Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 546 : Kế sách mượn đao
- Ta...
Tằng Túy Mặc lo lắng nhìn Lý Dịch, muốn nói lại thôi.
- Ta cái gì mà ta, ăn cơm đi.
Lý Dịch khoát tay, lại nói:
- Còn hạt dưa không, ta muốn ăn vị bơ.
Tằng Túy Mặc lấy một cái túi nhỏ từ bên hông ra, nói:
- Vị bơ hết rồi, chỉ còn ngũ vị hương.
- Thôi, ăn tạm cũng được.
Lý Dịch gật đầu, lại nhìn thấy nàng ấy đặt hai cái hộp gấm lên bàn, tò mò hỏi:
- Đây là thứ gì?
- Đây là lễ vật cho Băng Ngưng và Tâm Di.
Có lẽ bị sự bình tĩnh của Lý Dịch cảm nhiễm, tâm tình Tằng Túy Mặc có chút thả lỏng.
- Cái gì? Lễ vật gì?
Nghe thấy có lễ vật, loli ngạo kiều buông đùi gà xuống, cầm lấy khăn tay lung tung chà lau miệng mình.
- Cũng không phải thứ gì quý trọng, hai đứa mở ra nhìn một chút xem có thích không.
Tằng Túy Mặc đẩy hộp gấm về phía trước, mỉm cười nói.
- Oa, có lễ vật nha!
Loli ngạo kiều vẫn còn mang tâm tính của thiếu nữ, nàng ta không kịp chờ đợi mà cầm lấy hộp gấm, trên mỗi hộp đều có viết tên, tên nàng và Vĩnh Ninh. Lý Băng Ngưng đưa một hộp cho Vĩnh Ninh, sau đó nhanh chóng mở hộp của mình ra.
- Thật xinh đẹp.
Nhìn thấy thứ nằm trong hộp gấm, loli ngạo kiều không khỏi hô lên một tiếng.
Lý Dịch cũng tò mò nhìn xem, thì là một cái lắc tay, là loại lắc tay rất thường thấy ở hậu thế, hiện giờ ở đây tất nhiên không có.
Hắn đã từng nói qua với Tằng Túy Mặc, về sau có thể mở một cửa hàng trang sức, bán phối hợp với các loại trang phục. Đương nhiên, cửa hàng không có khả năng dùng các loại bảo thạch cực kỳ trân quý ở thế giới này, điều kiện tiên quyết là hắn phải thiêu ra pha lê trước, như vậy thì phí tổn chế tạo sẽ giảm xuống cực lớn, nhưng mà, ý nghĩ này sợ là còn phải rất lâu mới thực hiện được.
Rốt cuộc thì giá cả thứ đồ trong suốt sáng long lanh kia rất xa xỉ. Cho dù bán pha lê bình thường ngang giá với bảo thạch, sợ là cũng sẽ có vô số người tranh nhau mua sắm. Lợi nhuận trong đó lớn đến không thể nào tưởng tượng được, thậm chí còn viễn siêu cả nước hoa và rượu mạnh, vì thế lúc này cũng không thích hợp xuất ra quá sớm.
Những thứ đính trên hai cái lắc tay này đương nhiên không phải pha lê, nhưng cũng coi như trân quý. Với tài sản hiện tại của Tằng Túy Mặc thì cũng có thể thoải mái mua những thứ này.
Mà cái lắc tay có tạo hình kỳ lạ này hẳn là do nàng ấy tự thiết kế, mặc dù loli ngạo kiều ở trong cung, nhìn thấy châu báu nhiều không đếm xuể cũng chưa từng nhìn thấy loại tạo hình này.
- Cám ơn Tằng tỷ tỷ!
Loli ngạo kiều phục hồi tinh thần lại, lập tức ngọt ngào cười với Tằng Túy Mặc một cái, rồi lại suy xét một lát, cuối cùng nhịn đau gắp một cái đùi gà trong chén của mình đưa qua.
- Cám ơn tỷ tỷ.
Mặc dù biểu hiện của Vĩnh Ninh không có kích động như Lý Băng Ngưng nhưng thoạt nhìn cô bé cũng rất cao hứng.
Tằng Túy Mặc nhìn xem các nàng, rồi lại nhìn xem ngoài cửa, lo lắng nói.
- Bọn họ….
Lý Dịch gắp một miếng đậu hũ cho vào chén của nàng, nói:
- Yên tâm, tên nào quấy rầy người khác ăn cơm đều sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhanh ăn đi, lại chờ một hồi sẽ lạnh thật đấy.
Tiểu Thúy thật sự muốn khóc, bên ngoài những người kia hung thần ác sát, vừa thấy đã biết không phải người tốt lành gì. Bọn họ còn đi gọi quan sai, tại sao lúc này tiểu thư và Lý công tử còn có thể nuốt trôi?
Đôi mắt của nàng ngấn nước, gắp một miếng đậu hũ lên cho vào miệng.
- Ai da, đậu hũ này ăn quá ngon, thảo nào ba lượng bạc mới chỉ có một chút, phải tranh thủ ăn mới được...
…
...
- Tên kia lớn mật, cuồng vọng như thế, ta không tin ngươi có thể nhịn đến bây giờ.
Tại một căn phòng khác, Đoan Dương Quận Vương nhìn Tần Dư nói.
Tần Dư cúi đầu uống một chén rượu, vẫn chưa lên tiếng.
Với tính cách của hắn, đối với người dám đắc tội mình, đương nhiên sẽ không có khả năng buông tha dễ dàng.
Nhưng mà hiện tại đang ở ngoài, hắn không thể làm gì được. Mấy ngày nay, gia gia quản giáo hắn cực kỳ nghiêm khắc, phần lớn thời gian đều bị cấm túc trong nhà, hắn ngoài mặt là dưỡng thương, kỳ thật động tác vụng trộm làm không ít.
Nhưng mà lần thứ nhất, người hắn phái đi theo dõi bị kẻ nào đó đánh đấm một trận túi bụi rồi ném vào sâu trong một hẻm nhỏ, lần thứ hai thì trực tiếp bị đánh gãy chân, sau lại hắn phái ra mấy tên võ lâm hảo thủ mà hắn đã âm thầm mời chào, kết quả đều giống như cũ. Hiện tại Tần phủ dưỡng không ít người bị gãy tay gãy chân.
Từ đó về sau, hắn liền chặt đứt tâm tư trả thù âm thầm trong bóng tối.
Cho dù hắn có kiêu ngạo thế nào đi nữa thì cũng không thể không thừa nhận, hắn bó tay không có biện pháp gì đối với Lý Dịch.
Vốn dĩ sau chuyện ẩu đả Thục Vương, hắn đã ký thác việc này trên người Thục Vương. Nhưng hắn không ngờ rằng sau khi Thục Vương từ trong cung đi ra lại biến thành em bé ngoan, cả ngày ở nhà đọc sách, hoặc bái phỏng một ít quan viên trong triều. Cho tới bây giờ, hắn còn chưa từng gặp lại Thục Vương một lần nào.
Lần trước chịu đựng sỉ nhục ngay bên đường khiến hắn trở thành trò cười của toàn kinh đô, đến nay vẫn khó quên được.
Lần này ở Túy Nguyệt Lâu gặp lại hai người nữ tử kia, hắn đương nhiên sẽ không buông tha. Nhưng hiện tại lại có Lý Dịch nhúng tay vào nên hắn không thể không cẩn thận mọi thứ.
Phương pháp tốt nhất, chính là mượn đao.
Đao ở đây chính là triều đình, chỉ cần cắn định hai người nữ tử đó có liên quan tới kẻ đánh mình thì những việc tiếp theo tất nhiên sẽ thuận lý thành chương.
Nếu tên Lý Dịch đó lại cuồng vọng, dám can đảm quấy nhiễu triều đình đi phá án, tự nhiên sẽ có người không tha cho hắn.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một tên hạ nhân của Tần phủ đi tới, bẩm báo:
- Công tử gia, Lưu đại nhân đã đến.
Tần Dư đứng lên, đi ra ngoài cửa, chắp tay chào hỏi người vừa mới đi lên cầu thang, hắn cười nói:
- Lần này khiến Lưu đại nhân thêm phiền toái.
Hiện tại, Kinh Thành Lệnh Lưu Đại Hữu cũng không thuộc phe Tần Tướng, hắn ta từng làm việc dưới trướng thủ hạ của Kinh Triệu Duẫn Đổng Văn Duẫn. Mà cha vợ của Đổng Văn Duẫn, Trầm Tướng, lại có địa vị ngang hàng với gia gia của hắn.
Bởi vậy, tuy rằng hắn khinh thường tên Kinh Thành Lệnh này, nhưng giờ phút này thái độ của hắn cũng không thể quá mức xấc láo.
- Tần tiểu công gia nói quá lời.
Lưu huyện lệnh đồng dạng chắp tay một cái, cười nói:
- Đây là phận sự của bản quan, tiểu công gia không cần phải khách khí như thế.
Tần Dư mỉm cười chỉ vào người trẻ tuổi bên cạnh, giới thiệu:
- Vị này là Đoan Dương Quận Vương.
Lưu huyện lệnh chấn động trong lòng, không nghĩ tới việc này lại còn liên lụy đến Đoan Dương Quận Vương. Vị này chính là người mà hắn càng không thể trêu vào, Lưu huyện lệnh vội vàng ôm quyền chào hỏi:
- Hạ quan tham kiến Đoan Dương Quận Vương.
Người trẻ tuổi kia khoát tay, nói.
- Vị đại nhân này vẫn nên làm chính sự trước đi, hai người kia đang ở căn phòng sau lưng ngươi đấy.
Lưu huyện lệnh nghe những lời này, trong lòng lập tức dâng lên vài phần cảnh giác.
Nơi đây có Đoan Dương Quận Vương, lại có Tần tiểu công gia và những vị ăn chơi nổi danh của kinh đô, cái nào mà bối cảnh không phải cao ngất. Nhưng bọn họ lại cố tình đi mời quan sai tới, nếu nói chuyện này không có nội tình gì, đánh chết hắn cũng không tin.
Nhưng mà hắn làm huyện lệnh, đây quả thật cũng là chức trách của hắn, lúc này, hắn cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì tiến lên.
- Đại nhân, có cần phá cửa không?
Thấy Lưu huyện lệnh chỉ về phía cửa phòng, một tên nha dịch lập tức hỏi.
Đi theo hắn tới đây có hơn mười tên nha dịch, biểu tình trên mặt bọn họ có chút kích động. Đây chính là làm việc cho các nhân vật lớn nha, nếu bọn họ làm tốt, Lưu huyện lệnh không thể thiếu chỗ tốt, mà bọn họ, chỗ tốt tự nhiên cũng không ít.
- Gõ cửa.
Lưu huyện lệnh trừng hắn một cái, ra lệnh.
Một đám không có đầu óc, nếu thật sự có chuyện tốt thì những người này còn để bọn họ chạy tới đây? Cái này rõ ràng có phiền phức.
Tên nha dịch kia còn chưa kịp gõ cửa thì cửa phòng đã được mở ra. Lý Dịch nhìn thấy Lưu huyện lệnh đang đứng trước cửa, kinh ngạc nói,
- Ai, tại sao Lưu huyện lệnh lại ở chỗ này, đã lâu không gặp!
Lưu huyện lệnh sửng sốt một lát, trên mặt lập tức lộ vui mừng, cười nói:
- Lý đại nhân, tại sao lại là ngài, đã lâu không gặp.
Đối với vị đã từng là Lý Tử Tước này, trong lòng Lưu huyện lệnh tràn ngập cảm kích. Nếu không phải người này thì sợ rằng hắn hiện tại vẫn còn ngồi ở vị trí huyện lệnh An Khê chờ dưỡng lão, nơi nào ngồi được lên vị trí Kinh thành lệnh, tiền đồ càng bừng sáng, sợ rằng vài năm mấy chục năm sau, hắn cũng có thể ngồi lên mấy cái vị trí tối cao kia.
Thấy hai người đứng ở cửa trò chuyện vui vẻ, Đoan Dương Quận Vương vô cùng ngạc nhiên, còn Tần Dư thì sau khi ngây người một chút, sau đó sắc mặt dần dần âm trầm.
Những người còn lại đều nhìn Lưu huyện lệnh, trong lòng ngoài ý muốn tới cực điểm. Bọn họ kêu hắn tới đây là để bắt người, nhưng ai mà ngờ được, vị Lưu huyện lệnh này không chỉ không bắt người, mà còn đứng tán dóc với đối phương?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương