Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương
Chương 43
Đội ngũ mang theo Tang Hoa nhanh chóng rời đi nơi mà đóa hoa đào thứ chín đang ở, trở lại tòa hoàng thành Khánh An này. Hoàng đế giả ánh mắt phức tạp nhìn nam nhân đang làm bộ làm tịch hết lần này đến lần khác nhường mình ngồi lên ghế rồng ở trước mắt, trong lòng giận dữ và kinh hoảng gần như cân bằng nhau, cuối cùng hóa thành vẻ ẩn nhẫn.
Vĩnh Hi đế khoác tay đứng ở bên cửa liếc hắn một cái, ung dung hừ lạnh một tiếng: "Tuyển tú?"
Lúc hắn không có ở đây, cho dù trên cổ khoác đao của ám vệ, người này vẫn là dám ngồi trên long ỷ làm mưa làm gió? Nên nói hắn ta là không biết sợ hay là không thấy rõ vị trí của mình đây?
Giọng nói của Vĩnh Hi đế hoàn toàn biểu hiện rõ hắn rất bất mãn.
"Chính xác là Ninh gia đề xuất tuyển tú trước..." Con trai Thành vương cười khổ một tiếng, sờ lên gương mặt có tám phần tương tự Vĩnh Hi đế, trong giọng nói cũng khó tránh khỏi lộ ra vài tia cô đơn: "Nhưng ta đã sớm không phải là con cờ của bọn họ, chuyện tuyển tú chính là quần thần thương nghị ra sau đó, Hoàng Thượng cần gì phải tức giận?"
Sắc mặt Vĩnh Hi đế càng lạnh thêm mấy phần, nhìn về phía buồng trong của Ngự Long điện, nhíu mày một cái. Suy nghĩ của Vĩnh Hi đế rất đơn giản, hắn có Tân Cửu là đủ rồi, còn về những nữ nhân khác...
Nếu như nữ nhân trong cung quá nhiều, nghĩ tới lại bực mình.
Tất cả mọi người đều hướng tới việc làm Hoàng Đế, người mang lòng mưu phản có mục đích duy nhất bất quá cũng chỉ là ba thứ địa vị, tài sản, và nữ nhân, hắn từ nhỏ chính là Hoàng Tử, cho nên tiền tài không thiếu, vả lại bởi vì thuở thiếu niên trải qua cung đấu, đối diện với nữ nhân mang gương mặt dịu dàng nhưng tâm như rắn rết lại là chán ghét, tài sản và nữ nhân có lẽ người trong thiên hạ đều muốn, nhưng hắn không hề hứng thú.
Trong cuộc đời nhàm chán, cũng chỉ gặp được một người hợp tâm duy nhất, những người khác sao có thể khiến hắn đặt vào mắt? Có điều...vừa nghĩ đến Tân Cửu có thể sẽ vì vậy mà ăn chút giấm, Vĩnh Hi đế trong lòng khẽ động, âm thầm suy tính, tuyển tú, thật ra thì cũng không phải là một phương pháp không tốt.
Tương tự, kích thích càng lớn càng có thể để cho nàng biết rõ nội tâm của mình.
Từ đó suy ra cũng giống với suy bụng ta ra bụng người, liên tưởng đến dục vọng chiếm hữu của bản thân đối với Tân Cửu, Vĩnh Hi đế đột nhiên cũng muốn hưởng thụ dục vọng chiếm hữu của Tân Cửu một chút. Đây hoàn toàn là suy nghĩ bộc phát ngoài dự đoán, nhưng cẩn thận ngẫm lại chuyện này rất đáng để làm, ý tưởng muốn làm Tân Cửu ghen cứ vậy mà tựa như hạt giống ở trong lòng nảy mầm, khỏe mạnh mà lớn lên.
Ánh mặt trời tản mạn chiếu vào phòng.
Phượng Hoàng vui sướng phe phẩy cái đuôi nhỏ đi theo Tân Cửu đặt chân nhỏ ngồi trên thảm nhung hướng tới trước mà ngửi, đầu mũi nhỏ ươn ướt, cụng một cái lại một cái, tận lực biểu đạt sự hân hoan của bản thân. Cách thời gian không gặp lâu như vậy, đối với thân nương ôn nhu thích làm thức ăn ngon cho nó, Phượng Hoàng không lúc nào là không biểu đạt sự thân mật của bản thân.
Tuy nói lần đầu tiên Phượng Hoàng mở mắt là nhìn thấy Vĩnh Hi đế, nhưng con chó nhỏ này đối với Vĩnh Hi đế cũng không có hứng thú thân thiết là bao. Đại khái là ban đầu bị vị hố cha Hoàng Đế này làm cho thê thảm rồi, bởi vậy mà bây giờ vừa nhìn thấy Vĩnh Hi đế liền không kiềm được mà phát run, thậm chí còn nức nở hai tiếng, hai tai cụp xuống đầy vẻ đáng thương, giống như đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.
