Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 461 : Chúng thần có tội!
- Tốt tốt, phụ hoàng biết rồi, Hàn nhi qua bên kia chơi một lát nhé, phụ hoàng tới ngay.
Cảnh đế đỡ Tấn Vương đang ngồi dưới đất dậy, vỗ vỗ bụi trên người hắn, nói.
Mặc dù mấy ngày này Tấn vương trở nên khôn khéo hiểu chuyện một cách hiếm thấy, nhưng đến cùng vẫn là một đứa nhỏ không đến mười tuổi, đối với những đại sự quân quốc này, Cảnh đế vẫn không cho rằng hắn có thể tham dự.
- Phụ hoàng...
Lý Hàn không ngốc, thấy phụ hoàng hoàn toàn không quan tâm đến kết quả hắn nghĩ nát óc mới tính ra, nhất thời vừa thất vọng vừa sốt ruột. Làm sao hắn tính sai được chứ, trên cuốn sách nhỏ đó cũng có vấn đề tương tự, ba chưởng quỹ Giáp Ất Bính ác ôn tra tấn hắn đã mấy ngày, thật vất vả mới hiểu được lý giải được, làm sao có thể tính toán sai một vấn đề đơn giản như thế được?
- Tấn vương điện hạ, đây không phải nơi người có thể hồ nháo, còn không mau rời đi.
Quân thần nghị sự há có thể bị một đứa nhỏ nghịch ngợm quấy rầy, vị đại Nho dạy kinh học cho hoàng tử cau mày nói một câu, lại nhìn Cảnh đế nói:
- Bệ hạ, môn Toán đến nay đã được phát triển mấy ngàn năm, một tiểu tử vắt mũi chưa sạch còn dám đưa ra cái gọi là “Toán học kiểu mới”, quả thật là...
- Câm miệng!
Lão giả còn chưa dứt lời, trong điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát to, tất cả mọi người kể cả Cảnh đế đều giật nảy cả mình. Trên mặt Hộ bộ thượng thư Tần Hoán rải đầy tơ máu, hắn đứng lên nhìn lão giả kia hỏi:
- Bệ hạ bảo các ngươi dùng thứ Toán học kiểu mới tại Quốc Tử Giám để sau này phổ biến, các ngươi dám bác bỏ?
Vừa rồi lão giả cũng bị bộ dáng ấy của Tần Hoán hù sợ, sau khi lấy lại tinh thần thì tức giận liếc hắn:
- Không sai, tà môn ngoai đạo mà dám tự xưng Toán...
Hộ bộ chưởng quản tài chính một nước, địa vị vừa trọng yếu vừa khó xử, vì vấn đề về bạc mà bình thường không ít dây dưa với các bộ, quan viên Hộ bộ đều hy vọng biết bao quốc khố tràn đầy, tiền tài làm sao cũng dùng không hết.
Lúc này, Tần Hoán đã bất chấp nơi này là Cần Chính điện, bệ hạ thì đang ở bên cạnh, mọi suy nghĩ trong đầu đều là số bạc mất trắng, chỉ cảm thấy trong lòng cũng đang rỉ máu. Hắn một bước xông lên, chộp lấy cổ áo lão giả kia, gằn từng chữ:
- Ngươi lặp lại lần nữa?
Giờ khắc này, trong mắt hắn nào còn có đại Nho gì, ước gì xé nát luôn những kẻ Quốc Tử Giám chỉ biết ngồi không ăn bám ra.
- Tần đại nhân, ngươi đang làm gì vậy?
- Ngươi điên rồi sao, mau thả Ngô lão ra!
- Người đâu, mau tới đây, Tần đại nhân điên rồi!
.......
.......
Hộ bộ thượng thư Tần Hoán bỗng nhiên phát cuồng lại làm mọi người giật mình hoảng sợ, rất sợ hắn cũng giống Lý Tử Tước, hành hung Ngô lão một trận...
Rốt cuộc Hoàng cung bị làm sao vậy, chẳng lẽ yêu tà quấy phá, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà một vị huyện úy, một vị thượng thư nổi điên liên tiếp, sợ là phải mời mấy vị đạo trưởng đến trừ tà thôi...
Đám người Quốc Tử Giám vội vàng đi lên muốn kéo hai người kia ra, nào ngờ Tần Hoán sống chết không chịu buông tay, ánh mắt giận dữ làm lòng người phát lạnh.
Cảnh Đế lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, vội vàng nói:
- Tần ái khanh, rốt cuộc có chuyện gì vậy, ngươi thả Ngô lão ra đã, từ từ nói.
Tần Hoán hô hấp ồ ồ, hít sâu mấy hơi rồi mới chậm rãi thả tay ra, quay đầu lại, hốc mắt ướt át khàn khàn nói:
- Bệ hạ, Quốc Tử Giám hại nước!
Lão giả bị hắn níu cổ áo vốn đang sửa sang y phục, nghe thấy câu này thì trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, lớn tiếng nói:
- Càn rỡ, Tần đại nhân ngươi thân là Hộ bộ thượng thư mà lại nói ra lời nhục nhã Quốc Tử Giám ta như thế, lão phu nhất định phải vạch tội ngươi một bản ngay trước mặt bách quan mặt trên triều đình!
- Vạch tội mẹ ngươi!
Giờ phút này, Tần Hoán cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng của vị Lý Tử Tước kia, cho dù đối phương là đại Nho đức cao vọng trọng, hắn vẫn quay đầu chửi một câu, một cước đạp tới.
Đường đường là đại Nho Quốc Tử Giám lại bị Hộ bộ thượng thư một cước đạp thành hồ lô lăn đất, bầu không khí trong điện bỗng nhiên im bặt.
Điên rồi, Tần đại nhân quả nhiên điên rồi!
Đám người Quốc Tử Giám xao động trong lòng, ngay cả đến nâng Ngô lão đứng lên cũng quên béng. Trên mặt Binh bộ thượng thư Nghiêm Bỉnh cuối cùng cũng lộ ra vẻ chấn kinh, làm thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Tần Hoán Tần đại nhân từ trước đến nay luôn có danh xưng quân tử lại cũng có một mặt dữ dằn như vậy...
Đánh đại Nho Quốc Tử Giám ngay trước mặt bệ hạ —— Nghiêm Bỉnh cam bái hạ phong!
Lý Hàn sụt sịt nước mũi, nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Không chờ mọi người nói chuyện, Tần Hoán đem cái kia tấu chương cầm lên, tiện tay đưa cho một quan viên Quốc Tử Giám, trên mặt lộ ra một tia suy sụp, nói:
- Đọc đi, tất cả đọc một chút đi.
Hôm nay, trong điện vừa lúc có một tiến sĩ Toán học Quốc Tử Giám, thấy dáng vẻ này của Tần thượng thư, trong lòng có chút phát lạnh mà ghé đầu qua, một lát sau, vị tiến sĩ Toán học Quốc Tử Giám này toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn trên trán, ngẩng đầu muốn nói gì nhưng chỉ run rẩy môi, không thể phát ra một âm tiết nào.
Phịch!
Đường đường là một tiến sĩ Toán học Quốc Tử Giám, hai chân mềm nhũn, co quắp ngã xuống đất.
- Từ tiến sĩ, làm sao vậy?
- Rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi nói một câu đi chứ!
- Từ tiến sĩ, Từ tiến sĩ...
......
......
Quan viên Quốc Tử Giám lo lắng lắc lắc vai Từ tiến sĩ, lại phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt vô thần, như thế nào cũng không nói một lời. Binh bộ thượng thư Nghiêm Bỉnh đứng bên cạnh hình như nghĩ đến cái gì, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, lúc nhìn về phía Tần Hoán thì phát hiện hắn đang dùng ánh mắt thương hại nhìn mình, trái tim dần chìm xuống vực sâu không đáy.
Thấy Cảnh đế vẫn hơi nghi hoặc, Tần Hoán cầm tấu chương lên, đi đến trước mặt Lý Hàn, cung kính nói:
- Tấn vương điện hạ, làm phiền ngài nói lại lần nữa cho chúng ta nhé.
Cho dù Tấn vương trẻ người non dạ đi nữa cũng biết hình như đã xảy ra chuyện lớn, không muốn khoe khoang gì nữa, nhanh chân chạy ra ngoài cửa.
- Phụ hoàng, con chợt nhớ vừa rồi mẫu phi tìm con, con về trước đây...
.....
.....
Chạy ra cửa điện không được mấy bước đã bị thị vệ bắt vào, Tấn Vvơng có chút ảo não nói:
- Ta viết rõ ràng cả rồi, vì sao các ngươi vẫn không hiểu chứ, sao có thời giờ nói lại cho các ngươi được, ta còn muốn về ăn cơm đó...
Hôm nay hiển nhiên không phải thời cơ tốt để thương lượng với phụ hoàng sau này không học tiết Toán, ánh mắt nhìn hắn của phụ hoàng và những người kia đều rất quái lạ, Tấn vương quyết định dùng lòng bàn chân lau dầu trước.
- Bệ hạ, phương pháp Tấn vương điện hạ sử dụng, chỉ vẻn vẹn hạng mục vận chuyển lương thảo thôi mà đã có thể tiết kiệm gần vạn lượng bạc rồi, thần tin tưởng Toán học kiểu mới của Lý Tử Tước tuyệt không chỉ thích hợp nơi đây, chúng quan viên Quốc Tử Giám ngồi không ăn bám, có mắt không biết minh châu, quả thật thiếu sót lớn...
Mặc dù đã bình tĩnh lại, nhưng ngữ khí của Tần Hoán vẫn phẫn ý khó bình.
- Hàn nhi, ngày thường lên lớp tiên sinh dạy các con mấy thứ này sao?
Cảnh Đế suy nghĩ một lát, cúi đầu nhìn Tấn Vương hỏi.
Nghĩ đến đề khó trên quyển sách nhỏ kia, Tấn Vương lắc đầu, nói:
- Đây có tính là gì đâu, tiên sinh dạy khó hơn những thứ này nhiều.
Cảnh Đế cười sờ đầu hắn, nói:
- Phụ hoàng biết, Hàn nhi về trước đi, phụ hoàng và các vị này đại nhân còn có chuyện quan trọng cần bàn.
Lý Hàn như được đại xá, nhanh chóng chạy ra ngoài.
- Chúng thần có tội!
Tấn vương vừa bước ra cửa điện, đồng thời tất cả người thuộc Quốc Tử Giám đều quỳ xuống, run giọng nói.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương