Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 574 : Có thể thu tay được không?
Long thể thiên tử có có bệnh, lại đuổi hoàng tử có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất ra khỏi kinh thành, thế nào cũng thấy đây là một việc cực kỳ hoang đường.
Không nói ở trong triều sẽ có rung chuyển như nào, sợ là dân gian cũng sẽ vì chuyện này mà sinh ra một ít khủng hoảng.
Nhưng lần này việc Thục Vương làm thật sự đã phạm vào tối kỵ, đối với quyết định của bệ hạ, triều thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Vô luận như thế nào, hiện tại vị trí kia vẫn thuộc về bệ hạ, tuy rằng sau này rất có thể sẽ thuộc về Thục Vương, nhưng bệ hạ không đồng ý, Thục Vương cũng không cách nào có được.
Dùng hành vi không khác nào tạo phản như, cuối cùng khiến cho bản thân gặp phải kết quả như thế. Lúc này đây, Thục Vương chẳng oan chút nào cả.
- Cứ như vậy mà đi?
Lý Dịch thở dài, ngữ khí có chút thổn thức.
Cái này cũng không phải tiểu nháo ngày thường, Thục Vương đây là muốn tạo phản. Cho dù bị đưa ra ngoài chém đầu cũng không phải chuyện gì khó, chứ không nói gì tới việc bị tước vương tước, bị giáng xuống làm thứ dân, lưu đày ba trăm dặm, cả đời không được hồi kinh……
Lão hoàng đế vẫn quá mức nhân từ, khuyết thiếu lớn nhất so với thiên cổ đế vương là quyết đoán, Lý Dịch không phải lần đầu tiên cảm thấy như vậy.
Xem náo nhiệt, khi đang định về nhà, nhìn thấy xa xa có bóng người khập khễnh đi về phía này, Lý Hàn sửng sốt một chút, lập tức nói:
- Gặp qua hoàng huynh.
Biểu tình Thục Vương dại ra, ngẩng đầu nhìn qua liền nhìn thấy Lý Dịch và Lý Hiên, biểu tình trên mặt cũng không quá dao động.
Rốt cuộc, so với sự tình vừa xảy ra với hắn, có một số việc bỗng trở nên không đáng giá để nhắc tới.
Nhìn thấy Thục Vương cúi đầu, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chẳng thèm cho mình, Lý Hàn có chút nghi hoặc gãi gãi đầu, vẫy tay nói:
- Hoàng huynh tái kiến!
Tái kiến, sợ sẽ rất khó.
Lý Dịch lắc đầu, xoay người đi về cửa cung.
Tiểu công chúa ở phía sau hô to gọi nhỏ.
- Tiên sinh, từ từ đã, ta trở về thay xiêm y......
Sau khi trở thành đại cô nương, quản giáo của lão hoàng đế với tiểu công chúa nới lỏng đi không ít, đãi ngộ dần dần tiến tới ngang hàng với trưởng công chúa, ngay cả xuất cung cũng không cần thông bẩm.
Ở bên ngoài cung điện, chờ tiểu công chúa thay quần áo, thay đổi lớp trang điểm, trong lúc vô tình Lý Dịch nghiêng đầu nhìn, nhìn đến một cái cổng vòm, có hai gã hoạn quan kéo một người, đi qua từ bên cạnh hắn.
Người nọ hẳn mới bị trượng hình, phía sau lưng đều bị đập nát, bộ dáng hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít.
Trong lòng hắn không khỏi ở cảm thán một câu, lại địa phương như hoàng cung, nhìn như quang minh vĩ ngạn, kỳ thật sự tình hắc ám xấu xa cũng không ít, tranh đấu gay gắt không chỉ có ở các phi tần, có đôi khi ngay cả công chúa cũng sẽ bị liên lụy vào.
Vĩnh Ninh cùng tiểu công chúa bây giờ còn nhỏ, chờ đến khi các nàng lớn hơn một chút, sợ là hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ phải tiếp xúc đến vài sự tình như này. Dựa vào bản lĩnh của các nàng chắc chắn đấu không lại những con người đó. Chờ hai năm nữa, trưởng công chúa trưởng thành dọn từ hoàng cung ra phủ đệ, hai nàng đặc biệt là Vĩnh Ninh thật khiến người khác không thể yên lòng.