Vĩnh Hi đế đối với nó cũng không đặt vào mắt, ăn ngon lười làm không nói, còn chỉ biết núp sau lưng tức phụ Tân Cửu của mình, hoặc là vô sỉ vẫy đuôi đòi ôm, nằm ở trong ngực tức phụ mà lộn xộn.
Nếu không phải Tân Cửu có lòng tốt, hắn sớm đã ném nó ra ngoài điện.
Vĩnh Hi đế tiến vào buồng trong lạnh lùng nhìn Phượng Hoàng một cái, cong người ôm tiểu cô nương nằm trên thảm đặt lên giường, Tân Cửu ngáp một cái, buồn ngủ mơ mơ màng màng, đương muốn chìm vào giấc ngủ, nhưng dường như đột nhiên nhớ đến cái gì, cố gắng mở to hai mắt, rốt cuộc cũng không quên hỏi một câu: "Thái y nói thế nào? Có phương pháp nào không?"
"Không cần để ý." Vĩnh Hi đế trầm mặc một hồi: "Cổ độc dẫu sao cũng chỉ là ngoại lai, người trúng cổ nếu như tâm chí kiên định, cổ độc cũng tuyệt đối không làm gì được." Lúc đầu sau khi trúng cổ, trong lòng hắn dần dần có thể cảm giác được bản thân đã bị thứ gì đó kiềm chế, sau đó nhìn thấy Tang Hoa thì luôn luôn không quên được nàng ta, lúc này cho dù là người trì độn đi nữa cũng cảm giác được không ổn.
Vĩnh Hi đế đối với tính cách của bản thân rất rõ ràng, hắn nếu đã có Tân Cửu, thì nhất định sẽ không thích Tang Hoa, cho nên sau khi hiện tượng quỷ dị này xuất hiện, hắn mơ hồ có thể phát hiện ra đại khái là có liên quan đến Tương Tư cổ.
Chẳng qua là có hoài nghi, nhưng cũng không thể bỏ qua.
Hắn không cho phép một vài điều phát sinh ngoài ý muốn mà không phải từ sự tự nguyện.
Nhưng bản thân loại cổ độc mang đặc tính bổ sung này Tang Hoa căn bản không giải được, mà ngay cả thái y trước đó có tìm hiểu một chút về nguồn gốc của Tương Tư cổ cũng thúc thủ vô sách. Vĩnh Hi đế âm thầm cắn răng, nếu không phải giết ả nữ nhân Tang Hoa này có thể sẽ khiến cho cổ độc trong cơ thể mình không cách nào giải được, hắn đã sớm tự mình động thủ rồi.
Bất quá, cũng may bây giờ Tang Hoa không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với hắn, để cho ý tưởng cực đoan này của hắn dần dần khôi phục trở lại. Từ sau lần quan hệ giữa hắn và Tân Cửu ở biệt viện, lúc đó tuy rằng Vĩnh Hi đế trải qua triệu chứng đau tim khó chịu đựng được, nhưng sau này cũng dần dần có thể khống chế được tình cảm chân chính của mình.
Có được tất có mất, một khi cùng nữ nhân khác giao hợp, chạm đến ranh giới cuối cùng của cổ độc, hảo cảm kỳ dị từ đáy lòng hắn đối với Tang Hoa rốt cuộc cũng được áp chế, cũng bị hắn một tay đánh tan từ trong lòng, biến mất vô ảnh vô tung.
Cho nên nói, mặc dù mang Tang Hoa toàn thân đều là máu độc đen ngòm về căn bản vẫn không thể khiến thái y phối ra giải dược, Vĩnh Hi đế ngoại trừ lúc cùng người khác hành phòng sẽ bị đau tim như bị giằng xéo ra, thời gian còn lại cũng chỉ bình thường.
Tân Cửu nhíu mi, đối với kết quả không thể giải cổ này không hề hài lòng: "Lão thái y dù sao cũng từng tìm hiểu về chuyện này, nói không chừng mấy ngày nữa là có thể nghiên cứu ra giải dược."
Vĩnh Hi đế nghiêng người nằm ở bên người nàng, hô hấp ổn định, đối với lời Tân Cửu nói không ôm hy vọng gì. Hắn nghiêng mặt sang bên, một bên hàng mày đẹp mắt khẽ nhíu một cái: "Mấy ngày nữa chính là tuyển tú, Cửu nhi có gì muốn nói không."
Tân Cửu ngây ngẩn, Vĩnh Hi đế trong lúc hiếu kỳ đã tiến hành một lần tuyển tú, trong đó trúng tuyển có Tân Cửu, hôm nay vẫn còn trong ba năm hiếu kỳ lại cử hành lần tuyển tú thứ hai, có thể thấy cảm tình đối với Tiên Đế rốt cuộc đơn bạc ra sao. Dựa theo chế độ tuyển tú trước kia của triều đại này mà xem, bình thường đều là mỗi bốn năm tuyển một lần, chọn lựa một ít nữ tử có tướng mạo tài học đầy đủ tiêu chuẩn để bổ sung hậu cung, cũng để thỏa mãn "khẩu vị" và "nhu cầu" của Hoàng Thượng.
