Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 572 : Tên nào hãm hại ta?
Thanh âm của Thường Đức giống như quỷ mị, mơ mơ hồ hồ, khiến cho bầu không khí trong điện có chút âm u đáng sợ.
Cảnh Đế nắm chặt tấu chương, nói:
- Nếu như vậy, chuyện kia thật sự do bọn họ làm?
- Đại để chính là như vậy.
Thường Đức nói tiếp:
- Nhưng cũng không phải chỉ có như vậy, nếu chúng ta đi dọc theo manh mối kia, sợ là còn có thể dắt ra nhiều người hơn nữa.
- Nếu vậy thì tiếp tục đào cho trẫm!
Thanh âm của Cảnh Đế lạnh dần.
- Những ai tham dự việc năm đó, một tên trẫm cũng không bỏ qua!
Hắn vừa dứt lời, trong điện lại bắt đầu lâm vào tĩnh mịch.
Cho đến khi có một thanh âm “Kẽo kẹt” truyền đến, cửa điện bị đẩy ra một cái khe nhỏ, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào.
Một cái đầu nho nhỏ ló vào, ngạo kiều loli nghi hoặc mà hỏi:
- Ban ngày ban mặt tại sao phụ hoàng không mở cửa?
Nhoáng một cái, nàng ta đã tiến vào trong điện, tươi cười chạy tới, nói:
- Phụ hoàng, cho ngài ăn một thứ tốt….
- Lại trộm cái gì từ Thiện Thực Cục à?
Trên mặt Cảnh Đế hiện lên tươi cười, ôm nữ nhi vào lòng.
- Phụ hoàng cứ nếm thử trước đã!
Ngạo kiều loli móc một cái khăn tay từ trong lòng ngực, mở ra một cách cẩn thận, sau đó cầm lên một viên màu trắng ngà nhỏ, giống như một loại điểm tâm, bỏ vào trong miệng Cảnh Đế.
- Hương vị cũng không tệ lắm, Thiện Thực Cục làm điểm tâm mới sao?
Cảnh Đế hỏi nữ nhi, nụ cười trên mặt càng sâu.
Ngạo kiều loli bĩu môi, nói:
- Mấy vị ngự trù ngây ngốc đó còn lâu mới làm được thứ ăn ngon như vậy, cái này do tiên sinh làm, nè, cho phụ hoàng thêm hai viên, con đi tìm mẫu phi đây, người còn chưa ăn qua đâu….
Nhìn nữ nhi tung tăng chạy ra ngoài, nụ cười trên mặt Cảnh Đế kéo dài thật lâu mới tan đi. Thường Đức nhặt những tấu chương rơi tán loạn trên mặt đất, sửa sang lại, nói:
- Bệ hạ, có cần để Mật Điệp Tư điều tra bên Thục Vương điện hạ một chút không?
- Không cần.
Cảnh Đế phất tay, nói:
- Lý Hiền không làm được những việc này, xem ra có chút người chờ không nổi.
Cảm nhận được hàn ý trong lời nói của Cảnh Đế, Thường Đức đã biết, ngày mai ở triều đình sợ là sẽ có người không được dễ chịu rồi.
…
...
- Tần Tướng, việc đã đến nước này, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?
Bên trong Tần phủ, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào Tần Tướng.
- Phúc họa đi cùng nhau, có họa thì có phúc….
Tần Tướng thở dài một hơi, nói:
- Không cần làm gì cả, cái gì cũng không thể làm.
Hắn lắc đầu, lúc chắp tay sau lưng đi ra ngoài, cả người dường như già hơn rất nhiều.
Quyết định hơn mười năm về trước rốt cuộc đúng hay sai, giờ phút này ngay cả bản thân hắn cũng hoài nghi vô cùng.
Hắn đi tới ngoài cửa, khoát tay với một người đang đứng ở hành lang, nói:
- Nói cho Thôi quý phi, việc này, lão phu bất lực.
…
...
- Tìm được chưa?
