Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 455 : Hết sức căng thẳng! (1)
Nửa đêm, cửa kinh thành đóng kín, trừ một vài nơi đặc biệt còn sáng đèn thì cả kinh đô đều lâm vào bóng tối tĩnh lặng. Tử Tước phủ, tất cả nha hoàn và hạ nhân đều đã đi ngủ, hộ vệ trong phủ cũng hiếm thấy không tuần tra canh gác, hai đại hán đứng tại cửa một tiểu viện, vẻ mặt nghiêm túc dị thường.
Tại một gian phòng nào đó trong viện, giờ phút này có vẻ hơi chật chội.
- Tin tức truyền khắp kinh đô, không thể giả được...
- Trong hậu cung không truyền tin tức tới nữa, sợ là đại nhân ở lại cung rồi.
- Hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, vô số cao thủ, cứng rắn xông vào là không thể nào, bây giờ chưa có ai biết tình hình trong cung, nhưng ngày mai lâm triều, mọi chuyện sẽ kết quả thôi.
- Chỉ cần đại nhân ra khỏi hoàng cung, cho dù ngài ấy bị giam tại đại lao Hình bộ, chúng ta cũng chưa chắc không thể thành sự. Chỉ là cứu ra đại nhân rồi thì không thể tiếp tục ở lại kinh đô nữa, phải lập tức trốn ra xa... Đi đường thủy cũng được, chỉ là trước đó còn phải an bài một số chuyện...
......
......
Nam tử trung niên gầy gò suy nghĩ một lát, mở miệng lần nữa:
- Mọi chuyện đều phải xem ngày mai ra sao, lúc này không cần sốt ruột quá. Thục vương có thân phận bất phàm nhưng việc này còn liên lụy đến Ninh vương thế tử, dù là đương kim Thiên tử cũng nhất định phải cân nhắc đến Ninh vương, chuyện này tất nhiên sẽ là tiêu điểm vào chầu triều sáng mai, việc chúng ta cần làm bây giờ, chính là chờ...
- Chờ cái rắm, cô gia trong hoàng cung còn không biết như thế nào đây!
Lão Phương chợt vỗ bàn một cái, giận dữ nói.
Lữ Lạc liếc hắn một cái, nói:
- Sự quan trọng đại, chỉ cần hơi chút lơ là chính là vạn kiếp bất phục, Phương huynh đệ nên bình tĩnh trước đã, nếu không thì không những không cứu được đại nhân, ngay cả chúng ta cũng sẽ chết vô nghĩa.
Lão Phương siết chặt nắm đấm, hô hấp dồn dập nặng nề, trên trán hằn lên gân xanh, cuối cùng không mở miệng nữa.
Trừ hai huynh đệ Lữ Lạc và Lữ Mãng ra, những người trong phòng đều là người của Liễu Diệp trại theo lão Phương từ Khánh An phủ đến kinh thành, không ít người còn tính tình nóng nảy hơn lão Phương, nhưng lần này gặp phải chuyện phải có thể giải quyết được như bình thường, tất cả mọi người trầm mặc một cách hiếm thấy.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra, mọi người ai đi đường nấy, Như Nghi ra ngoài viện, đi hai bước sang sân nhỏ bên cạnh, bỗng nhiên có một giọng nói truyền tới từ bên trong.
- Ây dà, đúng là lão đầu tử có số vất vả, các ngươi mau mau nghỉ ngơi đi thôi, lão đầu tử ngủ một giấc, sáng ngày mai đến đó nhìn xem sao...
- Cảm ơn nhị thúc công.
Như Nghi thở phào một hơi, đóng lại cửa viện, ngồi xuống ghế đá trong viện, Liễu nhị tiểu thư ôm kiếm dựa vào bàn đá, nói:
- Sáng mai muội cũng đến cửa cung chờ.
Như Nghi gật đầu, có lẽ đó là nơi nhận được tin tức nhanh nhất rồi, dẫu nàng muốn tự mình đi qua hơn, nhưng nếu việc có biến, nàng cần phải chuẩn bị thêm nữa, nhất định phải tính đường lui cho các nàng từ bây giờ.
- Gặp chuyện nhớ phải bình tĩnh, đừng lỗ mãng.
