Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 576 : Thiên vương cái địa hổ
Dưới ánh trăng, người cầm trường đao nọ tựa như hổ gặp bầy dê vậy, đao quang bay múa, giống như chém dưa thái rau, thậm chí ngay cả tiếng binh khí va chạm cũng không có, có hơn mười tên áo đen, lại không ai có thể làm đối thủ của hắn.
Mà nam tử cầm trường cung kai cũng không hề bị ảnh hưởng do trời tối mịt, đứng trước cửa viện, nếu có người đột phá phòng tuyến của tên đao khách nọ thì tùy ý vùng một mũi tên, tiếng dây cung bị căng mạnh vang lên, tức thì có một người ôm cổ họng ngã xuống đất, co quắp mấy cái rồi không còn thở nữa.
Kỳ quái là, dù biết rõ không địch lại nhưng dường như mấy người kia đều không để ý, không sợ chết mà xông lên, dù cho xông lên chỉ nhận được cái chết vô nghĩa.
- Tử sĩ?
Mấy người bao vây bọn chúng nhìn nhau vài lần, khẽ gật đầu, nhanh chóng gia nhập chiến đoàn.
Chỉ trong giây lát, hơn mười tên áo đen chỉ còn một người đứng thẳng, một nam tử bóp cổ tên đầu lĩnh nọ, lạnh giọng hỏi:
- Là ai phái các ngươi đến?
Hắn dứt lời, đợi lâu cũng không được đáp lại, lúc này một người bên cạnh đi tới, duỗi ngón tay thăm dò dưới mũi người áo đen, lắc đầu, oán trách nói ra:
- Cái tên này, ra tay không nhẹ không nặng, hắn bị ngươi bóp chết mất rồi, còn hỏi cái gì nữa.
Nam tử kia buông tay ra, thi thể người áo đen liền ngã sụp xuống. Hắn ngồi xổm xuống, xoa bóp miệng hắn, đứng lên, lắc đầu nói:
- Là uống thuốc độc tự sát, ai mà giàu đến nỗi một lần phái ra nhiều tử sĩ thế này nhỉ.
Nhiều năm hành tẩu trong giang hồ, đương nhiên họ biết sự tồn tại của tử sĩ. Thường các vương hầu quý tộc đều nuôi tử sĩ, những kẻ này bán mạng cho chủ nhân, từ nhỏ đã bị nhồi nhét tư tưởng tận trung với chủ nhân, thậm chí có thể không màng sống chết vì một mệnh lệnh của chủ nhân, hầu hết đều chấp hành nhiệm vụ đột kích hoặc ám sát.
Những người này mặc dù cũng có tư tưởng nhưng chỉ biết tận trung, cho dù học võ từ nhỏ, thành tựu cũng cực kỳ có hạn, nhưng người nhiều hơn, khí thế không sợ chết ấy lại khiến người ta vô cùng đau đầu. Nếu hôm nay không có hai cao thủ Thiên bảng và vị thần xạ thủ ấy, những người còn lại sợ là không ngăn được chúng.
Nam tử dùng đao nhíu mày, nói:
- Gọi người tới, dọn dẹp nơi này chút đi.
Mấy người còn chưa kịp hành động thì đầu hẻm đã truyền đến một loạt tiếng bước chân, có hơn mười thân ảnh bước nhanh tới, đến gần, nhìn thấy thi thể ngổn ngang dưới đất, lập tức có người đè binh khí bên hông, lớn tiếng nói:
- Các ngươi là ai?
Thấy lại có người xuất hiện, sắc mặt mấy người rốt cục biến hóa, nam tử cầm đao nhìn một lão giả áo xám trong đám người, không khỏi nắm chặt trường đao trong tay, liếc mắt nhìn người bên cạnh, đối phương lập tức hiểu ý, lui ra phía sau hai bước, lấy một cái ống trúc ra từ bên hông.
- Các ngươi là người phương nào?
Nam tử kia gật đầu, hỏi người phía trước.
- Mật Điệp Tư làm việc, lập tức bỏ vũ khí xuống!
Sau khi thấy cửa viện chưa mở, tướng lĩnh Mật Điệp Tư vừa mở miệng thoáng yên tâm, quay đầu nhìn người đối diện, lập tức nói.
- Mật Điệp Tư?
Nghe được ba chữ này, vẻ mặt của nam tử cầm đao rõ ràng thả lỏng đi, nhưng hắn vẫn nghi ngờ nhìn người nói, hỏi,
- Thiên vương cái địa hổ (*)?
*: Ám hiệu.
- Là người mình.
Đám người Mật Điệp Tư nghe vậy thì lập tức hạ vũ khí xuống, vị tướng lính nọ đang định tiến lên, chợt thấy nam tử đối diện quét ngang trường đao về phía trước.
Hắn ngẩn người, nói:
- Gà con hầm nấm.
- Đắc tội!
Nam tử kia nghe vậy, thu hồi đao, chắp tay nói.
- Không sao, quả thật nên cảnh giác chút.
Vị tướng lĩnh kia lắc đầu, chỉ thi thể dưới đất, hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
- Tất cả đều là tử sĩ.
Nam tử kia nhìn lướt qua, nói:
- Tới ngay lúc này chắc muốn gây hại cho hai vị cô nương, Mật Điệp Tư các ngươi đã đến thì chuyện tiếp theo giao cho các ngươi xử lý vậy.
- Nên như vậy.
Vị tướng lĩnh nọ gật đầu, khoát tay với phía sau, nói:
- Mang thi thể về.
Bệ hạ vô cùng coi trọng vụ án của nhi tử Lễ bộ viên ngoại lang, nghiêm lệnh Mật Điệp Tư và Đại Lý Tự phá án trong kỳ hạn, song từ khi chỗ Hình bộ thị lang cũng không tìm được manh mối nào hữu dụng, vụ án này vẫn chưa đột phá, Mật Điệp Tư lúc nào cũng chú ý động tĩnh bên này nên mới có thể nhanh chóng đuổi tới ngay khi phát hiện có điều dị thường.
Mặc dù đến chậm một bước, nơi đây chỉ để lại thi thể, nhưng đối với Mật Điệp Tư mà nói, là thi thể hay người sống đều không khác gì nhau.
- Tối nay nhờ có mấy vị.
Tướng lĩnh nọ lại chắp tay.
Có thể tưởng tượng được nếu không có những người này, hai vị cô nương nọ sẽ xảy ra chuyện gì, nên bàn giao với Lý đại nhân thế nào tạm không nói đến, chỉ sợ bệ hạ cũng sẽ trách phạt không nhẹ.
Nam tử kia phất tay, nói:
- Khách khí, chức trách của bọn ta cũng là bảo vệ hai vị cô nương, thân phận của những kẻ này cần nhờ các ngươi cố gắng điều tra.
Tướng lĩnh cười nói:
- Yên tâm đi, chuyện tiếp theo giao cho chúng ta.
Mấy người đứng ra xa, nhìn bóng người lắc lư dưới ánh trăng không phát ra tiếng vang quá lớn, không lâu sau, tất cả các thi thể đều bị họ mang hết đi.
- Nơi này...
Tướng lĩnh Mật Điệp Tư chỉ chỉ mặt đất.
Một nam tử khoát tay, nói:
- Giao cho chúng ta.
Người của Mật Điệp Tư lùi lại về sau, trong sân mới truyền đến tiếng thì thầm.
- Hôm nay may thật, đụng phải chúng ta.
- Không biết lần này được bao nhiêu tích phân đây, nếu đủ rồi thì đi cầu Liễu cô nương chỉ điểm hai chiêu, thật sự không thể tin được lúc sinh thời lại có cơ hội được Tông Sư chỉ điểm.
- Ha ha, ngươi tự cầu phúc đi, Lữ tiên sinh keo kiệt lắm, ta thấy ngươi vẫn phải lại tích góp từng chút một nữa đấy...
- Không thể nào, lần này ta xử lý hơn mười tử sĩ đấy...
- Xùy, không biết xấu hổ, công lao mà ngươi cũng dám cướp..
.....
Không lâu sau, một gian phòng nào đó trong nội viện sáng đèn lên, Tiểu Thúy ôm gối ôm Mỹ Dương Dương trong lòng đi ra, đi qua nguyệt môn, đứng ngoài viện một lúc, lẩm bẩm,
- Đêm hôm khuya khoắt, ồn ào gì vậy, có để yên cho người ta ngủ không...
Phàn nàn một câu rồi ngáp một cái, hai mắt sắp mở không ra, Tiểu Thúy quay người trở về, gian phòng duy nhất còn sáng đèn lại tối đi.
.......
- Ơ, gì thế này, đêm qua có lũ lụt sao?
Sáng sớm, thiếu nữ mắt nhắm mắt mở ra mở cửa sân, đứng cạnh bàn đá xanh được gột rửa không nhuốm bụi trần trước cửa, kinh ngạc bật thốt.
- Tiểu Thúy cô nương à, sao hôm nay dậy muộn thế?
Một giọng nói truyền đến từ phía trước, Tiểu Thúy quay đầu, nhìn tiểu nhị đang lười biếng ngồi trước cửa quán trà đối diện, bĩu môi nói:
- Không biết cái tên đáng chết nào, đêm hôm khuya khoắt ồn ào bên ngoài... Đúng rồi, có ai, có ai rửa chỗ này sao?
Tiểu nhị gật đầu, xoa vai nói:
- Đúng rồi, chưởng quỹ nói bên ngoài không sạch sẽ, ảnh hưởng tâm trạng uống trà của khách, trời chưa sáng đã bảo bọn ta dậy dùng nước tạt hết con hẻm, đúng là mệt chết người...
Tiểu Thúy không đáp nữa, nói cảm ơn rồi xoay người vào trong viện. Nàng mới không tin lời tiểu nhị nói đâu, toàn bộ con hẻm là hắn lười nhất, cả ngày chỉ biết ngủ, sao có thể thoắt cái trở nên chuyên cần như vậy được. Cơ mà, được rửa xong, đúng là trông mặt đất thuận mắt hơn nhiều...
Tại Cần Chính điện, Cảnh đế cầm một phần báo cáo Mật Điệp Tư vừa mới trình lên trong tay, thở dài nói:
- Quả nhiên là Lý Hiền sao?
- Mấy năm nay trẫm chưa từng quản giáo hắn, rốt cuộc là đúng hay sai?
Thì thào một câu, một lát sau, hắn vò tờ giấy kia thành một cục, ném sang bên cạnh, nói:
- Truyền lệnh xuống, Đại Lý Tự và Mật Điệp Tư không điều tra vụ án này nữa.
- Thần tuân chỉ.
Thường Đức khom người nói.
Phe Thục vương lần này bị đả kích nghiêm trọng, thế lực trên triều đình gần như bị bệ hạ triệt để thanh tẩy, có lẽ đã đến mức giới hạn, nếu dồn đến đường cùng sợ là sẽ rứt giậu.
Cảnh đế ngẫm lại, lại hỏi một câu:
- Có phải chức vị Lễ bộ lang trung đang trống không?
Thường Đức nói:
- Hôm trước bệ hạ vừa mới giáng chức Lễ bộ lang trung, vẫn chưa bổ nhiệm.
Cảnh đế suy nghĩ một lát, nói ra:
- Thôi, Trần Vân Sơn là Lễ bộ viên ngoại lang, đã không còn một lòng với Trần gia nữa. Truyền chỉ xuống Lại bộ, Trần Vân Sơn đảm nhiệm Lễ bộ lang trung.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương