Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 499 : Một khắc mạo hiểm

- Minh Châu? Cảnh Đế quay đầu, thấy Lý Minh Châu đi ra từ bên cạnh, mày nhíu lại nhăn, nói: - Không được. Đường đường là trưởng công chúa một nước mà lại luận võ với người khác trước mặt đầy triều văn võ, quyền quý kinh đô, sứ thần nước khác, còn ra thể thống gì? Huống chi, thực lực nữ tử trẻ tuổi kia biểu hiện ra cũng làm cho Cảnh đế có chút không yên lòng. - Trong cung còn cao thủ trẻ tuổi nào thắng được nữ tử kia không? Cảnh đế nhìn Thường Đức hỏi. Nếu ngay cả Tiết Dũng cũng thua, Cảnh đế đương nhiên sẽ không ký thác hi vọng vào các đệ tử tướng môn còn lại. Nếu cả ba cuộc tỷ thí, đối phương đều chỉ dùng một người liền tuỳ tiện giành thắng lợi, thể diện của Cảnh quốc coi như mất hết! Thường Đức kinh nghi bất định nhìn nữ tử kia một cái, nói: - Bẩm bệ hạ, nữ tử này dễ dàng thắng Tiết Dũng như thế, chắc hẳn công phu đã đạt đến Hóa Cảnh, cao thủ trẻ tuổi trong cung sợ là cũng không có bao nhiêu phần thắng. Hắn nhìn về một hướng khác, thấy Lý Dịch đang nhỏ giọng nói chuyện với nữ tử bên cạnh, cuối cùng không nói ra phương pháp gần như hoàn hảo ấy. Nếu nàng chịu ra tay, cuộc tỷ thí hôm nay tự nhiên không có bất kỳ cái gì cần lo lắng, nhưng nàng không phải cao thủ trong cung thu nạp mà là phu nhân của Trường An Bá Tước, đã là người làm vợ, sao có thể xuất đầu lộ diện trong trường hợp này, cho dù thắng thật, thì làm sao ngăn trở nhàn ngôn toái ngữ trong kinh? Cho dù hắn nói việc này cho bệ hạ, chỉ sợ hắn không qua được cửa ải Lý Dịch, dẫu đối với hắn một Bá Tước cũng không tính là gì, nhưng cho tới bây giờ Thường Đức đều không lấy tước vị mà nhìn hắn. Đến Thục vương cũng dám đánh, vị Lý Bá Tước này mà điên lên, Tông Sư cũng sợ. - Đại Tề ta đã thắng một trận, không biết trận thứ hai Hoàng đế bệ hạ muốn phái ai ra khiêu chiến? Sứ thần Tề quốc rốt cuộc nhặt về chút mặt mũi, trong lòng tán thưởng tam hoàng tử điện hạ quả nhiên anh minh, giọng điệu tự nhiên có chút đắc ý. Bách quan lại cảm nhận được cảm giác bị người Tề quốc vũ nhục trước mặt, trong lòng thầm mắng, mấy kẻ Tề quốc tìm được những nhân vật lợi hại này từ đâu vậy, một nữ tử tuổi trẻ lấy tư thái nghiền ép hoàn toàn mà đánh bại đứa nhỏ Tiết gia kia, cửa ải này hơi không dễ chịu... - Xin chỉ giáo! Theo một thanh âm thanh thúy hạ xuống, bóng trắng giữa sân chợt lóe, đối diện nữ tử Tề quốc kia xuất hiện một bóng người. Sau khi thấy rõ đó là ai, rất nhiều người không dám tin xoa xoa con mắt, sau đó kinh hô thành tiếng. - Công chúa điện hạ! - Tuyệt đối không thể, cái này tuyệt đối không thể! - Công chúa điện hạ cành vàng lá ngọc, sao có thể đặt mình vào chỗ nguy hiểm? ..... ..... Muốn nói ai phản đối việc công chúa điện hạ tham chiến, nhóm triều thần còn phản ứng kịch liệt hơn Cảnh đế, chẳng lẽ thật sự Cảnh quốc không còn ai ư, loại tỷ thí này lại để cho trưởng công chúa cành vàng lá ngọc ra sân? Đây quả thực là tát một bạt tai lên mặt bọn họ! Trên mặt nữ tử đối diện vẫn không có biểu cảm gì, trong mắt lại hiện ra vẻ khác lạ. - Nữ tử kia so với Minh Châu thì sao? Cảnh đế bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thường Đức. - Không bằng. Thường Đức thành thật trả lời. Nếu loại trừ trưởng công chúa, trong thế hệ trẻ tuổi rất khó tìm được ai có thể chống lại nữ tử kia, nhưng trưởng công chúa, còn có vị Liễu nhị tiểu thư kia chính là dị loại trong dị loại, không chỉ thiên phú dị bẩm mà còn được danh sư dạy bảo từ nhỏ, nếu không có Tông Sư đích thân tới, các nàng gần như có thể đứng ở thế bất bại. Còn nữ tử mặc dù cũng rất mạnh, nhưng với thực lực vừa biểu hiện ra trong nháy mắt đó, nàng vẫn còn kém Tông Sư rất xa. Cảnh Đế gật đầu, đưa mắt về giữa sân, không mở miệng nữa. Quần thần cũng dần dần trầm mặc, chấn động trong lòng không thôi, trưởng công chúa muốn luận võ với người Tề quốc, bệ hạ thế mà không ngăn cản? Dẫu từ trình độ nào đó mà nói, có vẻ trưởng công chúa cùng là nữ tử nên thích hợp trận chiến này hơn, nhưng nàng là trưởng công chúa cơ mà! Nếu thắng, với thân phận của nàng đương nhiên sẽ tăng thêm vô số sắc thái truyền kỳ, công chúa điện hạ làm con cháu hoàng gia, không để ý tự thân an nguy mà đứng ra ngăn cơn sóng dữ, vì quốc gia cứu về danh dự —— đây tuyệt đối đáng được người người xưng tụng. Nhưng nếu thua, không chỉ triều đình mất mặt mũi, công chúa cũng đặt mình vào chỗ hiểm, bọn họ càng sẽ bị bách tính thóa mạ. Khi giữa sân dần dần trở nên yên tĩnh, tay của nữ tử kia rốt cuộc đặt lên chuôi kiếm. - Tư thế cầm kiếm của nàng ta... Như Nghi nhẹ giọng mở miệng, Lý Dịch hiếu kỳ hỏi: - Sao? - Rất kỳ quái. Như Nghi thu hồi tầm mắt, nói: - Từ tư thế cầm kiếm của nàng ta cũng có thể thấy được, bình thường nhất định nàng không thường sử kiếm, trong tỷ thí mà không dùng binh khí mình am hiểu, có lẽ nàng đang che giấu. Cùng lúc đó, bên cạnh Cảnh đế, trên mặt Thường Đức cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm nói: - Đây là vì sao? Một khắc sau, trên trận truyền đến hai tiếng kiếm ngân vang, vô luận là quần thần hay nữ quyến bên cạnh họ đều rất hiếm khi gặp được trận giao đấu thế này, nhất là khi một người trên trận còn là trưởng công chúa một nước, loại cơ hội này không bắt gặp nhiều. Thấy trưởng công chúa chiêu thức sắc bén, hiển nhiên đang chiếm thượng phong, trái tim đang treo lên rốt cuộc thả lỏng, trên mặt thậm chí lộ ra vẻ mặt hứng thú bừng bừng. - Vẫn là Minh Châu lợi hại... Lý Hiên nở nụ cười, nói. Lý Dịch gật đầu, ngay cả Liễu nhị tiểu thư cũng thừa nhận võ công của công chúa điện hạ không tệ, vậy chính là rất lợi hại rất lợi hại rồi, nếu sắp xếp vị trí trên Thiên bảng sợ là có thể đi vào tiền ngũ, nữ tử kia coi như thua cũng không oan. - Nữ tử này không đơn giản, thật ra công chúa cũng không chiếm thượng phong đâu. Như Nghi nhìn hai thân ảnh trên trận, mở miệng nói. - A? Lý Dịch quay đầu lại, hơi nghi hoặc nhìn nàng. Nữ tử kia rõ ràng đã bị công chúa điện hạ ép xuống mà đánh, đến hắn cũng nhìn ra, làm sao Như Nghi có thể nhìn lầm? Lúc này Lý Dịch cũng không có chú ý tới cách đó không xa, sắc mặt Thường Đức đã có chút khó coi. - Tuy nàng vẫn đang lui, nhưng căn bản không có sơ hở, chỉ là không hoàn thủ mà thôi... Như Nghi ánh mắt kinh dị nhìn nữ tử Tề quốc nọ, nói: - Không đúng, nàng đang tìm sơ hở của công chúa... công chúa sắp thua! Như Nghi vừa dứt lời, Thường Đức sắc mặt đại biến! Chỉ thấy trên trận, mặc dù kiếm chiêu của Lý Minh Châu vẫn sắc bén vô cùng, nhưng vào một khắc nào, nữ tử kia bất chợt không hề phòng thủ, dường như chỉ tùy ý đâm ra một kiếm, thế nhưng một kiếm kia lại đâm xuyên qua bóng kiếm trùng trùng điệp điệp của Lý Minh Châu, tiến thẳng đến ngực nàng. Quan trọng hơn là, Lý Minh Châu vẫn luôn bày ra thế công ác liệt, lúc này do quán tính mà cơ thể vọt tới trước, thẳng tắp hướng về mũi kiếm. Cảnh đế biến sắc, trên trận có vô số tiếng kinh hô vang lên. Một tàn ảnh thoáng qua, thân ảnh Thường Đức sớm đã không còn tại chỗ, nhưng do khoảng cách quá xa nên vẫn không kịp ngăn cản. Lý Dịch và Lý Hiên đồng thời biến sắc, một cái chén rượu bạch ngọc trên bàn đã bị Như Nghi nắm trong lòng bàn tay, lúc cánh tay khẽ nâng lên lại thoáng nghĩ một lát, trên mặt lộ ra một tia kinh nghi. Trên trận, Lý Minh Châu vốn sắp bị một kiếm kia đâm trúng chợt nhẹ xoay mũi chân, sau khi vạch ra một đường vòng cung trên mặt đất, thân thể bỗng nhiên quỷ dị nghiêng về nửa thước sang bên cạnh, đồng thời kiếm thế không giảm, thẳng đến cổ họng của nữ tử kia. Thân ảnh Thường Đức ẩn hiện trong sân, nhìn một màn này, vẻ mặt cũng kinh ngạc vô cùng. Ngay tại vừa rồi, khi nữ tử kia đang tỷ thí với công chúa, hắn mới nhận ra rằng mình vẫn còn xem thường đối phương, cho dù vừa rồi tỷ thí với Tiết Dũng, nàng cũng không sử ra toàn lực. Nàng cũng giống như công chúa, thực lực chân chính đã hết sức tiếp cận Tông Sư, thậm chí còn vượt qua công chúa, bời vì lúc hai người giao đấu, người đầu tiên lộ ra sơ hở là công chúa điện hạ! Song Thường Đức cũng không nghĩ tới, công chúa điện hạ thế mà có thể thực hiện một cú đảo ngược ngoạn mục như thế trong tình cảnh ấy, tuy không biết vừa rồi nàng tránh thoát thế nào, nhưng một màn vừa rồi, cho dù là Tông Sư, cũng có thể xưng là kinh điển. - Làm sao lại... Như Nghi nhìn Lý Dịch, nhẹ giọng nói: - Vì sao công chúa biết Thái Cực?