Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 509 : Tiểu cô nương nhà ai đây?

- Bệ hạ nhìn xem, người này tên là Trần Lập Sâm, trong tên có “Sâm”, nhất định là ngũ hành thiếu mộc, người ta thường nói, người có ngũ hành thiếu mộc học Toán không tốt. - Còn nữa, người này tên Tần Phong, Tần Phong Tần điên, một người điên học Toán làm gì, cái tên này có điềm xấu, không thích hợp vào Toán Học viện của ta. - Nữa này, Thôi Tập Tân, có mới nới cũ, Toán Học viện ta dĩ nhiên cũng sẽ không tuyển nhận loại người phẩm hạnh không đứng đắn này. - Đây nữa, Lý Kiện Nhân... - Sao mà lộn xộn quá vậy, có xem Toán Học viện chúng ta ra gì không? ....... ....... Không ngờ lại có cảnh này, đã thế còn quên mang cuốn sổ mất, Lý Dịch thật vất vả lôi ra từ trong một góc thư viện, thầm nghĩ lần tới nhất định phải đặt ở chỗ dễ thấy. Nhìn Lý Dịch từng người một lọc ra một đống người, Lý Hiên nghẹn họng nhìn trân trối, tế tửu và mấy vị tiến sĩ Toán học của Quốc Tử Giám cũng vẻ mặt hoảng hốt —— đây chính là quy tắc Toán Học viện tuyển nhận học trò sao? Không thu người có ngũ hành thiếu mộc, không thu người có họ tên mang điềm xấu —— tên họ của người ta mang điềm xấu chỗ nào, Tần Phong là Tần điên? Thôi Tập Tân là có mới nới cũ, Lý Kiện Nhân tương đương Lý tiện nhân? Bệ hạ đang ngồi trên đó đấy, vị Lý Bá Tước này có dám cẩu thả thêm chút nữa không? Đây rõ ràng chính là trả thù, rõ rành rành chính là trả thù! Trần gia, Thôi gia, Tần gia, Công bộ Lý thị lang, ai mà không có quan hệ dây tơ rễ má với Thục vương? Đương nhiên họ không chỉ giống nhau ở điểm này, trong số những người vì chuyện đánh nhau ở hoàng cung mà vạch tội Lý Bá Tước trên triều, mấy nhà này tích cực nhất. Vào một khắc nào đó, tế tửu Quốc Tử Giám chợt nhớ tới hình như hắn cũng nhúng tay vào chuyện này không ít, nhìn Lý Bá Tước vẫn còn đang chọn từng người một, không khỏi một trận rùng mình chạy khắp xương sống. Cảnh đế mặt đầy ngạc nhiên, nhìn Lý Dịch nói: - Ngươi nghiêm túc cho trẫm! Nếu thật sự dựa theo lý do hoang đường này của hắn mà sàng chọn học sinh, vậy không phải triều đình sẽ vỡ tổ sao? Vừa nghĩ tới chuyện này sẽ dính dáng đến nhiều thần tử, dù là Cảnh đế cũng có chút nhức đầu. Tế tửu Quốc Tử Giám nghe vậy, trong lòng càng kinh hãi. Lý Bá Tước như thế nói năng tùy tiện trong chuyện quan trọng thế này, vậy mà bệ hạ chỉ như không mặn không nhạt mà nói một câu, nếu đổi lại quần thần, sợ là cái đầu đã nhảy không ngừng trên cổ rồi. Giờ phút này, trong lòng hắn càng thêm xác định một việc, không thể đắc tội Lý Bá Tước! Lý Dịch thở dài một hơi, thầm nói phương pháp này quả nhiên không thực hiện được, nói: - Thật ra thì muốn xem họ có thiên phú học Toán hay không, chỉ cần tiến hành kiểm tra một lần trước khi vào học viện, dù là đệ tử nhà nghèo hay quần thần quý tộc, chỉ cần thỏa mãn độ tuổi dưới hai mươi đều có thể báo danh, đến lúc đó chỉ cần dựa theo kết quả kiểm tra của họ rồi lấy một trăm người đứng đầu là được. Cảnh đế gật đầu, biện pháp này rất hợp ý hắn, mấy năm gần đây hắn có ý nâng đỡ các đệ tử nhà nghèo và thế gia quý tộc suy tàn, đề nghị này của Lý Dịch không phân nhà nghèo quyền quý, ngược lại rất được ý hắn. - Không tệ, trẫm sẽ cho người dán bố cáo ra ngoài, những người thỏa mãn điều kiện đều có thể báo danh, mười ngày sau tiến hành kiểm tra, đến lúc đó chọn ra người ưu tú. Lúc này, chỉ thấy Lý Hiên tiến lên một bước, nói: - Hoàng bá bá, viện khoa học không giống với Toán Học viện, không thể chỉ kêu gọi những người trẻ tuổi. Cảnh đế gật đầu nói: - Ngươi là viện giám, những chuyện này, tự mình làm chủ. Lý Dịch nghe vậy thì hai mắt sáng lên, hỏi: - Xin hỏi bệ hạ, việc chiêu sinh của Toán Học viện... Không chờ hắn nói xong, Cảnh đế đã khoát tay, nói: - Trừ chiêu sinh, ngươi có thể làm chủ những công việc khác. Nếu do hắn quyết định thí sinh, có lẽ khi đó trên triều đình lại dấy lên một phen mưa gió, Tần gia, Trần gia, Thôi gia, thậm chí là hơn nửa triều đình đều sẽ bị hắn khuấy loạn. Lý Dịch thầm nghĩ cùng là họ Lý như nhau mà sao đãi ngộ khác quá, chỉ có thể gật đầu nói: - Thần tuân chỉ, mấy ngày này thần sẽ mau chóng chuẩn bị đề thi, xin bệ hạ mấy ngày sau phái người đến Lý gia chép đề, để giữ bí mật, sau khi kiểm tra kết thúc rồi hẵng để họ hồi cung. Đối với học sinh nhà nghèo mà nói, đây quả thật là một cơ hội khó có được, có lẽ người đến báo danh sẽ đạt tới mức độ cực kì kinh khủng, ra đề xong, vẫn phải nhờ người khác sao chép, công việc quan trọng như thế, một mình hắn đương nhiên không thể nào hoàn thành. - Vậy làm theo như lời ngươi. Không ngờ hắn cân nhắc luôn cả những thứ này, Cảnh đế gật đầu rồi nhìn đám người Quốc Tử Giám nói: - Sau khi kế hoạch thành lập Toán Học viện hoàn tất, những người nằm trong khoa Toán học của Quốc Tử Giám tạm thời cũng vào Toán Học viện, về phần các công việc cụ thể sau đó, các ngươi tự thương nghị với Lý huyện úy. - Thần tuân chỉ! Mấy tiến sĩ Toán học lập tức lên tiếng đáp, thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lần này thì ổn rồi, trong thời gian ngắn, có Lý Bá Tước ở phía trên, đầu sẽ không gặp bất trắc gì... Không lâu sau, mọi người lần lượt ra ngoài cung điện, Cảnh đế chậm rãi đứng lên, nói: - Thật đúng là không cho trẫm bớt lo, việc của triều đình không đơn giản như hắn nghĩ... Lúc ra ngoài điện, hắn lẩm bẩm: - Bây giờ vẫn chưa phải lúc, triều đình không thể loạn... Vẻ mặt Thường Đức có chút xoắn xuýt, cuối cùng không nhịn được nói: - Bệ hạ, ngài cho là hắn bỏ cuộc thật sao? Cảnh đế quay đầu lại nhìn hắn, Thường Đức lắc đầu nói: - Mặc dù không biết hắn sẽ làm thế nào, nhưng lão nô khẳng định, lần này, Tần gia, Trần gia, Thôi gia.... những nhà thuộc phe phái Thục vương, đừng nghĩ có một người vào được viện Toán Học. -....... ..... ..... Đối với Lý Bá Tước sắp trở thành quan trên của mình, sau khi rời khỏi điện, mấy vị tiến sĩ Toán học tất nhiên ra sức nịnh hót, tiếc rằng vị quan trên trẻ tuổi này không hề dao động chút nào, mấy người nhìn nhau cười khổ, có lé tháng ngày sau này sẽ không dễ chịu rồi... Có điều Quốc Tử Giám nội tình thâm hậu, chỉ cần họ học tốt Toán học kiểu mới, lúc đó mời thêm đại thần trong triều khuyên can, vậy cũng có nhiều khả năng trở lại được Quốc Tử Giám cũng. Mấy vị tiến sĩ Toán học đương nhiên không tin, Tấn vương điện hạ chỉ mới mười tuổi đã lợi hại hơn tất cả mọi người, đơn giản là do họ chưa tiếp xúc đến Toán học kiểu mới mà thôi, thiên phú dị bẩm gì chứ, nhất định là Lý Bá Tước cố ý thổi phồng nịnh nọt bệ hạ... - Thọ Ninh tỷ tỷ, muội sẽ nhớ tỷ! Trong một chiếc xe ngựa sang trọng, Vĩnh Ninh vén rèm xe lên, quơ quơ tay với Thọ Ninh công chúa, mềm mại nói. Dù đang ngồi trong xe nên không thấy gì ở bên ngoài, nhưng Lý Dịch cũng đoán được mặt loli ngạo kiều bây giờ khẳng định sẽ rất khó coi, vẫn là đừng qua chọc núi lửa phun trào. Xe ngựa đứng không lâu thì chậm rãi khởi động, xung quanh đều có bốn vị lão giả áo xám đi theo, tại một góc trong buồng xe cũng có một vị, nghiêm mặt nhắm mắt lại, rất có phong phạm cao thủ. Để không gióng trống khua chiêng để toàn kinh đô đều biết tiểu công chúa xuất cung, lúc xuất cung, bề ngoài lão hoàng đế chỉ phái năm người này bảo vệ, có lẽ bọn họ có võ công không kém. Đương nhiên, các cung nữ hầu hạ cùng với mười mấy cấm vệ trong cung đã sớm chờ tại nhà. Xe ngựa chậm rãi chạy, trên mặt loli ngạo kiều đang đứng ở đâu đó tràn ngập vẻ bất mãn, Lý Minh Châu sờ đầu nàng nói: - Nếu muội muốn ra cung, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm họ. - Hừ, muội không thèm! Thọ Ninh công chúa bĩu môi, hất đầu lên, trừng chiếc xe ngựa đã đi xa một cái, tức giận đi thẳng về phía trước. Chỉ trong chốc lát, nàng lại đi về, vừa cúi đầu lấy chân đá chạm đất, vừa nói: - Mai khi nào ạ? ....... ....... Khi Tước gia nhà mình ôm một tiểu cô nương năm sáu tuổi đầy lạ lẫm đi vào trong, bọn hạ nhân Lý gia cuối cùng cũng biết rốt cuộc mấy ngày này họ chuẩn bị để nghênh đón cho khách nhân nào. Tiểu cô nương này trừ nhìn đáng yêu chút ra, hình như cũng không có chỗ nào đặc biệt, vì sao Tước gia đối đãi nàng tốt như vậy, chẳng lẽ... Sau khi hạ nhân Lý gia khom người vấn an, động não suy đoán lung tung, Lý Dịch đã ôm Vĩnh Ninh vào nội viện. - Cô gia, đây là cô nương nhà ai vậy, đáng yêu quá... Lão Phương đi tới từ bên cạnh, nghi hoặc hỏi. Một lão giả áo xám theo sau lưng Lý Dịch, đang định bước vào thì chợt lão Phương đưa tay ra, nói: - Nơi này không thể vào. Lão giả nhướng mày, không mở miệng, vươn tay đặt lên vai của hán tử cản đường —— phát hiện đối phương không nhúc nhích chút nào. - Ôi trời, còn muốn động tay động chân sao! Lão Phương xắn tay áo, vài ngày trước mới học thêm mấy chiêu từ nhị thúc công, lão nhân trông rất sung sức, vừa vặn có thể luận bàn một phen. Trong mắt lão giả lóe lên vẻ khác lạ, nhẹ nhàng đẩy về phía trước một cái, lão Phương đạp lùi ra sau mấy bước, đặt mông ngồi xuống đất. Lão giả lần nữa nhìn vào trong nội viện, không đi vào mà đứng tại cửa như một cái cọc gỗ. - Như Nghi, những gì bà nội nói với cháu lần trước, phải nhớ kỹ đấy nhé. Lão phu nhân vừa nói chuyện, vừa kéo tay Như Nghi ra ngoài, thấy Lý Dịch trong sân, sững sờ một rồi bước nhanh đi tới, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ vui mừng, nhẹ nhàng xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Vĩnh Ninh, hỏi Lý Dịch: - Đây là tiểu cô nương nhà ai vậy? Trông xinh xắn quá! Lý Dịch sờ mũi một cái, nói: - Nhà bệ hạ...