Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 480 : Điều này sao có thể!

Lão giả Tề quốc nhìn người trẻ tuổi tách ra khỏi đám người đi tới đây, trên khuôn mặt hờ hững rốt cuộc xuất hiện chút động dung. Lão nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Cảnh đế bên trên hỏi: - Hoàng đế bệ hạ xác định muốn để người này đại diện Cảnh quốc biện luận kinh nghĩa với lão phu sao? Trên mặt sứ thần Tề quốc cũng nhao nhao lộ ra vẻ bất mãn, Mạnh lão tiên sinh có thân phận tôn quý bực nào, tại Tề quốc cũng được bệ hạ lễ ngộ có thừa, trong mắt họ, thậm chí là đại nho Cảnh quốc tạ cũng chênh lệch Mạnh lão tiên sinh rất xa, một cuộc tỷ thí quan trọng như vậy, Cảnh quốc không ngờ lại phái ra một vị tiểu bối thế này, đây không phải chẳng xem Mạnh lão ra gì? - Vua không nói chơi, trẫm đã nói để Lý Tử Tước ra sân, đương nhiên sẽ không đổi ý. Cảnh đế phất tay, nói: - Lão tiên sinh yên tâm, trận này thắng hay thua, Cảnh quốc ta đều thừa nhận. Sứ thần Tề quốc nghe vậy thì trong lòng hừ một tiếng, là thắng hay thua... các ngươi có khả năng thắng sao? - Bệ hạ, xin hãy nghĩ lại! - Đúng vậy bệ hạ, bất kể như thế nào cũng không được... - Lý Tử Tước hắn dù sao vẫn còn quá trẻ, hay là để cho Chu đại học sĩ lên đi. Bách quan bất chấp sứ thần Tề quốc vẫn còn trên điện, rối rít lên tiếng khuyên can. Dù cho hôm qua Lý Tử Tước thắng được thiên tài Tề quốc về thi từ, nhưng đề tài tỷ thí hôm nay chính là kinh nghĩa, là chân tài thực học chân chính, tuyệt đối không thể chơi trò lấy hào nhoáng thắng người như hôm qua được! - Chúng khanh không cần nhiều lời, ý trẫm đã quyết. Cảnh đế vừa mở miệng liền đánh vỡ tất cả ảo tưởng của quần thần. Các lão tướng lười nhác dựa vào cột, nhìn đám quan văn đang lo lắng mà không ngừng bĩu môi. Bệ hạ làm việc có khi nào từng để quần thần thất vọng chưa, nếu hắn cũng cảm thấy Lý tiểu tử có thể làm, há không thể thắng được? Trên mặt Lại bộ thị lang Lý Minh Trạch không thể nói là có biểu cảm gì, từ đầu đến cuối, hắn cũng không biết đứa chất nhi này của hắn rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh... Ngược lại là Tần tướng một mực không nói một lời, dùng ánh mắt tràn đầy thâm ý liếc nhìn Lý Dịch một chút, không một ai hiểu rõ sự đáng sợ của lão giả Tề quốc này hơn hắn, bệ hạ dựa vào đâu mà cho rằng Lý Dịch có thể giành thắng lợi chứ? Sứ thần Tề quốc còn đang trên điện, tỷ thí đã bắt đầu, cho dù trong lòng quần thần có mười ngàn cái không bằng lòng, lúc này cũng chỉ có thể ngậm miệng lại. Họ dùng ánh mắt mang theo tuyệt vọng nhìn qua hai người trong điện, một người tuổi mới hai mươi, cực kỳ tuấn tú, một người mặt như cây thông khô héo, dần dần già đi, nếu hôm nay so ai tuấn tú hơn thì tốt biết bao nhiêu? Thôi thôi, tốt xấu gì cũng đã thắng một trận thi văn, không tính là quá mất mặt, nếu thắng đẹp được đấu võ, thể diện đã vứt bỏ vẫn có thể lấy về được. Sau khi Cảnh đế mở miệng, lão giả họ Mạnh không nhiều lời nữa, quay đầu nhìn Lý Dịch, hỏi: - Khắc minh tuấn đức, dĩ thân cửu tộc. Cửu tộc ký mục, bình chương bách tính. Bách tính chiêu minh, hiệp hòa vạn bang... Giải thích thế nào? Sắc mặt quần thần bắt đầu trở nên nghiêm nghị, từ giờ phút này, tỷ thí chính thức bắt đầu. Vị Đại văn tông này ban đầu cũng không làm khó Lý Tử Tước, chỉ hỏi một câu trong - Nghiêu điển- thuộc phần đầu tiên của - Thượng thư-, phàm là người đã đọc qua một ít sách không thể nào không biết câu này. Nếu ngay cả câu này Lý Tử Tước cũng không đáp được, vậy cuộc tỷ thí này không cần tiếp tục tiến hành nữa. - Trích từ Thượng thư - Nghiêu điển. Lý Dịch thầm nghĩ lão đầu này cũng rất phúc hậu, loại đề này hắn thích nhất, đọc theo “Thập