Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 584 : Liễu minh chủ!

- Cứ thế mà nhận thua rồi? Từ Lão Quái phủi mông một cái lập tức rời đi, không một chút vướng bận nào, lưu lại vô số người đưa mắt nhìn nhau, không biết tình huống trước mắt như thế nào. Nếu như không có Từ Lão Quái chặn ngang một chân thì chức minh chủ võ lâm hôm nay không thể nghi ngờ sẽ rơi vào tay vị đạo cô kia. Nhưng hắn lại liều mạng bị thương để đào thải nàng ta, rồi cho rơi đài mấy vị cao thủ xếp hạng trước nhất trên Thiên bảng, thoạt nhìn như không bắt được vị trí minh chủ sẽ không bỏ qua, Chỉ cần lại đánh bại liễu Nhị cô nương thì chức minh chủ hiển nhiên sẽ nằm gọn trong tay, thế mà lúc này hắn lại nhận thua rời đi? Cái này căn bản là chắp tay nhường vị trí minh chủ cho người ta.... Trong giang hồ thường đồn đại Từ Lão Quái có tính tình gàn dở, kỳ lạ, hành động khác hẳn với người thường, hiện tại xem ra lời đồn không phải giả… - Liễu nữ hiệp! Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, kinh ngạc hay thán phục, dưới đài bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô to. - Liễu minh chủ! Sau đó nhanh chóng biến thành hai tiếng. - Liễu nữ hiệp, võ lâm minh chủ! - Liễu minh chủ! - Liễu minh chủ! ... ... Lúc này mọi người mới phản ứng lại, vô luận như thế nào, Từ Lão Quái tự mình rời đi, dựa theo quy tắc thì coi như hắn đã thua cuộc. Hiện tại cao thủ Thiên bảng chưa ra sân vẫn còn mấy người, nhưng xếp hạng của bọn hắn cũng chỉ nằm ở giữa, ngày thường ngay cả tư cách tỷ thí với Liễu Nhị cô nương cũng không có, như vậy thì chức minh chủ võ lâm này, trừ nàng ta ra thì còn có thể là ai? Nếu hôm nay không có hai vị Tông Sư xuất hiện, vị trí minh chủ cũng có chín phần là họ Liễu. Mà nếu Từ Lão Quái thật sự đánh bại liễu Nhị cô nương, cũng khẳng định không địch lại một vị Tông Sư khác đang ở thời kỳ đỉnh cao. Thiên bảng hạng thứ hai, lại có một vị tỷ tỷ cảnh giới Tông Sư, người cầm lái của Liễu Minh, mặc dù nàng ta chỉ là một nữ tử, nhưng nếu nàng trở thành minh chủ võ lâm thì trong lòng đại đa số người đều là chịu phục. - Liễu minh chủ! - Liễu minh chủ! Có một người thì sẽ có hai người, khi những âm thanh này truyền ra, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu hô to theo. - Cái kẻ lừa gạt này là ai an bài tới đây..... Thanh âm chung quanh càng ngày càng lớn, trong lúc còn đang ngạc nhiên, Lý Dịch nhìn thấy Lữ Lạc đang ghé vào bên tai một người nói gì đó, từ cách đây không xa đi tới... ... ... - Rốt cuộc thì Nhị Thúc Công làm thế nào để lão nhân kia liều mạng như thế? Bên ngoài vẫn ồn ào như cũ, Lý Dịch ngồi trong lều rộng rãi, đưa trái táo đã gọt vỏ xong cho Như Nghi, nghi hoặc hỏi. Đường đường là cao thủ Tông Sư, không tiếc bị thương chỉ vì liều mạng dọn đường vì Liễu nhị tiểu thư, hắn ta đang có mưu đồ gì? Tư duy của lão nhân gia, quả nhiên không thể phỏng đoán theo lẽ thường được. Như Nghi cười cười, cắt một miếng táo đưa cho Lý Dịch, nói: - Nhị Thúc Công có biện pháp của mình. - Lão quái...., lão, lão tiền bối.... Ở trong một lều