Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 561 : Hình bộ bắt người

Hình Bộ phụ trách thẩm định các loại pháp luật, duyệt lại các án kiện từ các nơi đưa tới, ngoại trừ án lớn hoặc phụng chỉ phá án, bọn họ hiếm khi nhúng tay vào các án kiện của địa phương. Bằng không, Cảnh Quốc lớn như vậy, chỉ riêng các vụ án ở phụ cận kinh đô thôi cũng đủ để khiến bọn họ tra xét mệt đến chết. Vụ án nhi tử Viên Ngoại Lang bị sát hại đương nhiên là một án lớn, nhưng cũng chỉ gần như là án lớn, sức ảnh hưởng có hạn, như thế nào cũng không tới lượt Hình Bộ nhúng tay vào. Huống chi, Kinh Thành Lệnh là hắn còn chưa tới, thế mà người bên Hình Bộ đã tới, Lưu huyện lệnh chớp chớp mắt, nhất định bên trong có giao dịch gì đó không thể cho ai biết. Chẳng qua, Hình Bộ muốn nhúng tay thì nhúng tay, vừa lúc hắn có thể thoát khỏi một cọc phiền toái, như vậy cũng coi như một chuyện tốt. - Các ngươi hỏi qua chưa, rốt cuộc cái tên Trần công tử kia chết như thế nào? Lúc chuẩn bị quay về huyện nha, Lưu huyện lệnh thuận tiện hỏi một câu. Hình Bộ có cử động lạ thường, Lưu huyện lệnh nhìn thế nào cũng thấy chuyện này lộ ra một cỗ quỷ dị. Hắn cũng không nguyện ý lây dính cho nên không hề có ý định bước vào Trần gia. Tên bộ khoái lập tức trả lời. - Ngỗ tác đã kiểm tra qua, người này trúng độc mà chết, trên cánh tay của thi thể có một chỗ bị bầm tím, nhìn kỹ thì sẽ thấy một lỗ kim, từ trong đó lấy ra một cái ngân châm cực nhỏ, cụ thể là độc gì thì thuộc hạ cũng không nhớ rõ. Theo như lời ngỗ tác kia nói, loại độc kia cực kỳ hiếm thấy, chỉ cần một chút thôi đã có thể gây chết người, nhưng cũng sẽ không làm người trúng độc lập tức tử vong. Thời gian phát độc cần bốn đến năm canh giờ, khi đó độc tố sẽ lan khắp toàn thân, người trúng độc thường sẽ cảm thấy mệt mỏi, sau đó thì chết trong lúc ngủ, không một tiếng động. - Như vậy thì án này hẳn sẽ dễ giải quyết mới đúng. Lưu huyện lệnh lắc đầu. - Chỉ cần đẩy thời gian tử vong của người nọ lên bốn, năm canh giờ trước là được rồi, nhìn xem lúc ấy hắn ta đang làm gì, bên cạnh có những ai, như vậy không phải sẽ dễ dàng bắt được hung thủ? Giờ phút này hắn có chút hối hận, vừa rồi hắn nên nhanh tay hơn một chút, sớm phá án một chút, như vậy thì sẽ không bị Hình Bộ giành trước. Triệu bộ đầu nhìn Lưu huyện lệnh, gãi gãi đầu nói: - Lưu đại nhân, vụ án này hình như cũng không có đơn giản như vậy, hạ nhân Trần phủ lúc sáng mới phát hiện Trần công tử chết, vậy hắn rốt cuộc chết từ đêm qua hay đến sáng sớm mới chết, chuyện này không ai biết? Lưu huyện lệnh sửng sốt một chút, nhìn hắn nói: - Bản quan phá án còn nhiều hơn ngươi ăn muối, chẳng lẽ ta còn không biết việc này hay sao mà còn cần ngươi nhắc nhở? Chỉ cần bắt hết những người mà hôm qua hắn ta đã tiếp xúc thì chẳng phải được rồi? Triệu bộ đầu thầm mắng ăn nhiều muối như vậy tại sao không mặn chết ngươi đi, trên mặt lại hiện ra một nụ cười xấu hổ, nịnh nọt: - Đại nhân thật anh minh! - Cả ngày hôm qua, hắn đã tiếp xúc với những ai? Lưu đại nhân hừ lạnh một tiếng, hỏi. Tên bộ khoái kia đáp: - Bẩm đại nhân, hôm qua Trần công tử cũng không làm cái gì, sáng sớm đi thanh lâu, sau đó định ngày hẹn với hai vị bằng hữu tốt, lúc sau lại đi thanh lâu, sau đó…. Hình như uống rượu đùa giỡn dân nữ cho nên phát sinh xung đột với người khác, hình như cảm thấy mình ăn thiệt thòi, sau đó lại đi thanh lâu.... - Đùa giỡn dân nữ, nổi lên xung đột với người khác? Lưu huyện lệnh nhanh chóng nắm lấy trọng điểm, hỏi: - Hắn đùa giỡn ai, ở nơi nào? - Chính là hẻm Dương Liễu bên kia, nữ tử kia hình như rất nổi danh, hình như gọi “Lạc Thủy Thần Nữ” gì đó, ở kinh đô cũng rất có danh tiếng. Lưu huyện lệnh lắc đầu, nếu vậy thì xem ra vụ án này cũng không có nhiều khó khăn, rất có khả năng chính là.... Hắn vừa mới nghĩ tới đây thì bỗng dưng ngẩn người, vội vàng ngẩng đầu, nhìn tên bộ khoái kia, nghiêm túc hỏi: - Ngươi vừa mới nói là ai? - Lạc, Lạc Thủy Thần Nữ... Vừa, vừa rồi khi chúng ta đi ra thì Hình Bộ đã đi bắt người. Nhìn thấy sắc mặt của Lưu đại có chút không đúng, tên bộ khoái kia lắp bắp trả lời. Lưu huyện lệnh biến sắc, lập tức phân phó: - Chuẩn bị ngựa, nhanh lên! ... ... Hôm nay Như Nghi và Như Ý đều không có ở nhà, Lý Dịch và Tiểu Hoàn lười biếng không muốn xuống bếp. Cả hai mang giá nướng ra ngoài, hôm nay không có ánh mặt trời, trong viện mát mẻ, bọn họ không nhờ người tới hỗ trợ, hai chủ tớ hì hục bận việc gần nửa canh giờ mới xiên xong thịt và đồ ăn. Sau đó tiểu nha hoàn đặt một cái ghế nhỏ bên cạnh giá nướng, chống cằm nhìn Lý Dịch nướng thịt. Lý Dịch chuyên tâm lật qua lật lại, chỉ chốc lát sau, Tiểu Hoàn chọt chọt cánh tay hắn, chỉ chỉ về phía cửa. Lý Dịch nâng mắt nhìn qua, sau đó thở dài một hơi. Ác khách đến nhà, không mang theo lễ vật còn muốn ăn chực, toàn bộ kinh đô dám làm như vậy cũng chỉ có hai người. - Đã tháng mười rồi mà sao dưa tím Côn Luân nhà ngươi còn mới thế? Lý Hiên vừa ăn cà tím nướng, vừa kinh ngạc hỏi. Tháng mười tính cái gì, cà tím nhà hắn một năm bốn mùa đều mới..... Đồ ăn chỉ chuẩn bị cho hai người, bốn người ăn thì không đủ, Lý Dịch làm Tiểu Hoàn lại đi lấy thêm một ít. Lý Hiên và Trưởng công chúa điện hạ tới đây là để nói về việc hợp tác kinh doanh của ba nhà sắp tới. Thực ra cũng không có gì để nói, bọn họ cũng chỉ ra tiền rồi chờ chia hoa hồng mà thôi. Kỳ thật về phương diện tiền bạc, Lý Dịch cũng không có khuyết thiếu nhưng tam kiệt kinh đô cùng tiến cùng lùi, có tiền cùng nhau kiếm lời, hắn chọc họa ba người cùng nhau khiêng. Làm bằng hữu, nếu có việc kiếm tiền không mang bọn họ theo, trong lòng thật sự băn khoăn. Hai người đối với việc làm ăn buôn bán này cũng thật sự không hiểu gì nhiều, không bao lâu đã trật đề. Làm viện trưởng tương lai của Viện khoa học và Học viện dành cho nữ tử, kỳ thật thẳng đến lúc này, trong lòng bọn họ vẫn còn chưa có chủ ý gì. Tới lúc đó học viện nên vận hành như thế nào, học cái gì dạy cái gì, tất cả đều là vấn đề. Lần trước Lý Dịch chỉ nói một chút việc đơn giản cho công chúa điện hạ, những chuyện này muốn nói tỉ mỉ, không phải một chốc một lát là xong. Lần này hắn chỉ giảng chi tiết hơn một ít, cụ thể như thế nào thì cần chính bọn họ đi tìm tòi, quyết định. - Lý đại nhân, không ổn rồi! Một thanh âm có chút dồn dập bỗng nhiên từ cửa vang lên, Lý Dịch quay đầu nhìn một cái, nhìn thấy Lưu huyện lệnh đang bước nhanh vào, lão Phương đi theo sau, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. - Lưu đại nhân có chuyện gì, từ từ nói. Lý Dịch đi qua trấn an, không biết đã phát sinh chuyện gì mà khiến một Kinh Thành Lệnh hốt hoảng như vậy. Lưu huyện lệnh ổn định lại hơi thở một chút, lập tức nói: - Lý đại nhân, Tằng cô nương bị người của Hình Bộ mang đi rồi. Lý Dịch liếc nhìn Lưu huyện lệnh một cái, ngay sau đó liền nhanh chân đi ra ngoài cửa: - Vừa đi vừa nói! Lão Phương vừa nghe thấy những gì Lưu huyện lệnh nói đã vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị xe. Lý Hiên ném xuống miếng cà tím đang ăn dở, Lý Minh Châu cũng đi theo, không bao lâu, ba chiếc xe ngựa xuất phát từ cửa chính của phủ, thẳng hướng tới nội thành kinh đô. ... ... Bên trong tiểu viện, Tiểu Thúy lo lắng đi tới trước mặt Tằng Túy Mặc, hỏi: - Tiểu thư, nếu tên họ Trần kia lại tới nữa thì chúng ta phải làm sao, có nên nói chuyện này cho Lý công tử không? - Không cần. Tằng Túy Mặc lắc đầu, dù đối phương là nhi tử của Lễ bộ Viên Ngoại Lang nhưng nơi này là kinh đô, cũng không phải nơi hắn có thể muốn làm gì thì làm. Nếu hôm qua không nhờ rượu, sợ là hắn ta cũng không dám làm chuyện như vậy. Nàng vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. - Để ta ra ngoài nhìn xem có phải Lý công tử tới hay không. Tiểu Thúy có chút kích động chạy ra ngoài. Nàng nhanh chóng mở cửa ra, nhưng chỉ nhìn thấy một đám người ăn mặc như quan sai, cả người nhìn qua tàn ác, đáng sợ đứng ở nơi đó. Khuôn mặt Tiểu Thúy nhất thời trắng bệch, thanh âm có chút run rẩy, hỏi: - Các ngươi, các ngươi tìm ai? - Ai là Tằng Túy Mặc? Một tên quan sai cầm đầu lạnh lùng hỏi. - Là ta, không biết vị quan sai đại nhân này tìm tiểu nữ tử có chuyện gì? Tằng Túy Mặc bước ra, có chút cảnh giác nhìn những người trước mặt. Tên sai dịch kia liếc nhìn nàng một cái, lạnh giọng nói: - Công tử của Lễ bộ Trần đại nhân đã bị sát hại vào đêm hôm qua, chúng ta hoài nghi các ngươi có liên quan tới vụ án này, các ngươi đi theo chúng ta một chuyến. - Trần, Trần công tử... đã chết? Tiểu Thúy run rẩy một chút, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. Tằng Túy Mặc kinh ngạc đứng tại chỗ, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, sắc mặt nàng bỗng dưng biến đổi. - Mang đi! Tên sai dịch dẫn đầu kia lạnh lùng nói một câu, sau đó xoay người muốn đi. Dương Liễu Thanh từ một chỗ không xa đi tới, phất phất tay ra hiệu cho những người sau lưng, nàng nhìn thoáng qua Tằng Túy Mặc và Tiểu Thúy, sau đó nhìn mấy tên quan sai kia, nói: - Nếu thế thì cũng mang ta theo đi.