Một buổi sáng trong lành của tuần thứ hai, Tiêu Dao Du cùng Bàng Anh hái thuốc trở về đã thấy Bàng Giải ngồi trong động. Tiêu Dao Du ánh nhìn Bàng Giải vốn lạnh nhạt nay càng chán ghét hơn. Nếu không phải nàng đánh không lại y, nàng không biết đã làm ra chuyện kinh thiên động địa gì rồi. Nàng xem như Bàng Giải vô hình, sinh hoạt địa phương bình thường cứ như cũ mà làm. Tiêu Dao Du bày đến một đống sách thuốc trong động chỉ mong may ra có cách chữa khỏi bệnh Bàng Anh. Về Bàng Anh, bình thường đều quanh nàng quấy bát nháo, hôm nay trở về vừa thấy Bàng Giải y liền biệt lai vô dạng cả cái bóng cũng không thấy đâu! Tiêu Dao Du một góc ngồi cứ gõ cộp cộp giã thuốc, để coi Bàng Giải thế nào luyện công, nhưng qua hơn nửa ngày cũng không thấy y phản ứng. Tiêu Dao Du tay lưng đều rã cả ra, nàng nhấc mông dậy rời khỏi. Bàng Giải có động thái. "Đi đâu?". Hàn giọng vang lên. Hừ ta đi đâu cần ông quản? Tiêu Dao Du buồn bực không cùng Bàng Giải trả lời, một mạch bước ra khỏi động. Chân còn chưa đạp xuống đất, Tiêu Dao Du cả người đột ngột bị nhấc lên không trung, loạn xạ tứ phía đáp lên xuống mấy chục cái, đầu óc còn đang quay cuồng liền ùm một cái cả người bay vào trong nước. Tiêu Dao Du hoảng loạn giãy dụa trườn người ngoi lên mặt nước ngồi bất động không hiểu chuyện gì xảy ra, hàn giọng vang lên âm hưởng đầy gay gắt:"Luyện công". Tiêu Dao Du ngẩn đầu xuyên qua những giọt nước nhỏ nhìn Bàng Giải, luyện công? Thác nước đỗ ầm ầm, sương nước mù mịt, cả người đứng trên bờ cũng bị ướt sũng. Luyện công, ý y là sao đây? Bàng Giải nhìn Tiêu Dao Du mờ mịt nhìn tứ hướng, y bình thản nhạt nhịp nói thêm một câu:"Đến thác đứng tấn". Tiêu Dao Du liền to mắt hả họng. "Ông điên à ?!" Bàng Giải một hai nhịp không nhiều lời đến nhấc cả người Tiêu Dao Du lên ném thẳng vào thác, nước dội nặng trịch đẩy cả người Tiêu Dao Du chìm xuống đáy, Tiêu Dao Du lần nữa ngoa ngẩy bơi lên mất nửa cái mạng:"Khụ khụ". Tà áo trắng nhợt nhạt nhòe trước mắt, Tiêu Dao Du ngẩn đầu lên liền thấy gương mặt lạnh tanh của Bàng Giải cuối xuống nhìn mình, đôi mắt y vô hồn, đen sắc như một đầm dầu, một bể tối âm u như hố sâu chết chóc kéo nàng xuống vô định. Bàng Giải chỉ một chữ:"Trụ". Y nắm lấy Tiêu Dao Du kéo thẳng đến chân thác, đặt Tiêu Dao Du lên bục đá vừa đủ đứng, điểm mười sáu huyệt của Tiêu Dao Du, cả người Tiêu Dao Du liền cứng nhắc, bất động giang người hứng nước từ trên cao đỗ xuống. Bàng Giải cố trụ Tiêu Dao Du liền ngồi tảng đá đối diện thuyền công, chỉ cần nước đẩy Tiêu Dao Du ngã xuống y liền ném một viên đá tới dùng lực phản lại giữ vững Tiêu Dao Du dưới thác nước. Nàng đứng thác tổng cộng mười ba canh giờ trong bốn ngày, cả người đều bị nước đả lên đến bầm tím, xương cốt cũng trụ không được, ngày thứ năm Tiêu Dao Du bất tỉnh, mạng cũng không còn tới một nữa. Tiêu Dao Du cả người chìm dần xuống đáy thác, đầu óc trống rỗng, tâm tư đau đớn, nàng nheo mắt nhìn lên mặt nước: Nếu chỉ là để giết nàng việc gì y phải làm như vậy đây? Lạnh. Tiêu Dao Du mở mắt nhìn chòng chọc lên trần đá, cơ thể đau đớn đến không thể cảm nhận được, răng ê buốt, cổ họng khô khốc, nghĩ đến mọi việc liền thấy uất ức nước mắt tuông ra ngoài... "Sư đệ tỉnh!". Giọng Bàng Anh đầy lo lắng hoảng loạn vang lên. Tiêu Dao Du nhìn đến Bàng Anh càng thêm ức uất nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, Bàng Anh vẻ mặt càng thêm hoảng loạn:"Sư đệ làm sao a, ngươi đau ở đâu, đến ta thổi thổi cho ngươi!" Bàng Anh đến thực sự cuối xuống thổi lên khắp người Tiêu Dao Du đến khi Tiêu Dao Du dừng khóc mới thôi. Tiêu Dao Du đau lòng, ăn cũng không muốn uống cũng không vô, cứ nằm bất động mở to mắt nhìn trần nhà. Bàng Anh một mực ngồi bên cạnh ngóng trông, cho rằng Tiêu Dao Du sợ chết mở lời an ủi:"Sư đệ đừng sợ, ta ngày đứng thác cũng không việc gì, ngươi xem ta cả người đều rất khỏe mạnh, không chết được!" Ca ca ngốc! Bàng Anh nhìn Tiêu Dao Du không nói không rằng, chỉ nằm rơi nước mắt, Bàng Anh lòng cũng buồn bực lây, mếu môi ôm Tiêu Dao Du vào lòng khóc theo. Bàng Anh ở bên Tiêu Dao Du năm ngày. Tiêu Dao Du là không hiểu mình nợ Bàng Giải cái gì? Chỉ vì nàng là con y ư? Chỉ vì nàng và Bàng Anh là con y nên y có quyền làm những việc như vậy với hai người các nàng? Tiêu Dao Du buồn cười đau lòng, nói nàng cùng Bàng Anh con y nghe thật vô lý. Có người cha nào để con mình đến chết cũng không đến nhìn một cái? Không nói đến y lạnh nhạt Bàng Anh, bốn tuổi mang Bàng Anh đi, cùng đến một năm liền không nói để Bàng Anh ở lại U địa ba năm. Đồng dạng Tiêu Dao Du hoàn cảnh. Khi đó còn nhỏ quá không nhớ hết chi tiết sự việc nhưng từ chào đời đến ba tuổi Bàng Giải bảo hộ nàng cực kỳ tốt, chỉ sau một ngày đến U địa mọi chuyện liền xoay đi một trăm tám mươi độ, Tiêu Dao Du năm tuổi lại như Bàng Anh ở lại U địa, lại ba năm y trở về. Nàng kết cuộc không hiểu mình cùng Bàng Giải quan hệ? Cha con? Thầy trò? Kẻ thù? Tiêu Dao Du ngước mắt lên nhìn gương mặt lạnh tanh nhợt nhạt của Bàng Anh ôm mình vào lòng ngủ, mi mắt Bàng Anh đều nhăn đến cực độ, cứ như có ai đó động đến y trong mơ. Nàng lấy tay sờ vào má Bàng Anh nhẹ vuốt ve, Tiêu Dao Du im lặng, nước mắt không ngăn được trào ra rớt xuống bắp tay Bàng Anh. Là y phải không? Một phu tử không đủ, ông còn muốn bức cả ca ca ta đối với ta tính kế? Ông biết một khi ca ca ở đây ta liền không rời khỏi! Bàng.Giải! Bàng.Giải! Ha ha ha ha Tiêu Dao Du nghiếng răng cười ra tiếng, trong lòng gào thét tên Bàng Giải! Là ông bắt ta hận ông! Ta hận ông! Ta hận ông!