khác, Từ Lão Quái sắc mặt tái nhợt, đứng trước mặt Nhị Thúc Công, giọng run run: - Tiền bối, vãn bối đã thực hiện xong việc mà ngài nói, nếu vậy thì thuốc giải..... - Gấp cái gì chứ.... Lão nhân gia lười biếng nói một câu, - Lão nhân ta chẳng lẽ còn phải gạt ngươi sao? Từ Lão Quái ngượng ngùng cười cười, nói: - Tiền bối võ công cái thế, tự nhiên sẽ không lừa gạt vãn bối. Nhị Thúc Công liếc nhìn hắn một chút, từ trong ngực lấy ra một viên màu trắng ngà, lớn khoảng một cái móng tay, tiện tay ném qua, nói: - Ăn nó. Từ Lão Quái vội vàng tiếp được, chờ đến khi thấy rõ thứ kia là gì, hắn không khỏi giật mình. Vô luận hắn nhìn thế nào đi nữa thì thứ hắn đang cầm trong tay - chính là thứ thuốc độc hắn mới ăn vào hôm qua mà! - Tiền bối, cái này... Từ Lão Quái nhìn hắn, khuôn mặt tràn đầy không tin được, nói: - Cái này, cái này không phải thứ vãn bối đã ăn.... - Bảo ngươi ăn thì nhanh ăn đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Nhị Thúc Công liếc hắn một cái, nói: - Ngươi chưa nghe qua câu lấy độc trị độc? Từ Lão Quái đứng tại chỗ, sắc mặt âm tình bất định một hồi lâu. Nếu không ăn, hắn khẳng định sống không tới sáng mai, còn nếu ăn, cái này rõ ràng mà thứ thuốc độc hắn ăn trước đó, hắn sợ ăn rồi sẽ không qua khỏi đêm nay..... Cuối cùng Từ Lão Quái vẫn cắn răng một cái, bỏ thứ này vào trong miệng. Bởi vì hắn căn bản không có lựa chọn thứ hai, hắn đánh không lại lão quái vật này, nếu đối phương muốn giết hắn thì căn bản không cần phiền toái như vậy, cho nên hắn chỉ có thể làm theo lời của hắn ta. Nhị Thúc Công liếc hắn một cái, hỏi: - Thế nào, ngọt không? Từ Lão Quái gật đầu, thứ độc này không biết lấy từ nơi nào, thế nhưng ngọt vô cùng, còn có một mùi sữa nhàn nhạt. Nếu không cân nhắc độc tính, chỉ nói về hương vị, hắn sống mấy chục năm, đây vẫn là lần đầu tiên nếm đến thứ thuốc độc…ngọt ngào như vậy. - Lần này tên xú tiểu tử kia giảm lượng đường lại rồi, nếu không thì sẽ còn ngọt hơn nữa. Nhị Thúc Công lại lấy từ trong lòng ngực ra một viên khác, bỏ vào miệng của mình, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. Thấy cảnh này, Từ Lão Quái ngây người tại chỗ. - Tiền, tiền bối.. Cái này... - Cái gì mà tiền bối.... Nhị Thúc Công bất mãn liếc hắn một cái, nói: - Kẹo ăn xong rồi, còn ở đây làm gì? Chờ lão phu tiễn ngươi à? Từ Lão Quái không tin được, hỏi: - Cái này không phải thuốc độc? - Lão nhân ta ăn no không có chuyện gì làm hay sao mà đem thuốc độc theo bên mình? Nhị Thúc Công ngước mắt nhìn hắn, giống như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ. Từ Lão Quái chỉ chỉ vào bên hông mình, nói: - Vậy tại sao ở đây lại..... Nhị Thúc Công duỗi hai ngón tay chọc vào một chỗ khác bên hông hắn, hỏi: - Đau không? Từ Lão Quái hít sâu một hơi, - Đau! - Chọc ta, ta cũng đau... Nhị Thúc Công khoát tay, nói: - Đi thôi, đi thôi, lão phu không giữ ngươi lại ăn cơm.... Từ Lão Quái ngơ ngác đi ra ngoài, hôm nay tao ngộ thật đúng là ly kỳ khúc chiết. Hắn cho rằng mình trúng độc, vì đạt được thuốc giải cho nên liều mạng già mới thắng