Tam Kinh chú sơ” là xong. - Khắc minh tuấn đức, dĩ thân cửu tộc. Lấy người tuấn đức để ủy nhiệm, lấy hòa thuận con cháu tổ tiên để làm thân. Cửu tộc ký mục, bình chương bách tính. Ký, tức là đã. Bách tính, là bách quan. Ngôn hóa cửu tộc mà làm cho bách tính đều trở nên tốt đẹp. Bách tính chiêu minh, hiệp hòa vạn bang. Lê dân vu biến thì ung. Chiêu, cũng là minh. Hiệp, là hợp. Lê, là dân chúng. Thì, mang nghĩa là. Ung, cùng chung hòa vui. Nói chúng dân trong thiên hạ đều thay đổi để chan hòa, lấy phong tục để đại hòa. Không ai ngoài ý muốn vì Lý Dịch có thể đáp được câu hỏi ấy, chỉ là cách hắn dùng từ dùng câu khiến cho mấy vị đại học sĩ hai mắt tỏa sáng, bời vì đây đã gần như một câu trả lời tiêu chuẩn, một vị đại nho đọc đủ thứ sách có thể đưa ra đáp án này không hề kỳ quái, nhưng phát ra từ một người trẻ tuổi, ý nghĩa đã khác biệt rất nhiều. Chí ít bọn hắn đã biết rằng, tạo nghệ trên phương diện kinh nghĩa của Lý Tử Tước tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ. Lão giả họ Mạnh gật đầu, trên mặt hiện ra một tia tán thưởng, không mở miệng nữa. Thật sự là câu trả lời của người trẻ tuổi trước mắt không hề có chút kẽ hở nào, dù là giải thích hay dùng câu lão đều không tìm ra một lỗ hổng nào. Lý Dịch tự nhiên cũng không xa lạ gì đối với quy tắc tỷ thí, lão đầu đối diện không đặt câu hỏi, vậy đến phiên mình. Nếu vừa rồi lão phúc hậu với mình như vậy, dĩ nhiên hắn cũng sẽ không làm khó đối phương, mở miệng hỏi: - Công hội tề hầu vu hoan, phu nhân Khương thị chí tự tề... - Công Dương truyện, Hoàn Công tam niên, tháng chín. Lý Dịch còn chưa dứt lời, lão giả họ Mạnh đã lạnh nhạt nói. Đại đa số bách quan trong triều còn đang khổ sở suy nghĩ rốt cuộc câu nói này được trích ra từ đâu, nghe vậy đều rối rít ngẩng đầu kinh ngạc nhìn lão giả Tề quốc, trong lòng kinh ngạc không thôi. Vị Đại văn tông này, rốt cuộc đã quen thuộc Thập Tam Kinh đến trình độ nào vậy? Chu đại học sĩ lắc đầu, Thập Tam Kinh là một tác phẩm kinh nghĩa cực kỳ trọng yếu, sợ là vị văn tông Tề quốc kia đã thuộc trong lòng từng câu từng chữ trong đó, căn bản không làm khó được lão ta. - Công hội tề hầu vu hoan, phu nhân Khương thị chí tự tề... trích từ trang mấy, đoạn thứ mấy, hàng nào? Lý Dịch nhìn lão giả họ Mạnh, trong lòng thầm nói: - Này thì làm màu! Mặt lão giả họ Mạnh cứng đờ, lão vốn đã nghĩ xong lần tiếp theo nên đặt câu hỏi thế nào, nhưng vừa muốn nói thì nghẹn họng. Chu đại học sĩ há hốc mồm, bách quan thì trừng lớn hai mắt, có chút không tin nổi tai mình nữa. Biện kinh —— còn có thể hỏi vậy sao? Người Cảnh đế hơi rụt về phía sau long ỷ, đưa ra một cái tay xoa xoa mi tâm —— thuận tiện che mặt. Vào lúc vẻ khó tin còn chưa tan đi trên khuôn mặt tam hoàng tử Tề quốc, một vị sứ thần Tề quốc đã kịp phản ứng, đi lên trước, lớn tiếng nói: - Sao lại vậy được, loại vấn pháp gì đây? - Không được sao? Lý Dịch không để ý đến vị sứ thần Tề quốc kia, quay đầu nhìn về phía thái giám tuyên đọc quy tắc vừa rồi, hỏi: - Có quy định không thể hỏi vậy à? Thái giám kia ngẩn người, lắc đầu nói: - Không... không có. Chỉ cần đặt câu hỏi bao hàm kinh nghĩa bên trong là được. Bách quan trố mắt nhìn nhau, đương nhiên không có quy củ đó, nhưng tất cả mọi người đều là người đọc sách, cũng cần mặt mũi, nào có ai hỏi vậy thật đâu? Kiểu hỏi này căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì! Nhưng dựa theo quy tắc biện kinh, loại câu hỏi này của Lý Tử Tước —— dường như cũng không phải không thể. Dẫu sao vấn đề của hắn cũng đâu vượt ra ngoài phạm vi kinh nghĩa, nếu thật sự hiểu rất rõ Thập Tam Kinh nói không chừng cũng trả lời được vấn đề này đấy chứ. Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của vị Đại văn tông Tề quốc kia, lão hình như.... vẫn chưa quen thuộc đến mức đó. Vị sứ thần Tề quốc kia đỏ mặt lên, thấy lão giả họ Mạnh phất tay thì hung dữ trừng Lý Dịch một cái, bất đắc dĩ lui về. Lão giả họ Mạnh nhìn Lý Dịch, nói: - Vấn đề của ngươi lão phu xác thực không biết, nhưng ngươi có thể trả lời được vấn đề này không? Bách quan sắc mặt cổ quái, có khi nào vị Đại văn tông này bị vấn đề vừa rồi của Lý Tử Tước làm cho ngớ người rồi không, Lý Tử Tước đã hỏi ra được vấn đề này rồi, sao có thể không có chút chuẩn bị nào chứ? Xem ra sở dĩ lần này bệ hạ cho Lý Tử Tước ra sân đã ngờ tới sẽ có một màn này, chính diện khó thắng thì binh xuất thần chiêu, bệ hạ quả nhiên là bệ hạ! - Lão tiên sinh, đây là vấn đề thứ hai sao? Lý Dịch nhìn lão giả họ Mạnh hỏi. Lão giả từ tốn nói: - Nếu là vấn đề của ngươi mà chính ngươi cũng không đáp được, như vậy dựa theo quy củ, lão phu không tính thua. Lý Dịch gật đầu, nói: - Công hội tề hầu vu hoan, phu nhân Khương thị chí tự tề, trích từ trang thứ tám, đoạn sáu, hàng thứ ba của Công Dương truyện. Trong thời đại phụ thuộc vào bản in ấn, chắc chăn sẽ gặp khó khăn nếu muốn viết sách để lưu truyền bởi một số đại nho cả một đời cũng không làm ra được bản đồng nhất, giống như những tác phẩm Nho gia kinh điển này vậy, mặc dù đã lưu truyền hàng trăm hàng ngàn năm nhưng không phải chỉ một quyển sách mà có mấy chục trên trăm cái phiên bản như hậu thế. Người Cảnh quốc và người Tề quốc đều học cùng một bản - Công Dương truyện-, bởi vậy vấn đề của Lý Dịch chỉ có một đáp án. Sớm đã có thái giám mang sách “Công Dương truyên” đến, Chu đại học sĩ tự mình xác nhận, đáp án của Lý Tử Tước không sai chút nào. Lúc này lão giả cũng đã nghĩ đến, nếu Lý Dịch có thể hỏi ra vấn đề như vậy tất nhiên cũng trả lời được, chỉ cảm thấy đường đường một văn tông mà bị một tiểu bối sỉ nhục như thế này, trong lòng giận dữ, nhìn hắn hỏi: - Đã như vậy, ngươi nói cho lão phu xem, nội tắc phụ tử, ngoại tắc quân thần, nhân chi đại luân dã. Phụ tử chủ ân, quân thần chủ kính... trích từ cuốn nào, trang thứ mấy, hàng thứ mấy? Bách quan thở dài một hơi trong lòng, chiêu này của Lý Tử Tước tuy hay nhưng chỉ có thể làm một lần, nếu đối phương cũng hỏi ra vấn đề tương tự, hắn nhất định không đáp được. Trên mặt sứ thần Tề quốc hiện ra vẻ đắc ý, binh xuất kỳ chiêu thì sao, cuối cùng cũng chỉ là tự lấy đá đập chân mình thôi... Lý Dịch suy tư một chút, cười nói: “Mạnh Tử” Công Tôn Sửu Hạ, trang mười hai, đoạn năm, hàng mười ba. Lão giả họ Mạnh mặt không biểu cảm, bách quan thầm than trong lòng, Lý Tử Tước coi như thuận miệng bịa ra một đáp án, lát nữa cũng sẽ bị phủ nhận thôi, căn bản không làm nên chuyện gì. Cũng may Hoằng Văn quán cách Lập Chính điện không xa, chỉ chốc lát sau đã có một thái giám mang sách “Mạnh Tử” tới, giao vào tay Chu đại học sĩ. Chu đại học sĩ lắc đầu, sau khi lật ra vài trang, nói: “Mạnh Tử” Công Tôn Sửu Hạ, trang mười hai, đoạn năm, hàng mười ba viết là... Nội tắc phụ tử, ngoại tắc quân thần, nhân chi đại luân dã. Phụ tử chủ ân, quân thần, quân thần... Rốt cuộc ý thức được cái gì, Chu đại học sĩ ngẩng phắt đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm Lý Dịch, hô hấp dồn dập, quyển “Mạnh Tử” trong tay rớt xuống đất từ khi nào cũng hoàn toàn không biết. - Điều này sao có thể? Lão giả họ Mạnh cuối cùng cũng ngẩng đầu, trong đôi mắt già nua vẩn đục tràn đầy vẻ khó có thể tin, sải bước tới nhặt quyển “Mạnh Tử” lên, nhanh chóng lật qua lật lại. Chỉ chốc lát sau, lão chậm rãi khép sách lại, hít sâu một hơi, lúc lần nữa nhìn về phía Lý Dịch, vẻ mặt đã khác biệt lúc trước.