Nhưng mà, mỗi năm tuyển một lần...cũng có chút quá thường xuyên rồi.
Tân Cửu khẽ thở dài một cái trong lòng, kỳ quái, nàng suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, nghĩ xong, nàng trầm tư một phen, mở miệng nói: "Cũng không có gì đặc biệt để nói, đến lúc đó Hoàng Thượng nhớ chọn vài người ngực lớn mông to, dễ sinh dưỡng." Nàng tận lực để cho giọng nói của mình tỏ ra bình thản một chút, rõ ràng giải quyết mười đóa hoa đào xong thì nàng phải rời đi, bản thân cũng không thể mãi độc chiếm Vĩnh Hi đế không buông tay, dẫu sao thân là một Hoàng Đế ngựa giống được ghi lại trên quốc sử Đại Khánh, thật là làm khó hắn đến bây giờ cũng chỉ có mỗi một nữ nhân là nàng.
"..."
Khóe miệng Vĩnh Hi đế giật một cái, không nghĩ rằng nàng sẽ nói ra ý kiến nhận xét như vậy, nhưng mấu chốt là...Ai hỏi nàng để tham khảo ý kiến chứ! Hơn nữa...giọng điệu này cũng thực có hơi bình thản, không quá giống với dáng vẻ ghen tuông.
Ngón tay Vĩnh Hi đế giật giật, cố kiềm chế không đè lên người nàng ép nàng nói ra mình đang ghen, hắn bất động thanh sắc nhìn chăm chú biểu tình của nàng, trong lòng lại giống như bị móng vuốt mèo cào cấu.
"...Nghĩ tới hình dáng cũng phải vượt qua kiểm tra mới được, dù sao cũng không có ai hy vọng người bên gối lại là nữ nhân giống Như Hoa vậy, nga, Như Hoa chính là cô nương bán bánh nướng cách vách nàng Tây Thi bán đậu hũ trước kia; cầm kỳ thư họa mặc dù có thể bồi dưỡng tình cảm, nhưng nếu chỉ là học chút bề ngoài nhưng có hoa không có quả thì cũng không cần thiết đâu, giống như ta cho đến bây giờ không cần những thứ này để phụ trợ bản thân..." Tân Cửu đang nghiêm túc tỉ mỉ, nhưng nàng thực sự rất buồn ngủ, nói xong thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều: "Dòng chảy Bạch Liên Hoa thánh mẫu ngàn lần không thể dính vào, đồ vật hại người này...Đừng thấy ta thỉnh thoảng lại thánh mẫu một chút, thực ra thì đó không phải là ý định của ta..." Đều là họa mà hệ thống gây ra.
Ngủ vào ban ngày dường như có chút không hợp với trào lưu đại chúng của vương triều Đại Khánh, nhưng Tân Cửu ngủ rất say, mí mắt cũng không mở nổi.
Sắc mặt Vĩnh Hi đế đen đến đòi mạng, Tân Cửu để ý tới chuyện tuyển tú như vậy hắn càng không thoải mái trong lòng, rõ ràng, nàng hẳn phải không vui...Cho dù Vĩnh Hi đế chưa từng hỏi suy nghĩ của Tân Cửu về tình yêu, nhưng cũng biết vô luận Tân Cửu muốn cái gì, tóm lại cũng không thoát khỏi một đời một đôi đầy tốt đẹp, tại sao lại chịu đẩy hắn cho người khác?
Hắn dùng tay túm thịt mềm trên cổ Phượng Hoàng đang nằm dưới giường, nhấc lên cùng nó đối mặt hồi lâu, Phượng Hoàng ngốc ngốc mặc hắn túm, ưỡn bụng ợ một cái.
Vĩnh Hi đế: "..."
Im lặng buông Phượng Hoàng không có chút hình tượng nào xuống, Vĩnh Hi đế duỗi tay một cái đem Tân Cửu ôm vào ngực, muốn đánh mông nàng hai cái, nhưng lại thu tay, ở bên gò má nàng cọ một cái, tháo tóc xuống rồi cũng nhắm hai mắt lại.
Tân Cửu ở trong mộng mơ thấy một đám nữ nhân trang điểm lộng lẫy ngồi trong tiểu hoa viên của hoàng cung.
Nhìn một đám nữ nhân câu được câu không nói chuyện phiếm, nàng không khỏi cảm thấy có chút không thoải mái trong lòng. Tân Cửu nắm chặt tay lại, hung hăng cắn nắm tay nhỏ của mình một cái.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
447 chương
137 chương
56 chương
25 chương