Phủ Thục Vương, hơn mười tên quan viên lo lắng chờ đợi, nhìn thấy một tên hạ nhân từ bên ngoài tiến vào, lập tức có người hỏi.
- Vẫn chưa tìm được.
Tên hạ nhân kia lắc đầu, trả lời có chút bất đắc dĩ.
Trên mặt mọi người đều hoảng loạn, thời gian cấp bách, mỗi một khắc qua đi, hậu quả có thể sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Tìm không thấy Thục Vương, đã có người tiến cung đi bẩm báo Thôi quý phi nhưng vẫn chưa biết kết quả như thế nào. Nếu \ điện hạ vẫn chưa trở lại, đợi đến hôm nay cửa cung đóng lại, hết thảy đều đã muộn.
Cho dù bọn họ, nghĩ đến những việc sẽ phát sinh khi lâm triều ngày mai, cũng không khỏi có chút sợ hãi.
Ngay lúc này, một tên thị nữ cuống quýt chạy vào, thông báo:
- Điện hạ đã trở lại!
Mọi người nghe thế đều sôi nổi đứng dậy, nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Thục Vương bị hai tên hạ nhân đỡ lấy, đôi mắt nhập nhèm mông lung, cả người lảo đảo. Hắn nhìn thấy mọi người ra đón thì sửng sốt một chút, nghi hoặc hỏi:
- Tại sao chư vị đại nhân lại ở chỗ này?
Rồi hình như nghĩ đến cái gì, hắn tươi cười, nói:
- Ta biết rồi, các ngươi cũng là tới chúc mừng bản vương, tốt, tốt, mau đi phân phó, tối nay vương phủ mở yến….
- Điện hạ!
Hiện giờ mọi người đều sốt ruột muốn chết, trong lúc tình huống hoảng loạn như vậy, bọn họ ở trong vương phủ lòng nóng như lửa đốt, thế mà Thục Vương lại ở bên ngoài tiêu sái sung sướng, rốt cục có người nhịn không được, khuôn mặt tràn đầy giận dữ, lạnh giọng quát một tiếng.
- A?
Thục Vương đầy mặt nghi hoặc ngẩng đầu lên, không biết tại sao đối phương lại tức giận.
Trên mặt tên quan viên kia đều thất vọng, nói:
- Nếu điện hạ còn tiếp tục như vậy nữa thì vị trí Đông Cung nguy rồi….
- Cái gì?
Thục Vương vẫn hết sức mẫn cảm đối với hai chữ này, trong nháy mắt đã tỉnh rượu hơn phân nửa, hắn vội vàng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại như vậy?
Hắn tự cho là mình đã rất gần vị trí kia rồi, giơ tay có thể chạm đến, nhưng bây giờ lại có người nói cho hắn rằng có lẽ hắn sẽ không thể làm Hoàng Đế được, như vậy thì sao mà hắn không sốt ruột cho được?
Nhìn thấy Thục Vương cho tới bây giờ vẫn chưa nhận ra được nguy cơ lần này rốt cuộc từ đâu ra, trong lòng mọi người ở đây đã lạnh một nửa.
Thục Vương là một người vô cùng may mắn.
Bởi vì hoàng hậu không có con trai trưởng, lại còn không thể sinh dục được nữa, vì thế từ lúc Thôi quý phi sinh Thục Vương, địa vị của hắn đã được xem như là trưởng tử. Hắn vừa ra đời đã là người thừa kế thứ nhất cho ngôi vị Hoàng Đế tiếp theo.
Mẫu thân hắn là Thôi quý phi, sau lưng hắn là môn phiệt Thôi gia cùng với rất nhiều gia tộc quyền thế cùng vinh cùng nhục với Thôi gia. Bởi vì những yếu tố này cho nên rất nhiều viên quan trong triều đã sớm tạo mối quan hệ với hắn, ngay cả Tể Tướng đương triều cũng không e dè chống đỡ cho hắn.
Thậm chí hắn có thể không cần đi tới đất phong mà lưu tại kinh đô, từng vụ từng việc, những hoàng tử khác cộng lên cũng không bằng hắn.
Nhưng mà Thục Vương cũng là một người bất hạnh.
Từ khi biết Hoàng Đế là cái gì, hắn đã biết sau này mình sẽ làm Hoàng Đế, cái gì cũng không cần làm là đã có thể trở thành Hoàng Đế. Vì thế, từ trước tới nay hắn không hề có chí cầu tiến, chỉ cần vui chơi hưởng lạc, làm một tên hoàng tộc ăn chơi trác táng là được, sẽ có người khác tạo thanh thế cho hắn: Thục Vương điện hạ lòng dạ rộng lớn, quảng nạp hiền tài, văn thao võ lược, mọi thứ tinh thông, quả thật chính là vì trở thành Thái tử mà sinh ra —— cho nên mới có một cái bao cỏ như hôm nay.
Phúc họa đi cùng nhau, giờ phút này mọi người mới hiểu được ý nghĩa trong lời Tần Tướng nói.
Tên quan viên kia thấp giọng nói một câu.
- Việc này vừa đi vừa nói, hiện tại việc ngài cần làm là lập tức tiến cung thỉnh tội với bệ hạ, như vậy thì việc này may ra còn có thể cứu vãn được, nếu không thì thật sự sẽ xảy ra đại sự!
Mặc dù hiện tại Thục Vương còn có rất nhiều việc chưa làm rõ, nhưng có một chuyện hắn đều rõ ràng hơn bất kỳ ai.
Nếu như hắn không làm theo những gì đối phương nói thì ngôi vị Hoàng Đế của hắn thật sự sẽ có khả năng chạy mất.
Đến tận đây, rượu uống tối nay đã hoàn toàn bay hơi hết, sự đắc ý lúc sáng cũng đã biến mất sạch sẽ, hắn cuống quýt nói:
- Chuẩn bị ngựa, nhanh lên, nhanh chóng chuẩn bị ngựa, bản vương phải vào cung!
Một lát sau, ngoài cửa cung truyền tới một thanh âm tức hộc máu.
- Dựa vào cái gì, ngươi dựa vào cái gì không cho ta đi vào!
Thủ lĩnh cấm vệ phụ trách canh giữ cửa cung nhìn Thục Vương, nói:
- Điện hạ, lúc này cửa cung đã đóng, muốn ra vào thì nhất định phải có lệnh bài của bệ hạ. Nếu không có, còn mời điện hạ chờ một lát, chúng ta lập tức phái người đi truyền lời.
Thục Vương trợn tròn mắt, trong mắt tràn đầy tơ máu:
- Trợn to cặp mắt chó của ngươi thấy cho rõ ràng, ta là Thục Vương, ngươi dám cản ta sao?
- Xin lỗi, đây là chức trách của thuộc hạ!
Tên thủ lĩnh kia lùi về sau một bước, mấy tên cấm vệ bên cạnh đã hình thành một thế trận nào đó xúm lại đây, vô luận đối phương là ai, nếu tự tiện xông vào cửa cung thì bọn họ cũng sẽ không khách sáo.
- Lập tức phái người truyền lời, nói bản vương có chuyện khẩn cấp muốn gặp phụ hoàng!
Thục Vương đi qua đứng bên cạnh cửa cung, nhìn lên bầu trời đêm, sắc mặt dữ tợn vô cùng, hắn cắn răng gằn từng chữ một.
- Rốt cuộc là tên nào hãm hại ta?
....
…
- Đương nhiên là ta.
Lý Dịch nhìn Liễu nhị tiểu thư, giọng nói vô cùng kiên định:
- Cái tên vừa hay vừa khí phái như vậy, còn ai ngoài ta có thể nghĩ ra được chứ! Nó tên là đại bạch thỏ, không phải kẹo Như Ý hay kẹo Tiểu Hoàn, đừng có nằm mơ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương