Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 470 : Lão phu không có luyện qua quỳ hoa bảo điển

- Cuộc tranh tài ngày mai rất trọng yếu, vô luận như thế nào, ta đều dự định vào cung xem một chút. Thần sắc Lý Hiên kiên định, làm hoàng tộc họ Lý, hắn so với người bình thường xem trọng cuộc tranh tài này hơn nhiều. Nói xong quay đầu lại nhìn Lý Dịch nói: - Ngươi không phải cũng biết làm thơ sao, có muốn so thử với “Đệ nhất danh thơ ngàn năm” hay không, nhưng vừa nghe danh hiệu đã dọa người, cũng không biết có bản lãnh cao siêu như vậy hay không. - Xàm xí. Lý Dịch thuận miệng nói một câu, lại quay đầu nhìn người may vá nói: - Cứ dựa theo bức họa kia, không cần thay đổi gì hết. “Đệ nhất danh thơ ngàn năm” thì sao, danh tiếng không phải tự nhiên mà có, huống chi cái thế giới này thơ ca rất phát triển, cũng không biết bị người nào mở đường trước, nếu Tiền Đường dựa theo lịch sử phát triển cố định, Lý Bạch Đỗ Phủ, Vương Duy Bạch Cư Dịch, những người này tùy tiện nói một câu, danh hào phía trước há không đổi thành “Vạn năm”. Thơ của Quỷ Vương Chung, nghe nói giỏi về thơ từ lưu loát, ý tưởng bay cao, bởi vậy được người gọi là “Quỷ thơ”, may mắn hay nắp quan tài của Lý Hạ đã bị đóng, nếu không người đó có nhảy ra đánh người được gọi là Quỷ thơ không. Bọn họ mới thật sự là đại thần siêu cấp, về mảng thơ ca, cũng là tồn tại ở một thế giới khác so sánh với thế giới này, vĩ đại đứng trên vai nhiều người như vậy, còn hành hạ chết đi sống lại một tên tài tử Tề Quốc? Nếu hắn đều thua, những nắp quan tài của Đại Văn Hào có thể sẽ bật dậy. “Chỉ là” Lý Hiên lắc đầu nói, tuy hắn không hiểu nhiều ngâm từ làm thơ, nhưng hắn biết ở Khánh An phủ, tên Lý Dịch làm thơ vẫn rất lợi hại, nhưng mà, Quỷ Thơ Vương Chung đều thừa nhận không bằng vị trẻ tuổi Tề Quốc kia, Lý Dịch khẳng định cũng không được, chính mình vừa rồi hỏi một câu thật nhảm. - Tước Gia, ngài, ngài nhìn vậy được chưa ạ? Hai vị may vá lau mồ hôi trên trán, cẩn thận từng li từng tí nhìn vị Tước Gia cổ quái này. Cho tới bây giờ thì chưa từng gặp qua con búp bê vải lớn như vậy, tạo hình cổ quái không nói, yêu cầu còn đặc biệt nhiều, lại thêm lúc bọn họ làm, vị Tước Gia này đứng một bên quan sát, một canh giờ nhắc nhở bọn họ mười lần, đổi là ai may vá cũng không chịu nổi! - Được rồi, tạm ổn. Lý Dịch khoát tay, nói: - Tự đi gặp Lý quản gia lĩnh thưởng nha. Hai tên may vá như được đại xá, trên mặt lộ vả mừng rỡ, vị Tước Gia này chỗ nào cũng không tốt, duy chỉ có một lời hợp sẽ cho tiền thưởng rất được lòng người, hai vị may vá bái tạ một trận, lập tức vội vàng đi tìm Lý quản gia. Lý Hiên đánh giá hai cái đồ vật kỳ quái trước mặt, không biết mấy ngày nay Lý Dịch bận làm thứ này đến cùng có cái gì đặc biệt. - Cô gia, người Quốc Tử Giám lại đến. Lão Phương dựa vào trên cửa nói: - Lần này mang lễ vật, vẫn rất hậu hĩnh, ta để gác cửa đem ra vài chén trà, bây giờ người còn ở bên ngoài chờ. Lý Hiên nghi hoặc hỏi: - Người Quốc Tử Giám tìm ngươi làm cái gì? - Đi ra xem một chút. Lưu Bị ba lần đến mời, người Quốc Tử Giám đến phủ Tử Tước không chỉ có ba lần, lễ vật đưa một lần so một lần còn nặng hơn, để người ta đứng ở ngoài cửa phơi nắng, thật sự có chút không còn gì để nói, tối thiểu phải gặp một lần rồi phơi tiếp. - Trịnh đại nhân, thật muốn chúng ta chờ đợi như thế hay sao? ngoài cửa phủ Tử Tước, một vị tiến sĩ toán học Quốc Tử Giám nhìn Quốc Tử Tế Tửu, khuôn mặt đắng chát hỏi. Bọn người còn lại cũng nhao nhao nhìn về phía hắn, đây cũng không phải là trì hoãn, đến bái phỏng liên tiếp vài ngày, lễ vật đưa vô số, cho tới hôm nay mới có thể uống một chén trà, ngay cả cửa còn không được đi vào, đổi lại người nào trong lòng cũng không chịu nổi. - Chờ! Quốc Tử Tế Tửu khẽ cắn môi, hôm nay Tấn Vương điện hạ biểu hiện trên triều, rốt cục để hắn ý thức rõ ràng được, Quốc Tử Giám và Lý Tử Tước đến cùng chênh lệch bao lớn, bây giờ bệ hạ đã ý thức được mới tầm quan trọng của toán học, Quốc Tử Giám sai lần một lần hai có thể, lại bị Tấn Vương điện hạ đánh mặt mấy lần, ném thể diện vẫn là nhẹ, đến lúc đó nếu hủy bỏ khoa toán của Quốc Tử Giám, hẳn chức vị Tế Tửu này tuyệt đối sẽ trở thành người đời trước siêu việt, được sử sách ghi lại Khi mọi người ở đây trông mòn con mắt, cửa phủ Tử Tước rốt cục cũng xuất hiện vài bóng người. - Để mấy cái vị đại nhân đợi lâu, kỳ hạn bệ hạ cấm túc còn chưa hết, không thể xuất phủ, mấy vị đại nhân có chuyện gì, vào nói đi. Lý Dịch đứng tại cửa ra vào, nói với đám người Quốc Tử Giám. Đám gia hoả Quốc Tử Giám này bao nhiêu lần bẩm báo chính mình Lý Dịch vẫn là rất rõ ràng, đương nhiên sẽ không đối đãi với bọn hắn như khách quý, không mặn không nhạt nói. Đối với thái độ Lý Dịch, ngược lại Quốc Tử Tế Tửu không có chút nào ngoài ý muốn, lập tức tiến lên, cười nói: - Bản quan phụng mệnh bệ hạ, dẫn theo tiến sĩ khoa toán học Quốc Tử Giám, hướng Lý Tử Tước học tập toán học mới. - Xem ở lễ, khục, nếu là ý chỉ bệ hạ, vậy về sau các ngươi đi dự thính tại Bác Văn Điện. Lý Dịch ngẫm lại rồi nói. Hắn có bao nhiêu nhàn, mới đi lãng phí thời gian dạy những người này, số học cũng là một con đường không lối về, chỉ có khởi điểm không có điểm cuối, đến lúc đó tùy tiện ném mấy quyển phương trình không thèm giảng dạy, pha trộn Vi Phân và Tích Phân, đủ để bọn họ nghiên cứu đến khi về hưu. - Vậy xin đa tạ Lý Tử Tước! Dự thính thì dự thính đi, nghe chí ít trong lòng an tâm một chút, Quốc Tử Tế Tửu cũng không dám mơ tưởng vị Lý Tử Tước này sẽ buông xuống thành kiến trước kia nghiêm túc dạy bọn họ, cũng không có ở lại lâu, sau khi bái tạ, liền mang theo đám người Quốc Tử Giám rời đi. Lý Dịch đã nghe nói chuyện của Tấn Vương Lý Hàn, tiểu tử này nghỉ cũng không để cho mình bớt lo, làm càn rỡ ra nhiều chuyện như vậy, nhất định cho bài tập quá ít, xem ra lúc đó nên giao cho một quyển sách nhỏ Sáng sớm, sắc trời vừa mời hừng sáng, Lý Dịch xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, nhìn hai thái giám đứng ở trong sân, quay người đi về phòng. - Kỳ hạn cấm túc không còn chưa kết thúc mà, ta lại trở về ngủ một lát, không có việc gì đừng gọi ta, có việc cũng đừng gọi ta. Mặc cho ai tại trời còn chưa sáng bị người kêu tâm tình cũng sẽ không tốt, Lý Dịch ngáp vài cái, bước qua cánh cửa. - Bệ hạ đã sớm biết ngươi sẽ lười biếng, cho nên cố ý phái lão phu tới. Một giọng nói trầm mặc từ phía sau truyền đến, Thường Đức xách cổ áo hắn, lôi hắn trở lại, nói: - Lý Tử Tước, ngươi vẫn ngoan ngoãn cùng lão phu đi một chuyến đi. Hắn đứng đối diện nhìn Như Nghi bên cạnh khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó dắt lấy Lý Dịch đi ra ngoài cửa. Lại là lão gia hỏa Thường Đức này, khí lực lão bất tử vẫn còn rất nhiều, xem ra hôm nay không ngủ thẳng giấc được, bị lão gia hỏa kia kéo đi, dặn Như Nghi buổi sáng đem cơm sáng cho hắn, sau một khắc liền bị hắn đẩy lên xe ngựa. - Đợi một chút. Gặp lão gia hỏa trở mình lên ngựa, dáng vẻ muốn đi ngay lập tức, Lý Dịch vội mở miệng. Sau đó Thường Đức nhìn một chút, nói: - Còn có chuyện gì, nếu chậm trễ đại sự của bệ hạ, ngươi và ta đều chịu trách nhiệm không nổi. - Ta trở về lấy một ít đồ vật. Lý Dịch nhảy xuống xe ngựa vào phủ Tử Tước, chỉ chốc lát ôm hai vật trong ngực đi tới. Thường Đức liếc hắn một chút, nhẹ nhàng vung roi, xe ngựa di chuyển. - Thường tổng quản Xe ngựa còn chưa vào thành, xóc nảy ngủ không được, Lý Dịch có chút nhàm chán, xốc cửa sổ xe lên, nhìn Thường Đức mở miệng. - Nói. Thường Đức đầu cũng không quay đáp lại. Khuôn mặt của Lý Dịch hiện ra một tia hiếu kỳ: - Ta có thể hỏi người một vấn đề hay không. - Lão phu không có luyện qua Quỳ Hoa Bảo Điển! - Ách, không phải chuyện này. Lý Dịch nhìn hắn hỏi: - Ngươi vì sao không tự xưng “Nô gia”? Thường Đức nhíu lông mày lại: - Tại sao lão phu phải tự xưng nô gia? - Biên kịch hỗn đản. Lý Dịch hạ cửa xe xuống, ôm con rối Mỹ Dương Dương vào người, sau khi thì thào một câu, nhắm mắt lại.