được đạo cô kia, lần này bị thương sợ là phải mất nửa năm mới khôi phục lại hoàn toàn, thế mà giờ hắn lại được cho biết, thì ra thứ hắn ăn vào chỉ là một viên kẹo? Hiện tại cảm xúc trong lòng hắn không thể diễn tả bằng lời được. Khi đi tới cửa, Từ Lão Quái như là nghĩ tới chuyện gì, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, thử thăm dò: - Xin hỏi tiền bối, ngài.... cảnh giới hiện tại của ngài là gì? Hắn vốn dĩ cho rằng Tông Sư đã là hạn cuối của võ đạo, cho đến hôm nay hắn mới biết được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hắn nhưng mà chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Cảnh giới của lão quái vật này, tuyệt đối là một tầng mà hắn chưa từng nghe nói tới. Là một võ giả, cả đời đều đang theo đuổi hạn cuối võ đạo, mặc dù hôm nay bị đè nén, nhưng chẳng phải cũng mở ra cho hắn một cánh cửa dẫn tới thế giới mới, nhìn thấy được ánh sáng chưa từng có trước đó? - Phá vỡ hư không, đã nghe qua chưa. Nhị Thúc Công thoáng nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói. Từ Lão Quái sắc mặt đại biến, bật thốt lên: - Cái gì? Phá vỡ hư không…có thật sao? Phá vỡ hư không, chính là bằng vào vũ lực của một người đánh nát hư không, đi tới một cảnh giới khác.... Những ngày gần đây, bên trong một ít tiểu thuyết võ hiệp mới lạ cũng có miêu tả như vậy, thậm chí trong chốn võ lâm cũng có những đề tài liên quan đến chuyện này. Là Tông Sư, hắn tự nhiên đối với việc này khinh thường để ý tới. Loại thuyết pháp này quá mức huyền bí, nếu nhân loại có được lực lượng như vậy thì có khác gì thần tiên? Nhưng mà, sự tồn tại của vị lão giả trước mắt này vốn đã điên đảo quan niệm dĩ vãng của hắn, cho nên giờ phút này hắn cũng không dám hoàn toàn phủ nhận. Lúc ngẩng đầu lên, trên mặt hắn đột nhiên hiện ra thần thái kích động, nói: - Không biết tiền bối có thể cho vãn bối mở mang tầm mắt một chút, phá một cái nhìn xem? Nhị Thúc Công đỏ mặt, trừng mắt nhìn Từ Lão Quái một cái, - Mau cút đi! ... ... Trong viện, ánh mắt của Tiểu Hoàn và mấy người nha đầu trong phủ đều lóe lên ánh sáng sùng bái, Lý Dịch đang kể cho các nàng nghe những thứ xuất sắc trong Đại Hội Võ Lâm hôm nay, hắn mô tả nhị tiểu thư như thế nào đánh bại cao thủ Tông Sư một cách hết sức sinh động. Trong phòng, trên mặt Liễu nhị tiểu thư hiện lên chút mờ mịt, nàng nhìn Như Nghi hỏi: - Kế tiếp muội nên làm cái gì đây? Như Nghi nhìn ra phía ngoài cửa, một lát sau, nàng thu tầm mắt lại, nói: - Tên tuổi minh chủ võ lâm cũng không thể làm tất cả mọi người tin phục, hiện tại thứ chúng ta cần làm đó là mau chóng tăng lên thực lực của Liễu Minh, mở rộng sức ảnh hưởng và lực kêu gọi của Liễu Minh…. Địch nhân của chúng ta không ít, lo trước khỏi hoạ, để phòng ngừa vạn nhất. - Một cái Tần gia còn chưa đủ, còn đi trêu chọc nhiều địch nhân lợi hại như vậy.... Không bao lâu, Liễu nhị tiểu thư từ trong phòng đi ra, nàng dùng ánh mắt bất mãn liếc Lý Dịch một cái. Thấy nàng xuất hiện, trong thoáng chốc, Tiểu Hoàn và mấy người nha hoàn kia đã tiến tới ríu rít vây quanh bốn phía.