Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 501 : Sứ thần của cái chết

- Thường tổng quản, ngươi lui xuống trước đi, chúng ta còn không có phân ra thắng bại. Lý Minh Châu đi lên phía trước, nhìn vị cô nương trẻ kia, ý chí chiến đấu trong mắt tràn ngập. - Công chúa, tuyệt đối không thể! Thường Đức không có chút do dự nói. Trong đám người thế hệ trẻ tuổi công chúa điện hạ tuổi là người siêu việt không người nào có thể vượt qua, đây là sự thật, nhưng nàng cũng không biết, đối thủ của nàng đã đến cảnh giới nào, phía dưới Tông Sư đều là con kiến hôi, điều này căn bản là cuộc tỷ thí chỉ thua không thể thắng. Lúc này, vị cô nương trẻ kia ngẩng đầu hơi liếc Thường Đức một chút, bỗng nhiên duỗi hai ngón tay, điểm hai lần trên vai trái của mình, cùng lúc đó, khí tức toàn thân nàng trì trệ, trong nháy mắt liền uể oải. Sắc mặt Thường Đức vừa động, ánh mắt hơi ngưng. Vị Tông Sư này không biết đến từ nơi nào, vậy mà phong bế hai huyệt đạo quan trọng trên người nàng, huyệt này tương đối đặc thù, chỉ có thể điểm huyệt không cách nào giải huyệt, ít nhất phải sau nửa canh giờ, mới có thể lần nữa khôi phục thực lực Tông Sư. Không nghĩ tới nàng lại có hành động như vậy, chẳng lẽ nàng cũng không có ý đồ gì khác? Nữ tử kia cầm kiếm trong tay ném sang một bên, nói: - Đã là tỷ thí, thì không dùng binh khí, đánh là được. Bên trên khuôn mặt già nua của Thường Đức lộ ra vẻ suy tư, sau một lát, mới lui qua một bên, không nói nữa. Trong vòng nửa canh giờ, nữ tử này đã không cách nào phát huy ra thực lực Tông Sư, thực lực xấp xỉ với công chúa điện hạ, tuy nhiên thực lực chân chính của nàng không cách nào phát huy, nhưng công chúa điện hạ đâu phải là người bình thường? Đối với công chúa điện hạ như là một cơ hội, quan trọng hơn, trước mắt bao người, bách quan trong triều, quyền quý kinh đô, còn có sứ thần nước khác đang nhìn, Cảnh Quốc không còn đường lui. Nữ tử kia nhìn Lý Minh Châu, trong mắt hiện ra một tia thưởng thức, bàn tay ra hiệu xin mời. Sắc mặt Lý Minh Châu ngưng trọng, vừa rồi một màn kia khiến cho nàng không thể nào quên, đổi lại là nàng, cũng không cách nào phá giải một chiêu vừa rồi kia của mình, nhưng đối phương cư nhiên lại nhẹ nhàng bâng quơ như thế Nếu không phải nàng lần đó dùng mấy quyển mật tàng trong cung trao đổi với Nhị tiểu thư Liễu thị, sợ là đã sớm thua. - Vì sao bọn họ đều không dùng kiếm? Lý Dịch nhìn hai người một lần nữa triền đấu trong trận, nghi hoặc hỏi Như Nghi: - Bây giờ là ai chiếm thế thượng phong? Ánh mắt Lý Hiên và thế tử phi cũng đều nhìn về Như Nghi, nàng không có giải thích, bọn họ phát hiện càng xem càng không hiểu trận đấu trong sân - Khó mà nói. Như Nghi nhìn về phía hai người trong trận, nói: - Thực lực bọn họ bây giờ xấp xỉ như nhau, tuy kinh nghiệm của công chúa so ra kém với đối phương, nhưng nói chung có thể tại thời khắc mấu chốt hóa giải sơ hở, có thể nữ tử kia lại hình như không có sơ hở, muốn thắng rất khó Như Nghi nhìn Lý Minh Châu lần nữa vạch ra một cái vòng tròn trong trận, làm cho nữ tử kia thế công trừ khử vô hình, nhưng chiêu thức lại rõ ràng không có mượt mà trôi chảy như vậy, rốt cuộc đã hiểu, Thái Cực của nàng là ai dạy cho. Trên mặt nàng mỉm cười, mấy quyển sách quý võ học lai lịch không rõ kia trong nhà, cũng vào giờ phút này có thể giải thích được. Bên ngoài sân mọi người thấy sợ hãi liên tục thán phục, trong trận sắc mặt của cô nương kia chưa thay đổi, nhưng trong mắt lại thỉnh thoảng hiện lên vẻ kỳ lạ. Vị công chúa Cảnh Quốc này cũng không phải Tông Sư, dưới cái nhìn của nàng, chiêu thức sơ hở cũng vô cùng nhiều, nhưng mỗi đến thời khắc mấu chốt, nàng liền sẽ dùng một loại công phu kỳ quái, khiến cho nàng không cách nào bắt lấy sơ hở đem nàng thuận thế đánh bại, thật sự là cực kỳ kỳ quái. Phá vỡ là bình thường, cùng võ học chính thống khác nhau một trời một vực, coi như nàng gặp qua nhiều võ công thần kỳ, cũng chưa bao giờ từng gặp phải tình huống như vậy. Chuyện này liền khiến cho nàng dưới tình huống đang áp chế chân khí, muốn thắng nổi nàng, liền không dễ dàng như vậy. Cùng nữ tử kia so sánh, Lý Minh Châu biểu hiện cũng có chút bình tĩnh, chỉ là theo thời gian trôi qua, nội tâm nàng cũng bắt đầu nôn nóng. Không có sơ hở! Nàng căn bản tìm không ra một chút kẽ hở của nữ tử này, ngược lại chính mình, hơi hơi lộ ra một điểm sơ hở, liền sẽ bị đối phương đuổi đánh tới cùng, dưới tình huống thực lực tương đương, đây quả thực là cuộc tỷ thí nàng trải qua ủy khuất nhất. Tuy Liễu Như Ý cũng rất mạnh, nhưng hai người có qua có lại, thắng thua đều dừng ở tỉ lệ năm năm, nhưng đối diện nữ tử kia, cho nàng cảm giác, tựa như là Thường tổng quản cho nàng một cái tay, như lúc hai người so chiêu Khi thấy công chúa điện hạ lần nữa bị nữ tử kia một chưởng bức lui, đầu mi Thường Đức lại nhăn, như vậy đều không được sao? Lý Minh Châu che chở đầu vai, thối lui đến bên sân sau đó mới dừng lại, trên mặt hiện ra một tia ửng đỏ không bình thường, sau một khắc thì có chút tái nhợt. - Không có sao chứ? Lý Hiên gấp vội vàng đi tới xem xét. Lý Minh Châu lắc đầu, lúc muốn lần nữa đi qua, bỗng nhiên từ bên cạnh duỗi ra một bàn tay tinh tế, nhè nhẹ đập lên đầu vai nàng. Nàng chỉ cảm thấy có một loại lực lượng nhu hòa tuôn vào trong cơ thể nàng, kinh mạch dọc theo thân thể nhanh chóng tuần hoàn một vòng, về sau liền biến mất không thấy gì nữa. Trải qua loại cảm giác đó vẫn còn dư vị, như là hiểu rõ điều gì, Lý Minh Châu nhìn nữ tử kia mỉm cười, khẽ vuốt cằm, quay đầu, nhanh chân đi trở về. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhìn vị nữ tử trẻ tuổi kia lần nữa đi tới trước mặt công chúa Cảnh Quốc, luôn cảm thấy ở trên người nàng, có chỗ nào cùng vừa rồi không giống nhau. Rất nhanh nàng liền phát hiện địa nơi nào không giống nhau. Nàng đẩy ra một chưởng, như có lực đạo từ đối diện đánh trở lại. Tuy nhiên vừa rồi có kiểu cảm giá này, nhưng lại cực kỳ yếu ớt, hiện tại thì đã bị phóng đại vô hạn, như là nàng cùng một “bản thân” khác so chiêu. Đồng thời, nàng nhìn ra sơ hở đối phương —— như cũng không là sơ hở. Rõ ràng phát giác được thế công đối phương yếu dần, trong lòng Lý Minh Châu hơi vui, vừa rồi nàng cảm thụ được, quả nhiên là một loại phương thức vận hành chân khí hoàn toàn mới, dùng loại phương pháp Thái Cực này thi triển ra, uy lực cường đại không chỉ một lần. - Công chúa sắp thắng. Lý Dịch đang lơ đãng, chợt nghe Như Nghi nói một câu. Câu nói này của hắn vừa hỏi ra, liền thấy thân thể nữ tử kia có chút không bị khống chế bay rớt ra ngoài, đụng ngã sau lưng cái bàn, khiến cho vài vị nữ quyến nơi đó phát ra vài tiếng kinh hô phát thanh. Cô gái trẻ tuổi ổn định thân hình, sắc mặt bình tĩnh đi tới, nhìn Lý Minh Châu hỏi: - Người đây là công phu gì? - Thái Cực. Lý Minh Châu nhìn nàng nói. - Không tệ. Nàng nói như thế một câu, quay người hướng ra ngoài đi. Khi nhìn lão giả bên cạnh Cảnh Đế cùng những cao thủ trong cung đó, nàng liền rõ ràng nhận thức được, tại trong hoàng cung này, nàng là không có bất kỳ cơ hội này, đối với thắng thua của trận chiến này, cho tới bây giờ nàng không có để tâm. Nhưng mà nàng thật ra cũng không nghĩ tới, nàng đem thực lực áp chế ở phía dưới Tông Sư, vậy mà không làm gì được vị công chúa Cảnh Quốc này, hoàng cung quả nhiên không tầm thường, cái này khiến nhận thức nàng bừng tỉnh càng nhiều chuyện hơn. Nhìn vị nữ tử kia thối lui đến bên ngoài sân, một vị sứ thần Tề Quốc lập tức đứng lên, hỏi: - Chuyện gì xảy ra? Nữ tử kia nhìn về phía vị chủ sự sứ thần kia, tên sứ thần áo lam kia lập tức nói: - Trận vừa rồi, là chúng ta thua. - Sao có thể dễ dàng như thế Sứ thần kia mở miệng đầu tiên còn chưa kịp phản bác, sứ thần áo lam đã khoát tay nói: - Tới điểm là dừng, lại tiếp tục, còn có ý nghĩa sao? Hắn nhìn về phía vị nam tử trẻ tuổi bên cạnh, còn chưa mở miệng, thì thấy đối phương lắc đầu nói: - Không được, ta cũng không phải đối thủ của nàng, vô dụng, trận thứ ba sớm muộn cũng thua, các ngươi vẫn là sớm một chút tính toán nhận thua - - Ngươi Trừ bỏ người áo lam kia, mặt khác trên mặt mấy vị sứ thần Tề Quốc nhốn nháo lộ ra tia giận dữ, đây cũng là do Tam hoàng tử sắp xếp sao? Bọn họ nhao nhao nhìn về phía vị sứ thần chủ sự áo lam kia, hắn sẽ không phải lại lừa bọn họ? Sắc mặt sứ thần áo lam âm trầm bất định, sau một lát chỉ, cắn răng nói: - Đã như vậy, trận chiến này, chúng ta nhận thua! Trưởng công chúa điện hạ thắng qua vị nữ tử Tề Quốc kia, khiến cho bách quan hết sức kinh ngạc, thân nữ nhi công chúa điện hạ, so với nam tử đến cũng không thua bao nhiêu, còn tăng thêm uy nghiêm hoàng thất, càng không có nghĩ tới là, công chúa điện hạ chỉ đứng trên sân, Tề Quốc thế mà không người nào dám ra sân cùng nàng tỷ thí, cuối cùng sứ thần Tề Quốc chỉ có thể chủ động nhận thua, nửa đường liền vội vàng rút lui, đến tận đây, từ người Tề Quốc nhấc lên hai cuộc tỷ thí văn võ, cuối cùng Cảnh Quốc thắng tuyết đối rồi kết thúc như vậy. Khuôn mặt rồng của Hoàng Đế bệ hạ cực kỳ vui mừng, liền ban thưởng tiệc rượu tại chỗ, trước quảng trường trên Lập Chính Điện, quan viên Cảnh Quốc nâng ly cạn chén, người người giữa lông mày đều mang ý cười. Cùng lúc đó, sứ thần Tề Quốc trở lại chỗ ở, tâm tình lại hoàn toàn ngược lại. - Nương nương. Trong phòng, nam tử áo lam nhìn vị cô nương trẻ tuổi kia, khuôn mặt lộ vẻ khó khăn. - Vừa mới nãy là chuyện gì xảy ra, ngươi rõ ràng có thể thắng được vị công chúa kia Ngay vào lúc này, mặt mũi một tên sứ thần tràn đầy tức giận đẩy cửa vào, chỉ nữ tử kia, nói: - Không phải là Cảnh Quốc hứa hẹn ngươi chỗ tốt gì chứ! Hắn lời còn chưa nói hết đã bị nam tử trẻ tuổi sau lưng nữ tử kia bóp cổ, sắc mặt đỏ lên, biểu cảm cũng từ phẫn nộ biến thành hoảng sợ. - Ồn ào! Trên mặt nam tử trẻ tuổi hiện ra một vẻ trào phúng, hơi hơi dùng lực, đầu của sứ thần Tề Quốc kia nghiêng về một bên, không còn có bất luận âm thanh gì. - Trước mặt nương nương, lại dám làm càn! Nam tử trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, tiện tay đem thân thể sứ thần ném xuống đất, lạnh giọng nói. Sứ thần áo lam thay đổi sắc mặt, bờ môi mở to, cuối cùng vẫn không có phát ra âm thanh gì. Cho đến nửa canh giờ sau, bên trong Hồng Lư Tự, chợt có vô số vệ sĩ áo giáp nối đuôi nhau mà ra, sứ thần các quốc gia vừa mới về tới đây bị cản ở ngoài cửa, không hiểu ra sao Không bao lâu, bọn họ mới biết được một tin tức khiếp sợ không gì sánh nổi, một vị sứ thần Tề Quốc nào đó, chết bên trong Hồng Lư Tự