Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 507 : Một cái bánh bao

- Bây giờ khách nhân thích đến Câu Lan xem diễn càng ngày càng nhiều, bãi trước kia có vẻ hơi nhỏ, ta định mướn những nơi chung quanh, kiểu này mỗi cái bãi đều có thể xây dựng rộng ra năm phần, bằng không sợ là không bao lâu, thì không chứa được nhiều khách nhân như vậy. Lại một lần nữa lúc đi đến Câu Lan, Uyển Nhược Khanh chỉ vào một loạt lều trướng xếp thành một hàng ngăn nắp, nói với Lý Dịch. Lý Dịch gật đầu, nói: - Những chuyện này, các ngươi làm chủ là được, nếu muốn thuế cao hơn, sợ là phải đi qua quan phủ, ta sẽ thông báo một tiếng với Lưu huyện lệnh. Hắn vừa nói xong, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh kỳ quái, Lý Dịch quay lại nhìn nàng, hỏi: - Chưa ăn cơm? Khuôn mặt Uyển Nhược Khanh ửng đỏ, nói: - Buổi sáng ăn một ít rồi. Lý Dịch ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, mặt trời đã nhanh muốn ngã về tây, nhíu mày nói: - Bận rộn nữa cũng không thể không ăn cơm, rất nhiều chuyện ngươi cũng không cần tự thân đi làm, giao cho người phía dưới đi làm là được..., đi thôi, ra ngoài ăn một chút gì. Uyển Nhược Khanh lắc đầu bảo: - Không cần, ngày hôm nay lập tức liền sắp đóng cửa rồi... - Đi thôi, vừa vặn ta cũng đói. Lý Dịch không chờ nàng nói tiếp, dẫn đầu đi ra ngoài. Uyển Nhược Khanh kinh ngạc, chỉ có thể bất đắc dĩ theo sau. Kinh đô không thể so với Khánh An phủ, luật cấm đi lại ban đêm càng chấp hành nghiêm ngặt mười phần, ngoại trừ một vài ngày đặc biệt hàng năm, tám giờ tối vừa qua khỏi thì không cho phép có người đi loạn trên đường, nếu trái lệnh, nhẹ thì giam cầm, nặng thì xử lý tại chỗ, cho dù chết cũng không có chỗ giải oan. Bởi vậy, khi sắc trời dần dần tối xuống, khách nhân bên trong Câu Lan đều lưu luyến không rời từ trong đi ra ngoài, chờ đợi trời sáng lại đến. - Gần đây mới ra 《 Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài 》, cũng không biết là lão tử vừa rồi xém chút nữa đã phát khóc! - Đó tính là gì, năm nay lão tử 40, vừa rồi không phải cũng khóc giống một đứa hài tử bốn tuổi sao... - Vừa rồi nếu không có người ngăn cản, ta không phải xông đi lên đem cái tên họ Mã kia đánh một trận! ... ... Từ phản ứng mọi người đến xem, 《 Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài 》 sau đó là 《 Bạch Xà Truyện 》 mà bộ kịch bản thành công, ngẫm lại cũng là, 《 Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài 》 là chuyện xưa trong bốn câu chuyện tình yêu của dân gian, lưu truyền gần hai ngàn năm vẫn bị mọi người bàn tán say sưa, nha hoàn trong nhà vụng trộm trốn ở trong góc nhìn, khóc ào ào —— sau đó bị hắn trừ một tháng tiền công. Lúc này mới đầu tháng, coi như tiền công vài nha hoàn đã tăng thêm năm phiên, lại tiếp tục như thế, coi như quá phá của. - Làm cái gì vậy, vì sao mấy ngày nay vẫn luôn là Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, Bạch Nương Nương đi nơi nào, Thanh cô nương làm sao cũng không thấy ra tới... Một đạo âm thanh bất mãn từ phía sau truyền đến, có thể nghe ra được người nói chuyện tràn đầy oán khí. Lý Dịch quay đầu lại liếc mắt một cái, nhìn thấy một vị nam tử trung niên ăn mặc lộng lẫy hướng bên này đi tới. Một tên hán tử sau lưng nam tử trung niên lập tức nói: - Hồi ngũ gia, ta vừa rồi có hỏi qua, bọn họ nói trong khoảng thời gian này không có Bạch Nương Nương, muốn xem, trừ phi đặt bao hết, nhưng cái kia giá tiền quá đắt... - Tiền sao? Ngũ gia sẽ quan tâm ít bạc vụn đó sao? Nam tử trung niên đi lướt qua bên cạnh Lý Dịch và Uyển Nhược Khanh, nói: - Trời sáng ngươi đi sắp xếp tí, tóm lại trời sáng ta muốn nhìn thấy Bạch Nương Nương... - Ngũ gia yên tâm, giao cho ta... Đại hán vội vàng chạy theo, lúc đi ngang qua người Lý Dịch, bước chân dừng lại, hơi hơi quay đầu nhìn nhìn, lần nữa nhanh chân theo sau. - Làm gì vậy? Nhìn thấy Lý Dịch đứng tại chỗ, Uyển Nhược Khanh nghi hoặc hỏi. Ánh mắt Lý Dịch từ trên người đại hán kia thu hồi lại, cười nói: - Không có gì, xem ra 《 Bạch Xà Truyện 》 rất được hoan nghênh, những ngày này mỗi ngày lại thêm hai hồi, dù sao củ cải rau xanh đều có chỗ đáng yêu, có vài khách nhân thì ưa thích những thứ thần thần quái quái đó. Uyển Nhược Khanh gật gật đầu, chuyện này đối với nàng mà nói, bất quá là một câu mà thôi. Vị trí của Câu Lan, đều không phải là khu vực phồn hoa của kinh đô, chung quanh ngược lại là không có bao nhiêu nơi có thể ăn cơm, lại thêm trời đã muốn buổi tối, rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa, thật vất vả mới tìm được một cửa hàng bánh bao sắp đóng cửa, Lý Dịch nhìn nàng, hỏi: - Muốn ăn trước hai cái bánh bao lót dạ hay không? Uyển Nhược Khanh gật đầu, từ nhỏ nàng đã trải qua kham khổ, có một đoạn thời gian rất dài, bánh bao cũng coi là món xa xỉ. Thấy có người đi tới, tiểu nhị ngẩng đầu liếc một chút, nói: - Chỉ còn bốn cái bánh bao, tám văn tiền. Bốn cái thì bốn cái, cũng may vẫn còn nóng thổi, trên người Lý Dịch không mang tiền, đang định kêu hộ vệ cách đó không xa tới, tiểu nhị nhìn thấy Uyển Nhược Khanh đứng ở bên ngoài, sau một lúc sững sờ, khoát tay nói: - Tính, cũng chỉ còn bốn cái, ngươi đem đi đi, không cần trả tiền! Lý Dịch kinh ngạc, lập tức ý thức được giá trị của mình đã bị Uyển Nhược Khanh nghiền ép. - Tám văn tiền cũng là tiền, vì sao không muốn, ông chủ của các ngươi có biết ngươi hào phóng như vậy không? Lý Dịch kêu hộ vệ kia móc túi tiền ra, nghiêm túc đếm ra vài đồng, đập lên trên mặt bàn bên cạnh, trừng tên tiểu nhị một chút, lạnh lùng nói: - Bổn công tử sẽ thiếu vài đồng tiền này sao? Tiểu nhị đứng tại chỗ có chút sững sờ, nhìn tám văn tiền trên bàn, lại nhìn vị khách nhân kỳ quái kia đã không thấy bóng dáng đâu, lẩm bẩm nói: - Thiếu hai văn... ... ... Bánh bao không lớn, Lý Dịch rất nhanh đã ăn xong một cái, bánh bao trong tay Uyển Nhược Khanh mới cắn được hai miệng nhỏ. Nghĩ đến chuyện vừa rồi xảy ra trong cửa hàng bánh bao, khóe miệng nàng lộ ra một vòng cười khẽ. - Sự việc Đại Hội Võ Lâm, các ngươi hẳn là cũng biết? Ăn xong cái bánh bao thứ hai, Lý Dịch mới quay đầu hỏi nàng. Uyển Nhược Khanh gật đầu, nói: - Đã để bọn họ đi lan truyền, chắc vài cái Châu Phủ, cũng phái ngựa chiến đi truyền tin, người đến Khánh An phủ đi đường thủy, sáng mai liền có thể đến, chỉ cần một tháng, có thể đem việc này hoàn toàn lan truyền ra ngoài. Bên phía Liễu nhị tiểu thư là thẩm thấu hỗ trợ lẫn nhau với Câu Lan, bảng hào hiệp cần phải mượn Câu Lan đi tuyên truyền, bên kia cũng sẽ phái người giúp đỡ duy trì trị an cho Câu Lan, sự việc của Đại Hội Võ Lâm, những nhân sĩ võ lâm kia muốn so với bọn hắn càng thêm tích cực, tác dụng Câu Lan, cũng là mở rộng chuyện này gây sức ảnh hưởng tại trong dân chúng bình thường... Sắc trời càng ngày càng tối, Lý Dịch nhìn nàng nói: - Sắc trời không còn sớm, sự việc Câu Lan giao cho bọn hắn, ta đưa ngươi về nhà. Uyển Nhược Khanh gật đầu, cầm cái bánh bao cuối cùng còn thừa trong tay đưa cho hắn, nói: - Còn lại một cái bánh bao, ta ăn không vô, ngươi muốn ăn không? Thấy Lý Dịch lắc đầu, Uyển Nhược Khanh nhìn xung quanh, bỗng nhiên bước nhanh về một bên, đem cái kia bánh bao đặt trong chén ở góc tường cho một tên ăn mày. - Chúng ta đi thôi. Nàng đi tới cười nói với Lý Dịch. ... ... Quần áo tả tơi, một bóng người núp ở góc tường, vào thời khắc nào đó, thân thể bỗng nhiên chấn động, mãnh liệt hút vài ngụm khí, nhìn thấy một cái bánh bao trong chén trước mặt, hô hấp lập tức trở nên gấp rút, lập tức đem cái bánh bao kia cầm lên, miệng lớn cắn nuốt... Đối với hắn đã nhịn đói ba ngày chưa từng ăn qua bất kỳ món gì, một cái bánh bao có thể cứu mạng, có một ý nghĩa không tầm thường. Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy ánh nắng chiều chiếu vào một bên mặt nữ tử kia, sau đó thay đổi động tác trên tay, bánh bao rơi trên mặt đất. - Thiên Hậu nương nương! Thân ảnh Lý Dịch và Uyển Nhược Khanh dần dần từng bước đi đến, một gã hộ vệ đi theo phía sau hai người, nhìn thấy tên kia bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, điên cuồng dập đầu lạy đối với một cái hướng khác nào đó, thì thào một câu: - Không phải chỉ là một cái bánh bao..., cần thiết hay không? Hắn lắc đầu, đi về phía trước mấy bước, lại quay đầu lại nhìn một chút, thở dài, chậm rãi đi qua, từ bên hông lấy ra một nắm bạc vụn, đặt ở trong chén bể trước mặt của tên ăn mày kia. Không biết qua bao lâu, cuối cùng lạy cho đến khi cái trán máu me đầm đìa mới dừng lại, nhặt lên cái bánh bao đã bẩn, nhìn qua phương hướng Thiên Hậu nương nương rời đi, một mặt thành kính. Hồi lâu sau, ánh mắt hắn mới từ đằng xa thu hồi lại, trong lúc vô tình liếc đến cái chén bể trước mặt... Bánh bao trong tay lần nữa rơi trên mặt đất. - Cám ơn Thiên Hậu nương nương! - Cám ơn Thiên Hậu nương nương! - Cám ơn Thiên Hậu nương nương! ... Có người chung quanh từ trong nhà đi ra, nhìn tên ăn mày góc tường, một bên thở dài một bên lắc đầu. - Cái tên ăn mày này, sợ là điên rồi... - Ta thấy hắn nằm ở nơi đó ba ngày, cũng thật đáng thương. - Cho hắn vài thứ ăn đi, nếu là thật chết ở chỗ này, cũng là một chuyện phiền toái...