Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 589 : Cô gia, trong chăn có gì đó

Vương gia thế mà lại chưa từng bán táo, điều này khiến cho trong lòng Lý Dịch hơi mất mát. Chờ đến khi hắn ý thức được Lý Hiên thế mà từ đầu đến cuối không nhắc lại về viện khoa học, một tia mất mát này lại nhiều thêm vài phần. Trước kia chỉ là một đứa nhỏ ngốc nghếch, hiện tại thế mà lại hiểu được những quanh co lòng vòng, kịch bản cửu khúc thập bát loan, rõ ràng có chuyện nhờ người, kết quả thế mà lại biến thành mình nợ hắn. (DG: Cửa khúc thập bát loan: vòng vèo uốn lượn, rắc rối.) Lý Dịch cảm thấy gần đây chỉ số thông minh của mình hình như giảm xuống, muốn ăn nhiều hạch đào để bổ não. Trước nay tiểu nha hoàng đều dùng cửa kẹp hạch đào, đầu bị của kẹp là câu mắng chửi người, Lý Dịch hơi nghi ngờ, quả hạch đào bị cửa kẹp liệu có thể bổ não được nữa không, có khi nào càng ăn càng ngu. - Cô gia, được rồi! Tiểu Hoàn từ cửa chạy lại, đặt khăn tay lên trên bàn trước mặt Lý Dịch, trên khăn tay là một đống hạch đào nàng vừa bóc sạch. Lý Dịch cho nàng một quả trước, lúc này mới nhìn nàng, hỏi: - Tiểu Hoàn à, có phải gần đây ngươi có chuyện gì gạt cô gia không? - Không có. Tiểu nha hoàn ngẩng đầu nhìn hắn, nói: - Tiểu Hoàn không gạt cô gia chuyện gì hết. Lý Dịch lại hỏi lần nữa: - Vậy ngươi nói cho ta, hôm qua đại tiểu thư và ngươi nói chuyện gì? Tiểu nha hoàn hơi sửng sốt, sau đó khuôn mặt nhỏ thoáng đỏ lên, cúi đầu mân mê góc áo, nhỏ giọng nói. - Không, không có gì. Cúi đầu, đỏ mặt, sờ góc áo, đó chắc chắn có chuyện gì đấy. Lý Dịch thở dài, con gái là con người ta (*), tiểu nha hoàn lớn lên, thế mà cũng biết giấu diếm mình, vẫy vẫy tay nói: - Sắc trời không còn sớm, nhanh trở về phòng nghỉ ngơi đi. (DG: Nguyên gốc: Nữ đại bất trung lưu. Ý chỉ con gái lớn không thể giữ trong nhà, hay con gái là con người ta.) - Vâng. Tiểu nha hoàn cúi đầu đáp, âm thanh như muỗi kêu. Như Nghi không ở đây, buổi tối chỉ có một người ngủ, Lý Dịch rửa mặt sơ qua, nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu sắp xếp lại những chuyện xảy ra gần đây. Về phía võ lâm, mọi chuyện đã dần dần đi theo quỹ đạo, câu lan trước sau như một, mọi thứ đều gọi gàng ngăn nắp, nội y kiểu mới bắt đầu thừ thanh lâu truyền ra ngoài, tuy rằng chưa hoàn toàn được tiếp nhận, nhưng với doanh số trước mắt, cũng coi như “hot”. Thân thể lão hoàng đế càng ngày càng sa sút, nhưng thật ra có một vài lần qua khỏi hắn đã đoán trước, chuyện này khiến hắn đã chuẩn bị và an bài một ít chuyện, có vẻ hơi hấp tấp, đến lúc đó có thể chênh lệch nhiều so với dự tính, yêu cầu chuẩn bị đường lui một lần nữa, chỉ là, chuyện này trước mắt không quá cần thiết, thật sự tới một bước kia, cũng căn bản không cần quá nhiều thời gian để chuẩn bị. Không nói về những thứ râu ria, thật lòng hắn cũng không muốn lão hoàng đế băng hà quá sớm. Quan hệ quân thần, ở giữa hai người ngược lại rất ít thể hiện, trong lòng hắn tỉ trọng càng lớn, là đại thúc nhà bên ở trong hoa viên Ninh Vương phủ, cùng với hắn bình phẩm từ đầu đến chân mấy đĩa đồ ăn sáng, một chén chè hạt sen nấm tuyết. - Phải sống thật tốt nha. Lý Dịch thở dài, bên tai truyền đến âm thanh “kẽo kẹt” rất nhỏ. - Không phải nói muốn đi cúng bái ba ngày sao, sao hôm nay đã quay về rồi? Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, trong bóng đêm có một thân ảnh uyển chuyển đi vào, trong phòng không có ánh sáng nhìn không rõ lắm, Lý Dịch hơi nghi hoặc hỏi. Tiếng bước chân tiến lại gần, thân ảnh kia đi đến mép giường, không đáp lại, bên tai truyền đến âm thanh sột soạt, tựa như tiếng cởi quần áo. Ngay sau đó, Lý Dịch cảm thấy chăn bị xốc lên, một thân ảnh nhỏ nhắn chui vào trong. Như Nghi cao gần 1m7, tiểu chuẩn nữ thần cao ráo, chân dài, ngủ bên cạnh, tuyệt đối không phải cảm giác như thế, chóp mũi thoang thoảng mùi hương quen thuộc, trên mặt Lý Dịch hiện vẻ kinh ngạc tột độ. - Tiểu Hoàn. Hắn hơi khó tin hỏi. - Cô, cô gia. Thân thể tiểu nha hoàn co rúm lại, giọng run run, Lý Dịch cảm nhận được thân thể của nàng cũng bắt đầu nóng lên. - Sao ngươi lại chạy tới đây, mau trở về ngủ. Lý Dịch ngồi dậy trên giường, nói: - Nếu như ngươi sợ hãi, có thể ngủ cùng nhị tiểu thư. - Cô gia, cô gia không thích tiểu Hoàn sao? Lý Dịch cảm nhận được thân thể tiểu nha hoàn trong chăn không ngừng run rẩy, giọng nói mang theo tiếng nức nở. - Không phải. Trong lúc nhất thời Lý Dịch không biết nên trả lời như thế nào, lúc này, trng bóng đêm, tiểu nha hoàn đã từ trên giường ngồi dậy, ngồi ở mép giường, cong eo, dường như đang tìm giày. - Tiểu Hoàn lập tức đi khỏi. Nàng hạ giọng nói chuyện, lại có tiếng nức nở rất nhỏ cơ hồ nghe không thấy truyền đến. - ……. - Làm gì, lại đây! Lý Dịch sửng sốt một chút, túm nàng lại đây, hung hăng đánh mông nàng một cái, đắp chăn đàng hoàng, cơ thể thiểu nha hoàn vặn vẹo vài lần, Lý Dịch duỗi tay kéo mặt nàng, - Đừng nhúc nhích! Vì thế nàng thật sự nằm im. - Có phải đại tiểu thư dạy ngươi không? Trong bóng đêm, Lý Dịch chọt chọt trán nàng hỏi. - Không, không phải, là tự tiểu Hoàn. Nàng không hề nức nở, xoa xoa mông, nói nhỏ như muỗi kêu, - Cô gia, tiểu Hoàn đã mười sáu tuổi. Lý Dịch xoa xoa đầu nàng, nói: - Mười sáu tuổi, còn quá nhỏ. Tiểu nha hoàn ở trong chăn ưỡn ngực, nhỏ giọng nói: - Không nhỏ đâu. Vốn dĩ giường chỉ có một chăn, hai người mặt đối mặt với nhau, Lý Dịch cố tình giữ khoảng cách, sau khi nàng làm vậy, nháy mắt hóa thành hư không. - Đừng ~~~ động ~~~~Thân hình Lý Dịch cứng đờ, hạ giọng nói. - Vâng. Tiểu nha hoàn trầm thấp đáp, một lát sau, bỗng nhiên nói: - Cô gia. - Chuyện gì? - Trong chăn giống như có gì đó. - Đừng nhúc nhích. Lý Dịch cứng đờ người, nói. - Thật sự có gì đó. Tiểu nha hoàn nghiêm túc nói. Ngay sau đó, Lý Dịch cắn răng, lấy tay nàng ra, - Đừng lộn xộn. Buổi sáng lúc rửa mặt, Lý Dịch nhìn ảnh ngược trong nước, ngẩn người nhìn hai quầng thâm dưới mắt. Ngày hôm qua lăn lộn với tiểu Hoàn đến nửa đêm, cả đêm đều ngủ không ngon. Dù cho ai kể chuyện cổ tích mà kể đến hai ba lần cũng sẽ như vậy, thậm chí cũng không biết khi nào nàng mới ngủ, chỉ có thể nhìn mà không thể động, còn phải kể chuyện xưa ru nàng ngủ, một đêm hôm qua, thật đúng là dày vò cả thân thể lẫn tinh thần. Chuyện này, chờ Như Nghi trở về sẽ thanh toán với nàng. - Cô gia, người tỉnh rồi. Tiểu Hoàn đi từ bên ngoài vào, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Lý Dịch thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, mới phát hiện hôm nay nàng không búi hai búi quen thuộc như mọi hôm, mà vấn tóc lên, chải kiểu tóc cô dâu. Trời ạ, nàng rốt cuộc có biết như vậy đại biểu cho chuyện gì không vậy? Lý Dịch xoa giữa mày, đầu càng ngày càng loạn. Tiểu Hoàn bị hắn nhìn sắc mặt hơi nóng lên, nhanh chạy ra ngoài, một đám nha hoàn trong phủ lập tức đi lên vây quanh. Lúc Liễu nhị tiểu thư đi ngang qua cửa, hai mắt nhìn hắn nhiều chút, Lý Dịch cảm thấy nàng đang cười mình. Lý Hiên đi tới cửa, quay đầu lại liếc mắt nhìn trong viện một cái, lúc quay đầu lại lần nữa, kinh ngạc hỏi: - Tóc đều đã chải lên, không thể nào, ngươi thật sự đã ăn tiểu nha hoàn nhà ngươi?