Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 569 : Hồ ly nói tiếng người

- Bài, bài ca dao vừa rồi mấy đứa hát, là ai dạy cho mấy đứa vậy? Trên một đường đi nào đó trong kinh đô, Vạn Húc cuối cùng cũng đuổi kịp những đứa nhỏ kia, vội vàng hỏi. - Là một đại ca ca không quen, ca ca nói biết hát là nhận được một que kẹo hồ lô đó! Một đứa bé giơ kẹo hồ lô trong tay, có chút khoe khoang nói. Vạn Húc lập tức hỏi tiếp: - Bây giờ hắn đang ở đâu? - Không biết nữa, đi lâu rồi... Có đứa nhỏ nói một câu rồi lập tức tứ tán chạy đi. - Quy định của tổ tông, không thể phế; trưởng tử dòng chính, ngồi hoàng vị; Thiên Phạt lên, uy danh truyền; Cảnh quốc hưng, Hiền xưng vương... Vạn Húc ngẩn người tại chỗ, nhìn mấy đứa nhỏ đã đi xa, bài ca dao ấy vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn. - Chuyện lớn rồi. Vạn Húc lẩm bẩm vài câu ca dao, nghĩ thầm trong lòng. Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần–truyenyy.com ..... Kinh thành lệnh Lưu Đại Hữu ra khỏi phòng tiểu thiếp, tinh thần toả sáng, ánh sáng đầy mặt. Hắn cảm thấy gần đây thực sự mình quá may mắn, làm bất cứ chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, phiền phức gặp phải hắn đều biết trốn đi, không giống tên Hình bộ ngu xuẩn kia, muốn tiền không muốn mạng, đúng là tự tìm đường chết. Kể từ khi phát sinh vụ án lần trước, triều đình nặng tay sửa trị trị an, kinh đô trở nên yên ổn hơn rất nhiều, không xảy ra cả những vụ trộm cắp nhỏ. Không có vụ án gì, Kinh Thành Lệnh là hắn ngày qua ngày rất thoải mái, nhưng mỗi lần nhớ tới người từng là thuộc hạ trước đây không lâu, bây giờ lại nhảy lên trở thành Hình bộ thị lang, chức quan còn cao hơn hắn hai cấp, trong lòng cảm giác có chút quái dị. Mấy ngày này trong kinh đô lưu truyền lời đồn về Thục vương, nói hắn chính là kẻ xúi giục phía sau màn của vụ án lần trước, về việc này, phía trên mới vừa tạo áp lực, để hắn khống chế cho tốt, tránh gây ra ảnh hưởng không tốt cho danh dự của Thục vương. Khống chế cái rắm, miệng mọc ra trên thân người, làm sao hắn khống chế được, chính hắn còn tưởng chuyện này do Thục vương làm cơ mà. Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, công việc mặt ngoài vẫn phải làm, bắt mấy người công khai truyền tin đồn lại, giam hai ngày, tiếng bên dưới đương nhiên nhỏ đi. Hắn đi đến tiền đường, đang định xử lý vụ án nào đó thì thấy trong đường chen chúc nhốn nháo hơn mười tên nông hộ, hình như đang vì cái gì đó mà tranh chấp không thôi, hắn nhíu mày, nói: - Trên công đường, không được ồn ào! Trước khi hắn đến, chuyện đã được giải quyết đại khái. Hơn mười nông hộ đang canh tác trên đồng ruộng của mình thì đột nhiên có một con hồ ly trắng từ đầu bờ ruộng chạy đến, trong miệng ngậm một mảnh vải vàng, không ngờ miệng nói tiếng người, dọa sợ các nông hộ. Hoảng sợ thì hoảng sợ, vẫn phải bắt hồ ly biết nói chuyện, đây chính là điềm lành đấy, là điềm lành lớn. Nếu hiến đến quan phủ, nói không chừng còn có thể nhận được một lượng tiền thưởng lớn, không phải tốt hơn nhiều so với làm ruộng sao? - Hồ ly kia ở đâu rồi? Đến khi phía dưới an tĩnh lại, Lưu huyện lệnh phất tay hỏi. - Bẩm đại nhân, điềm lành ở đây. Hai nông hộ lập tức mang một cái cũi trúc qua, Lưu huyện lệnh nhìn mấy lần, đây chẳng quả chỉ là một con hồ ly thôi, mặc dù hồ ly trắng hiếm thấy nhưng cũng đâu đến nỗi được gọi là điềm lành gì đó, còn về miệng nói tiếng người, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ. - Các ngươi nói con hồ ly này biết nói chuyện, để nó nói một câu nghe xem. Lưu huyện lệnh phiết mọi người một cái, một đám điêu dân, dám cả gan dùng một con hồ ly đến giả mạo điềm lành, nếu con hồ ly này không nói gì, nhất định phải đánh chúng mười bản tử, coi huyện nha là nơi nào vậy? Một nông hộ dáng người khôi ngô cười khổ: - Đại nhân, con hồ ly này thật biết nói, rất nhiều người nghe thấy, nếu ngài không tin thì có thể gọi họ tới hỏi một chút. Thảo dân, thảo dân thật sự không sai khiến được điềm lành! - Ồ, vậy ngươi nói xem, điềm lành này rốt cuộc nói gì. Hôm nay tâm trạng Lưu huyện lệnh không tệ, lúc này cũng có hứng, đi qua ngồi xuống, nâng tách trà lên, hứng thú bừng bừng hỏi. - Điềm lành nói... nói cái gì nhỉ? Nông hộ nọ ngẫm lại, - Cái gì, cái gì mà chân long... Hắn nghi hoặc quay đầu lại, hỏi mọi người, - Khi đó điềm lành nói gì vậy, ta không nhớ rõ lắm. - Hình như là, chân long, chân long chính là gì đó... - Chân long chính là trưởng... - Ta nhớ rồi, chân long chính là trưởng tử Hiền, chính là câu này! ...... ...... Mấy người thảo luận một lát, thương lượng ra kết quả, nông hộ mới vừa mở miệng đi lên trước, trình mảnh vải vàng đang cầm trong tay lên, nói: - Đại nhân, tấm vải vàng này rơi ra trong miệng điềm lành khi nó nói chuyện, lúc ấy điềm lành nói “Chân long chính là trưởng tử Hiền”. Bịa, tiếp tục bịa đi... Lưu huyện lệnh dùng ánh mắt xem thường nhìn họ mấy lần, còn mảnh vải vàng rơi ra trong lúc nói chuyện nữa chứ, sao không rơi hoàng kim vậy! Chân long chính là trưởng tử Hiền, tùy tiện kéo ra đến một câu lừa bịp quan phủ, coi mình là đồ ngu à? Cơ mà, mấy nông hộ một chữ cũng không biết, bịa ra câu này cũng trơn tru nhỉ, - Chân long, chân long chính là... chính là cái gì? Lạch cạch! Bỗng nhiên, như ý thức được gì đó, bàn tay Lưu huyện lệnh vô thức run lên một cái, tách trà rơi xuống, nửa tách trà nóng đổ lên người. Nước trà nóng hổi, Lưu huyện lệnh lại không hề hay biết, giơ tấm vải vàng trong tay lên nhìn kỹ, thấy ở mặt sau có một con kim long ngũ trảo sinh động như thật, tay không khỏi lại run một cái. - Người đâu, bắt hết chúng cho ta! Sau khi lấy lại tinh thần, hắn bỗng nhiên đứng bật dậy, chỉ vào hơn mười tên nông hộ kia, nói với nha dịch đang đứng. Hơn mười người nọ còn chưa ý thức được chuyện gì mới xảy ra đã bị nha dịch khống chế, lấy lại tinh thần, sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng nói: - Đại nhân, đại nhân làm cái gì vậy? Vẻ mặt âm u, hắn lạnh giọng hỏi: - Nói, ai ở sau lưng xúi giục các ngươi! Thấy Huyện lệnh đại nhân đột nhiên trở mặt, nhóm nông hộ vốn định lấy chút ban thưởng kinh hãi muốn chết, cuống quýt nói: - Đại nhân, chúng ta không muốn điềm lành, cũng không cần ban thưởng nữa, lúc ấy thật sự có rất nhiều người nhìn thấy nghe thấy mà, ngài, ngài có thể đi hỏi họ... Lưu huyện lệnh nhìn hắn hỏi: - Những người kia ở đâu? - Đều, đều ở trong điền trang. Nông hộ nọ run giọng nói. - Đi! Lưu huyện lệnh xuống công đường, ngay cả y phục cũng không kịp đổi, phất tay nói với người nọ: - Dẫn đường! ..... ..... - Xong chưa, xong chưa? Lý Dịch bận rộn trong phòng bếp, không biết đây là lần thứ mấy loli ngạo kiều nhô đầu vào trong. Lý Dịch liếc nhìn nàng một cái, nói: - Gấp cái gì, còn phải phơi gần nửa canh giờ nữa, ngươi chơi với Vĩnh Ninh một lát đi. - Vĩnh Ninh đang chơi cầu trượt, cái đó là trò của con nít, ta không chơi đâu, tiên sinh, hay là chúng ta đánh cờ đi... Loli ngạo kiều vẻ mặt hưng phấn nói: - Voi biết bay, chuột đào đất, hổ nhảy nhót, còn có Hao Thiên Khuyển vũ trụ siêu cấp vô địch ta biết dùng hết, bây giờ phụ hoàng không đánh thắng ta đâu! Lý Dịch không quay đầu lại, khoát tay nói: - Nếu ngươi rỗi rảnh quá không chuyện gì làm thì ra ngoài xem gạo nếp giấy phơi khô chưa, nhớ chỉ được ăn vụng hai cái. - Được! Loli ngạo kiều chạy ra ngoài như bay, nàng đã thèm nhỏ dãi món ăn ngòn ngọt nhỏ đó lâu lắm rồi. Lý Dịch cầm thứ màu trắng hình vuông trong khay lên, đặt vào miệng nếm thử, độ mềm đã ổn, vẫn còn hơi ngọt, có điều Tiểu Hoàn, Vĩnh Ninh và loli ngạo kiều khẳng định sẽ rất thích, nhưng suy nghĩ cho răng của họ, lần tiếp theo vẫn nên giảm đường cho thỏa đáng. Liễu nhị tiểu thư vào trong, thản nhiên nói: - Nhiệm vụ hoàn thành. - Người tìm được đáng tin không? Lý Dịch quay đầu hỏi. Liễu nhị tiểu thư không trả lời, chỉ cho hắn một cái liếc mắt khinh thường. Luôn có thể dựa vào Liễu nhị tiểu thư tại thời khắc mấu chốt, Lý Dịch không hỏi nữa, thuận tay đưa một cái đĩa sang, nói: - Nếm thử cái này. Liễu nhị tiểu thư nhận lấy đĩa, cầm một khối nhỏ lên, nhìn Lý Dịch rồi mới bỏ vào trong miệng. - Đây là gì vậy? Một khắc sau, đôi mắt đẹp sáng lên, nàng nhìn Lý Dịch hỏi. Lý Dịch ngẫm lại, nói ra: - Muội có thể gọi nó là —— thỏ trắng. - Tên gì kỳ quá vậy... Nàng bĩu môi, quay người đi ra ngoài. - Chờ một chút. Lý Dịch kịp thời gọi lại nàng. Liễu nhị tiểu thư quay đầu lại. - Đi thì đi, để cái khay lại. Lý Dịch khoanh tay, nhìn nàng nói. Liễu nhị tiểu thư nhìn chòng chọc vào hắn. - Khỏi, khỏi để lại... Một lát sau, Lý Dịch lùi ra sau một bước, nói: - Nhưng cũng phải để cho ta hai khối chứ?