Khi trong lòng hắn nghĩ việc này, liền ở cung điện cách đó không xa mười mấy hoạn quan cùng cung nhân đứng trong điện, cúi đầu, thân thể run nhè nhẹ, im như ve sầu mùa đông.
Sáng sớm hôm nay Quý Phi nương nương đập nát hết tất cả bình hoa quý giá trong điện, một hạ nhân đi vào thu dọn bị kéo ra ngoài đánh mười trượng bản, đã hôn mê, ngay cả Thục Vương điện hạ đều bị nương nương quăng một bạt tai, chửi mắng gần nửa canh giờ.
Giờ phút này, căn bản không có một người nào dám tới gần cửa điện.
- Chúng ta vẫn chưa thua đâu!
Trong đại điện không có ai khác, hụ nhân mặc cung trang xô nát món đồ quý giá cuối cùng trong điện, từ trong tay áo lấy ra một phong thư đã chuẩn bị sẵn, nói:
- Ngươi xuất cung một chuyến, đưa lá thư này tới tay cung chủ, mặt khác, nói hắn điều tra một chút, Tần gia rốt cuộc có ý tứ gì!
- Vâng, nương nương.
Trong bóng đêm truyền đến một đạo thanh âm lanh lảnh, có người đi ra, sau khi lên tiếng rất nhanh biến mất trong điện.
......
......
Tuy nói khoảng cách giữa triều đình và người thường rất xa, nhưng một ít đại sự của triều đình, lại không thể gạt được dân chúng kinh thành.
Nào đó quan viên bị giáng chức hoặc bị điều động, bọn họ cũng không rõ ràng, nhưng Thục Vương điện hạ sắp rời kinh thành, đi tới đất phong, sau buổi lâm chiều không lâu đã lấy tốc độ của gió lốc truyền khắp cả kinh thành.
Thục Vương dù sao cũng là nhân vật “hot” ở kinh thành dạo gần đây, từ người bị mọi người nhạo báng, còn có danh xưng “Thử vương”. Sau đó một loạt sự kiện xảy ra, đều chứng minh hắn mới là chân long thiên tử chân chính, danh khí bắt đầu tăng trở lại. Vậy mà hôm nay lại bị đuổi khỏi kinh thành, mới có mấy ngày ngắn ngủi liền trải qua chuyện có thể nói là cong queo uốn lượn.
Bất kể chợ bán thức ăn hay quầy hàng rong, khi không có việc gì thì sẽ bàn luận hai ba câu.
- Không phải nói hoàng đế muốn truyền ngôi cho Thục Vương sao, tại sao lại bị trục xuất khỏi kinh thành?
- Cái gì mà truyền ngôi, ngươi nghe ai nói?
- Tất cả mọi người đang nói à, ngay cả hồ ly cũng nói, Thục Vương sẽ là hoàng đế, còn có thể có giả sao?
- Phi, cái loại lời nói này mà ngươi cũng tin, người sáng suốt đều biết, những sự tình đó đều là do Thục Vương tự mình làm ra, người nào tin người đó là đồ ngu ngốc......
- Cái gì, đều là do Thục Vương làm ra?
- Vô nghĩa, bằng không, tại sao hắn lại bị trục xuất khỏi kinh thành, ta nói cho mà nghe, hắn vẫn quá nóng vội......
......
......
Gần nửa ngày, “Chân tướng” lan truyền mọi ngõ ngách.
Mọi người khen Thục Vương vài ngày sau mới phát hiện, nguyên lai Thử vương vẫn là Thử vương, một chút cũng chưa từng thay đổi, lại còn làm ra nhiều chuyện như vậy để lừa bọn họ. Quá tốt, lừa thiên ngay cả hồ ly cũng lừa, lại không lừa nổi hoàng đế bệ hạ, bị sung quân rất xa, thật sự là trộm gà không được lại mất nắm gạo.
Đối với chuyện này, quan phủ cũng không có can thiệp nhiều, ngược lại còn cố ý dẫn đường.
Rốt cuộc, chuyện này có phải do Thục Vương làm ra hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, phải nhanh chóng tiêu trừ ảnh hưởng của việc này tới bình dân, nếu có người đa tâm lợi dụng sợ là sẽ gặp phải đại loạn tử.
Hai nước Tề Triệu còn lưu lại sứ thần ở kinh đô, nếu không nhanh chóng bình ổn chuyện này, chờ đến khi bọn họ đánh hơi được truyền tin tức về chính quốc, bị địch quốc lấy làm lý do, vô cùng bất lợi với triều chính Cảnh Quốc hiện giờ.
Lúc này đây, Thục Vương cùng với phe Thục Vương có thể nói tổn thất thảm hại, không chỉ thế lực trên triều đình của mình bị tẩy rửa sạch sẽ, bản thân cũng rời xa trung tâm quyền lực, đi tới Thục Châu xa xôi, không biết khi nào mới có thể trở về.
Không biết bao nhiêu người trong triều nỗ lực hơn mười năm, trong khoảnh khắc liền bị hủy trong một sớm.
Lúc này, một vị trung niên nam tử quần áo hoa lệ đứng ở đại môn Tần phủ, nhướng mày hỏi:
- Tần tướng thân nhiễm bệnh nặng, không tiện gặp khách?
Vẻ mặt hạ nhân Tần gia bất đắc dĩ nói,
- Thỉnh ngài thông cảm.
Trên mặt trung niên nam tử lộ ra vẻ suy tư, không bao lâu xoay người rời đi.
Một người bên cạnh hắn lo lắng hỏi:
- Gia chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Đi Trần gia.
Trung niên nam tử thở dài, thấp giọng nói một câu.
Trần Quốc công phủ, thân là gia chủ, Trần Khánh vừa mới nghênh đón một vị khách quý, hai người cho lui hạ nhân của mình, ở trong phòng nói chuyện đã hơn một canh giờ.
Nhị gia Trần gia Trần Trùng chắp tay sau lưng đi vào một tòa tiểu viện, ngăn một nha hoàn trước mặt, phất tay hỏi:
- Thân thể tiểu thư thế nào?
Nha hoàng kia vội vàng nói:
- Bẩm nhị gia, hôm nay sau khi rời giường đã tốt hơn nhiều rồi, hai ngày trước ở chùa Hàn Sơn tìm tới Đàn Ấn đại sư tự tay viết tâm kinh, hiện tại đang ở Phật đường tụng kinh. Nhị gia có cần nô tỳ thông báo một tiếng không ạ?
- Được rồi, tự ta đi qua, ngươi đi đi.
Trần Trùng vẫy vẫy tay, tiếp tục đi vào trong viện.
Hắn chậm rãi đi đến bên ngoài Phật, nghe được bên trong truyền đến thanh âm nhẹ nhàng, không muốn quấy rầy, sau khi thanh âm kia ngừng lại mới đi vào.
- Hôm nay trong nhà có khách quý sao?
Phụ nhân đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt xinh đẹp quỳ trên một cái bồ đoàn, nhẹ giọng hỏi.
- Là có khách nhân quan trọng tới đây, đang nói chuyện với đại ca.
Trần Trùng ngẩng đầu, lại nói:
- Ngươi vừa khỏi phong hàn, phải ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt.
Phụ nhân kia thở dài một hơi, nói:
- Hài tử Lập Tin kia phải rời đi, ta muốn vì hắn tụng kinh, khi còn nhỏ khi hắn tới phủ, ta còn ôm hắn, không nghĩ tới thế sự khó lường......
Trần Trùng giật mình, sau đó mới nói:
- Kinh cũng đã tụng, đi, ta đỡ muội trở về phòng.
- Nhị ca, có thể thu tay lại không?
Phụ nhân cúi đầu, bỗng nhiên nhỏ giọng nói một câu.
- Cái gì?
Trần Trùng nghi hoặc hỏi lại.
- Thu tay được không?
Phụ nhân ngẩng đầu nhìn hắn, thanh âm run rẩy nói:
- Không cần... Không cần làm khó hài tử kia nữa......, Lập Tin, Lập Tin hắn cũng họ Trần, huynh... Làm sao mà huynh có thể nhẫn tâm hạ thủ!
Thân thể Trần Phùng chấn động, nắm tay nắm chặt, móng tay bấm vào da thịt.
Sau một lát, hắn thở dài, đi tới, giúp nàng vuốt mấy sợi tóc dối, nói:
- Hảo, nghe muội, nhị ca đều nghe muội.
Hắn nhìn phụ nhân đầu đầy tóc bạc, khóe mắt đã có vài tia nếp nhăn, khóe miệng nở ra nụ cười tươi, trong mắt lại hiện lên nồng đậm thống khổ và cừu hận.
- Chuẩn bị vẫn có chút hấp tấp.
Hắn lại lần nữa thở dài một hơi, tự nhủ trong lòng như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương