Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 558 : Tin nương nương, có cháo uống

Lý Dịch phát hiện nha hoàn trong phủ hai ngày này có chút kỳ quái, rất hay lén nhìn hắn khi hắn không chú ý, đến khi hắn nhận ra, cũng nhìn sang thì lại rối rít dời đi tầm mắt, đây chính là chuyện chưa từng có từ trước đến nay. Lúc sáng rửa mặt hắn còn nhìn ảnh ngược trong nước nhiều lần, gần đây cũng đâu rõ ràng đẹp trai hơn đâu, sao đột nhiên có sức hấp dẫn thế nhỉ? Chuyện như vậy cũng xảy ra mấy lần, lại nghĩ đến chuyện Thục vương đâm đầu xuống hồ vào hôm đó, Lý Dịch không khỏi có chút hoài nghi, quả lê khó ăn mấy ngày trước hắn ăn căn bản không giống một quả lê, có phải đây là trái cây của quỷ có thể tăng mị lực, ăn xong thuận tiện thức tỉnh sắc bá khí của bá vương không nhỉ... - Rốt cuộc các ngươi đang nhìn gì vậy? Hắn ngồi trong sân lật quyển sách nát được nhị thúc công cho, khi khóe mắt thấy hai nha hoàn đang trốn trong góc nhìn hắn, vừa xì xào bàn tán, còn vừa chỉ chỉ trỏ trỏ, rốt cục không nhịn được đi tới hỏi. - Không, không có gì ạ. Hai nha hoàn cúi đầu lau cột trụ hành lang, không dám nhìn hắn. Lý Dịch rất khó hiểu, không để ý tới các nàng nữa, hôm qua bị nhị thúc công nói gần đây hoang phế luyện võ, ném cho hắn một quyển sách nhỏ không có bao bì, trang sách đã vàng ố, để hắn không suy nghĩ linh tinh nữa. Lão Phương thì không may mắn như vậy, bị hai hộ vệ cầm roi đánh, kiên trì nửa nén hương không bị đánh trúng mới giữ lời, quất trúng một lần thì bắt đầu lại từ đầu. - Trông Tước gia đâu đáng sợ thế đâu. - Đúng đấy, lời đồn đãi bên ngoài có phải là giả rồi không, hay chắc không phải Tước gia nhà chúng ta rồi? - Ta đã hỏi lại hai lần, họ nói đích thị là Tước gia, thế nhưng —— nhìn không giống chút nào cả! —— Hai nha hoàn trong đầu nghi hoặc, Tước gia nhà mình nhìn thế nào cũng không giống loại người chỉ vừa liếc mắt là có thể dọa sợ người ta đến mức phải nhảy hồ cơ mà, huống chi đối phương còn là một thân vương. Nếu nói là nhị tiểu thư thì còn có khả năng, nhưng còn Tước gia vừa anh tuấn vừa ôn hòa —— các nàng thực sự không tưởng tượng nổi tình cảnh lúc đó. Nhưng trong ngày này, trong kinh đô đã truyền ra tin Tước gia ở trong Tần tướng phủ nhìn Thục vương một cái, tức thì Thục vương nhảy hồ, nghe nói còn bị trẹo chân, chuyện này đối với bọn nha hoàn Lý phủ mà nói thật sự là có chút khó tin. Từ trước đến nay, Tước gia luôn là hoà hợp êm thấm với các nàng, nghe nói Thục vương từng bị hắn đánh, hình như còn bị đánh rất thê thảm, đương nhiên các nàng cũng khó mà tin nổi chuyện đó, nhưng chỉ là liếc mắt nhìn—— cũng đâu đến mức đó? Lý Dịch phiết hai nha hoàn trong góc một cái, nói: - Các ngươi đã lau cây cột đó nửa canh giờ rồi, nếu còn lười biếng sẽ phải trừ tiền đấy... Hai nha hoàn lập tức chạy đi, Tước gia chỉ nói trừ tiền cho có, nhưng hai người không dám bàn tán nữa. Đọc cuốn sách trong tay mà đầu như muốn phình to ra, với trình độ của hắn sợ là không xử được, thấy Như Nghi đi vào trong, Lý Dịch vội vàng vẫy tay, - Nương tử, nàng tới đây một chút... ....... ....... Mấy ngày sau, Lý Dịch dành một phần thời gian để nghiên cứu quyển sách nọ, Như Nghi dường như rất coi trọng nó, vừa có thời gian thì chỉ điểm hắn ngay. Đa phần hắn vẫn dẫn Tiểu Hoàn ra ngoài đi dạo, đến Câu Lan viện xem kịch, tuần tra cửa hàng, trong cung cũng không có chuyện gì, ngày nào cũng thanh nhàn, có khi có thể gặp được Uyển Nhược Khanh, nàng lúc nào cũng bề bộn nhiều việc. Lý Dịch bắt đầu cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, nhân tài có năng lực quản lý quá ít, đến khi ngày càng có nhiều cửa hàng hơn, bề bộn công việc hơn, chỉ dựa vào một người hoặc mấy người như vậy thì sẽ không đủ. Uyển Nhược Khanh gật đầu nói, - Hiện đang trong quá trình bồi dưỡng nhân tài, có điều không phải chỉ một hai ngày là xong, chỗ ta tạm thời còn có thể lo được. Nàng bao giờ cũng bận bịu, Lý Dịch đã nói mấy lần, nhưng hiển nhiên không có hiệu quả, cũng may có Tiểu Châu ở bên cạnh, sẽ không để nàng mệt mỏi như lần trước. Lý Dịch đổi chủ đề, chỉ vào một cái lều ở cửa Câu Lan viện, hỏi: - Đang làm gì vậy? Lúc tới hắn đã chú ý thấy có thứ này, bên ngoài có vài khất cái đang chờ, lại còn xếp hàng ngăn nắp. - Đây là lều phát cháo được dựng lên vào hai ngày trướ, các tên khất này bình thường không có việc gì để làm nên bảo họ quét dọn bên trong sau mỗi buổi tối xem về, mọi khi luôn phải tốn rất nhiều thời gian để quét sạch, họ có rất nhiều người, tiết kiệm được nhiều thời gian lắm. Uyển Nhược Khanh giải thích nói: - Mỗi ngày phát cháo hai lần, không tốn kém bao nhiêu tiền, họ cũng bằng lòng, bây giờ cũng sắp đến giờ cơm, ai có làm việc đều có thể dùng phiếu nhận một bát cháo loãng, hai cái bánh bao. Một nơi đông nhân viên như Câu Lan viện mỗi ngày đều thải ra rất nhiều rác, quả thật rất phiền phức khi quét dọn, nhất là kể từ khi hạt dưa các loại vị nổi tiếng trong kinh đô thì công việc dọn dẹp càng trở nên phiền toái, đây ngược lại là một ý kiến hay. Lý Dịch cảm thấy cách này không có khả năng lớn do Uyển Nhược Khanh nghĩ ra, có người dùng người, không hề lãng phí, đây là phong cách hành sự của Tôn lão đầu. Nếu phát cháo hoàn toàn miễn phí, sợ là sẽ hình thành thói quen, như vậy cũng là tốt, giảm thiểu chi phí đến mức tối đa. Không lâu sau, có một người mang một nồi cháo lớn ra ngoài, Lý Dịch nhìn sang, cháo không quá loãng, những khất cái xếp hàng đều cầm phiếu trong tay, một tấm vé đã đổi một bát cháo, một phần dưa muối, hai cái bánh bao, đối với những khất cái ăn bữa trước lo bữa sau mà nói, phần cơm nước này đã xem như rất chu đáo rồi. Cách đó không xa còn có vài khất cái đang hâm mộ nhìn. Thấy họ nhận cơm xong, còn thừa lại không ít, thiếu nữ phụ trách phát cháo vẫy tay về phía cách đây không xa, nói: - Hôm nay còn thừa một ít, muốn ăn thì đến đây, lần này xem như cho không các ngươi, nếu mỗi ngày đều muốn ăn thì hỏi việc lại các Câu Lan viện đi, thấy không, là nơi có kí hiệu Liễu Diệp này ở cửa đấy, hỏi họ còn thiếu người không... Bọn khất cái nghe vậy thì lập tức chen chúc tới, trong miệng lớn tiếng nói “Cô nương lương thiện”, “Bồ Tát sống” các kiểu, thiếu nữ kia vội vàng nói, - Xếp hàng, xếp hàng, xếp thành hàng hết đi, nếu không không cho đâu... Tại một góc đường nơi xa, một khất cái đang định đi tới bên này thì bị một người ngăn lại. Tên khất cái kia quay đầu lại, có chút không kiên nhẫn nói, - Ta mặc kệ Thiên hậu nương nương ngươi nói là thật hay giả, nàng có cho ta cháo uống được đâu. Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng cản ta nữa, bên kia gần hết cháo rồi đấy... - Một bát cháo tính là gì? Thanh niên bên cạnh tên khất cái ánh mắt sáng ngời nhìn lấy gã, nói: - Hai tháng trước ta cũng giống như ngươi, cũng không tin Thiên hậu nương nương, nhưng nếu không nhờ Thiên hậu nương nương hiển linh thì ta đã chết đói từ lâu rồi, sao có thể sống đến bây giờ? Tên khất cái kia lại nhìn hắn, thấy áo quần hắn mặc dù không xem như hoa lệ, nhưng cũng tốt hơn những kẻ khất cái bọn hắn trăm nghìn lần, hoài nghi hỏi: - Thiên hậu nương nương nọ, là thật? Tin nàng có thể có cháo uống được sao? - Hừ, Thiên hậu nương nương đã hiển linh hai lần, các tín đồ trong kinh đô ai cũng biết, ngươi có thể đi hỏi cho rõ... Hắn lấy ra một bộ họa trục từ trong ngực, cẩn thận từng li từng tí mở ra, trên mặt hiện ra vẻ cung kính và cuồng nhiệt, nói: - Đây cũng do Thiên hậu nương nương... - Ngươi chờ chút đã... Tên khất cái kia nhìn bức tranh một chút, do dự nói: - Chờ ta qua nhận một bát cháo đã, lâu nữa là hết thật đấy! ....... ....... - Khất cái trong kinh đô không ít, hai ngày nay cũng có rất nhiều người tới hỏi, đều để họ đến Câu Lan viện khác, bây giờ chúng ta quả thật thiếu người... Uyển Nhược Khanh đang bàn việc với Lý Dịch thì thấy nơi xa có một khất cái đi tới, cầm cái vá lên, chờ khất cái nọ đặt bát lên chiếc bàn trước mặt. Thiếu nữ phát cháo vừa rồi đau bụng đi nhà xí, nàng vừa mới bắt gặp, thay thiếu nữ đứng đây một lát. Tên khất cái kia đặt bát và phiếu lên bàn, ngẩng đầu vừa định nói lấy cho gã nhiều một chút, miệng há ra một nửa, tròng mắt đột nhiên như sắp trừng rớt ra ngoài. - Thiên, Thiên, Thiên hậu nương nương! Giọng gã run rẩy, đầu óc trống rỗng, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, - Thì ra tin Thiên hậu nương nương, thật sự có cháo uống! - Cái gì mà... nương nương, nhận lầm người sao? Uyển Nhược Khanh có chút nghi hoặc, lắc đầu, thấy thiếu nữ kia qua đây thì đưa cái vá đang cầm trong tay sang, quay người cùng Lý Dịch đi vào Câu Lan viện. Thiếu nữ kia xoa xoa bụng, lấy cháo cho tên khất cái nọ, nói như thường lệ: - Tối nay vẫn giờ cũ, chờ ở đây, sẽ có người mang các ngươi đi vào... Ơ, này, ngươi sao vậy? Tên khất cái lấy lại tinh thần, nhìn thiếu nữ, dụi mắt, lại nhìn sang, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc, nhưng gã phản ứng lại rất nhanh, bưng bát cháo kia lên, đến bánh bao cũng quên cầm, xoay người chạy như bay về phía đường phố đối diện... Tại một góc hẻo lánh bên đường, thanh niên kia cất kỹ bức tranh, cẩn thận thả vào trong tay áo. Ngay lúc này, tên khất cái vừa rồi nhanh chóng chạy tới từ phía đối diện, bắt lấy cánh tay hắn, run giọng nói: - Ta tin, ta tin, ta tin Thiên hậu nương nương! Khi thanh niên kia đang thầm nghi hoặc vì sao gã lại thay đổi xoành xoạch như vậy, thì tên khất cái kích động nói, - Ta vừa mới nhìn thấy Thiên hậu nương nương! Thanh niên chấn động cả người, trên mặt lập tức hiện ra một tia cuồng nhiệt, chộp lấy cánh tay gã, hỏi: - Ở đâu, Thiên hậu nương nương ở đâu!