây Dương mà Vương Ngữ Kiều xuyên không tới phát minh rồi quan sát hồi lâu, mặc dù mặt gương không phản chiếu rõ ràng như ở hiện đại, nhưng so với gương đồng thì tốt hơn rất nhiều. Nghe nói cô gái xuyên không này cuối cùng gả cho một thư sinh. Bất quá cho dù là đã lập gia đình, tốc độ hốt bạc của Vương Ngữ Kiều vẫn không biến mất, ngược lại giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Nghĩ tới Vương Ngữ Kiều cũng biết năng lực cá nhân lớn hơn nữa vẫn kém với thực lực của quốc gia, cho nên hơn nửa phần lớn sản nghiệp của Vương gia đều có người của quốc gia quản lý, vì vậy bảy phần trong số tài sản kiếm được đều đi vào quốc khố. Tân Cửu sờ cái bọc nhỏ phồng lên ở bên phải bụng mình, rốt cuộc xác định...Đây chính là đứa trẻ mà mình mang thai ba tháng. Dưới tâm tình xoắn xuýt và hưng phấn phức tạp dẫn đường, buổi tối Tân Cửu liền đem việc này báo cho Vĩnh Hi Đế, cũng bắt lấy tay hắn sờ một cái phần nhô lên cưng cứng bên phải bụng mình. Xúc cảm mềm mại của bụng và một chút bất đồng rõ ràng kia khiến cho Đế Vương trẻ tuổi lập tức ngơ ngác ngay tại chỗ. Hắn không thể tin mà trừng mắt nhìn. Mặc dù đã sớm biết hài tử ở trong bụng nữ nhân sẽ càng dài càng lớn, nhưng thực sự đổi thành nữ nhân của mình, đứa trẻ của mình, loại tình cảm lắng đọng khi nhận thấy lại không giống nhau. Lần đầu làm cha, có lúc trong lòng hắn cũng thấp thỏm. Cũng may trong cung có thái y và không ít y nữ, ít nhất cho tới bây giờ cũng không khiến hắn phải không biết làm sao rồi tay chân luống cuống. Thấy rõ biểu tình của hai người, Tứ Mai, vốn đã trở về Tĩnh Khang Hầu ph, nay lại được đón về để phục vụ chủ tử khi Tân Cửu mang thai, đứng ở một bên cười ra tiếng. Trước khi rời cung nàng ta đã thấy Hoàng Thượng đối với chủ tử nhà mình không được tốt lắm, nay chủ tử có thai, nhìn thấy Hoàng Thượng mang dáng vẻ khẩn trương, hiển nhiên là đã hoàn toàn bị chủ tử nhà mình nuốt trọn nhân tâm rồi. Tứ Mai ôm lòng suy nghĩ một chút, trong số các đời Hoàng Đế của vương triều Đại Khánh không có một ai chung tình giống như Vĩnh Hi Đế đâu, chủ tử thật đúng là may mắn, có thể gặp đúng phu quân, đây chính là vận may của chủ tử. Sở Dịch dùng ngón tay sờ một chút ở trên bụng Tân Cửu, dừng lại ở phần nhô lên ở bên phải, nghe nói trẻ con đều là từng chút từng chút khỏe mạnh lớn lên, bây giờ ở nơi này nhất định là huyết nhục của hài tử của mình, Sở Dịch cẩn thận che ở phía trên nhẹ nhàng vuốt ve, cái khối cưng cứng đó đột nhiên giật giật. Giống như đứa trẻ trong bụng đang động đậy vậy. Tân Cửu "nha" một tiếng, biểu tình của phu thê hai người đều là ngạc nhiên. "Hiện giờ còn chưa phải là động thai, thái y nói thân thể nàng hơi yếu, đợi đến nửa tháng sau mới xuất hiện động thai." Nhìn ra sự kinh ngạc trên mặt Tân Cửu, Sở Dịch xoa xoa bụng nàng, giọng nói so với Tân Cửu thì trấn định hơn. Tân Cửu gật đầu một cái, vẻ ngạc nhiên ở trong mắt lại không tiêu tán đi. Từ sau hôm đó, Tân Cửu bắt đầu có ý thức che chở bụng mình, sau nửa tháng thứ tư, trong bụng quả nhiên bắt đầu có thai động rục rịch, có lúc còn làm cho nàng hơi ngứa, giống như có con cá nhỏ đang di chuyển vậy. Ngoại trừ lúc đầu khẩu vị có chút không ngon và hiện tượng đau hông bình thường sau khi bụng lớn hơn, quá trình mang thai của Tân Cửu so với những nữ nhân mang thai khác mà nói đã coi như là rất thoải mái rồi, nhưng vào lúc mang thai được sáu tháng, nàng luôn cảm thấy cơ thể mình mỗi một ngày so với trước lại yếu hơn. Lúc này nàng đột nhiên nghĩ tới hệ thống. Từ sau khi mở cửa hàng hệ thống, hệ thống liền tiến vào kỳ ngủ đông, nhớ tới trước khi hệ thống ngủ đông đã rút đi phần lớn thể lực của mình, Tân Cửu không thể không hoài nghi hệ thống hiện giờ đang chậm rãi hút lấy thể lực của nàng để cung dưỡng, hơn nữa vừa nghĩ đến bản thân mình chính là đóa hoa đào thứ mười, Tân Cửu có chút sợ hãi một khi hệ thống tỉnh lại từ kỳ ngủ đông, có phải sẽ lập tức đưa nàng rời khỏi cơ thể này hay không? Loại suy nghĩ này theo cuộc sống từng ngày qua đi mà càng ngày càng trở nên rõ ràng. Tân Cửu rất hy vọng có thể trở lại thời hiện đại. Nhưng mà...nàng dường như còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong. Thời điểm bảy tháng, Tân Cửu gặp lại phụ thân trên danh nghĩ của mình ở trong cung là Tĩnh Khang Hầu. Năm ấy nàng xuyên không đến đây, người mà nàng tiếp xúc nhiều nhất chính là Tĩnh Khang Hầu, bởi vì sợ lộ ra chân tướng mà nàng giả vờ mất trí nhớ, ngược lại khiến cho vị phụ thân nóng lòng vì ái nữ mà lo lắng thật lâu. Nói tới, ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống thì người mà Tân Cửu cảm thấy áy náy chính là vị Tĩnh Khang Hầu này. Hiện tại, hơn hai năm đi qua, Tĩnh Khang Hầu dường như đã già đi rất nhiều. Tứ Mai dâng lên một ly trà cho Tĩnh Khang Hầu rồi lui sang một bên. Một luồng hương trà dịu dàng ở trước mắt quấn quýt dai dẳng, Tĩnh Khang Hầu nhấp một ngụm trà, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tân Cửu, cuối cùng dừng lại trên phần áo khác rộng lớn của nàng, đoạn nhìn lướt qua phần bụng nhô cao. Ông không nghĩ tới hậu cung lớn như vậy, nhiều cung phi như vậy, nữ nhân mang thai đầu tiên lại là nữ nhi của mình. Hậu cung là đầm nước sâu, đứa bé này có thể bình an đến tháng thứ bảy nhất định là vô cùng khó khăn. Hầu gia hiển nhiên không rõ ràng lắm việc Vĩnh Hi Đế xem trọng Tân Cửu. Đừng nói là ông tưởng tượng chuyện các cung đưa tới thức ăn vải vóc đã ngâm độc dược, xem như là thức ăn từ Ngự Thiện phòng cũng là do tuyến lộ mà Vĩnh Hi Đế chỉ định để đưa tới, những nữ nhân khác trong cung đều hữu danh vô thực, tư thái của Vĩnh Hi Đế bày ở đó, cho dù là ai cũng không có khả năng mang tâm mưu hại vị sủng phi ngày một ngày thắng được ưu thế là Tân Cửu cùng với đứa bé ở trong bụng nàng. "Vinh Phi nương nương..." "Phụ thân không cần chú trọng những thứ hư lễ này, trực tiếp gọi tên nữ nhi là được rồi." Tân Cửu không biết phải tiếp xúc với vị phụ thân của nguyên chủ này ra sao, mặc dù ông đối với nữ nhân ở hậu trạch không có quản thúc nhiều, nhưng ông là thực sự yêu thương người nữ nhi Tân Cửu này. Tĩnh Khang Hầu giật giật môi, dường như muốn nói điều gì, nhưng chỉ đạm bạc nặn ra một nụ cười, hồi lâu mới thấp giọng thở dài một cái: "Hoàng Thượng vừa cho phép cha vào cung gặp con, tất nhiên đối với con rất là coi trọng, con...vui vẻ là tốt rồi.