Nàng nhắc nhở một câu, Liễu nhị tiểu thư không đáp, về phòng mình.
Tiểu Hoàn đứng tại cửa ra vào, trên mặt có kinh hoảng và bất lực, Như Nghi đi tới, nhẹ nhàng ôm nàng một cái, nhỏ giọng nói bên tai nàng:
- Yên tâm, cô gia không sao đâu, giờ ngoan ngoãn đi ngủ nào.
........
........
Một đêm sóng lặng.
Không biết trong phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều trở nên rất kỳ quặc, nha hoàn và hạ nhân làm việc lúc sáng sớm cảm nhận được rõ ràng nhất.
Nhị tiểu thư trời chưa sáng đã ra ngoài, phu nhân và Tiểu Hoàn cô nương cũng ngồi xe rời đi, thâm chí mấy hộ gia đình ngoài phủ kia cũng không mở cửa, trong phủ dường như thoáng chốc đã thiếu thật nhiều người, nhất là khi mặt trời mọc, lão nhân gia ấy vẫn chưa dời cái ghế kỳ lạ ấy ra ngoài phơi nắng càng khiến nghi hoặc trong lòng các hạ nhân đạt đến đỉnh điểm.
Nghĩ đến hôm qua Tước gia còn chưa trở về, phu nhân sáng sớm thì ra ngoài, nhiều người như thế mà đều không ở đây, chẳng lẽ dẫn người đi bắt...
Nghĩ đến một khả năng nào đó, rồi lại lập tức xua ra khỏi đầu. Đây là việc của chủ nhân, không nên tham dự vào chuyện của chủ nhân, đây là quy tắc đầu tiên mà hạ nhân phải tuân thủ khi làm việc tại các nhà lớn.
Dường như hôm nay Tử Tước phủ càng bình tĩnh hơn, nhưng trên triều đình lại như vỡ tổ.
Chuyện nước Tề chuộc về thành trì cùng với việc lập thái tử dần dần phai nhạt ra khỏi tầm mắt bách quan, một chuyện khác lại bị họ đặt lên bàn.
Cảnh đế quét qua một vòng chồng tấu chương vạch tội Lý Dịch Trường An huyện úy thật dày, tùy tiện lật xem mấy tờ liền có chút buồn tẻ, nói:
- Liên quan tới việc này, các ngươi có ý kiến gì không, đều nói đi.
- Bệ hạ, Lý Dịch Trường An huyện úy ẩu đả thân vương đương triều ngay trước mắt bao người trong cung, hành vi ấy thật sự quá tồi tệ, nếu không trừng phạt nghiêm ngặt thì mặt mũi hoàng gia để đâu, mặt mũi bệ hạ để đâu chứ!
Một quan viên trung niên đứng ra, nghĩa chính ngôn từ nói.
Người này là Lễ bộ thị lang, Lễ bộ trừ trông coi giáo dục và công việc ngoại giao ra, bảo vệ những gì liên quan đến pháp luật phép tắc quốc gia cũng là chức trách của hộ. Đương nhiên, sở dĩ vị Lễ bộ thị lang đứng ra còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn. Hắn họ Trần, từ trước đến nay Trần quốc công phủ và Thục vương luôn có quan hệ mật thiết, ra chuyện này, tất nhiên sẽ đứng bên phe Thục vương.
- Trần thị lang nói có lý, Lý Dịch Trường An huyện úy dám phạm thượng, trọng thương Thục vương điện hạ trước mắt bách quan, nhất định phải nghiêm trị!
Lại có một quan viên đứng ra.
- Trần thị lang và Ngô đại nhân nói đúng!
- Trường An huyện úy nhất định phải bị răn đe!
- Thần tán thành!
......
......
Hắn vừa đứng ra, lập tức có mấy người đồng ý tán thành.
Hôm nay các ngự sử trong triều rất rỗi rãnh, thật ra vạch tội gián nghị vốn là việc của họ, bách quan từ trước đến nay luôn đứng tại phía đối lập với họ, nhưng không ngờ hôm nay một đám quan viên đồng quan điểm đến lạ thường, một người tiếp một người, tranh nhau chen lấn phát biểu ý kiến, hoàn toàn không tới phiên họ nói chuyện.
Đương nhiên, Lý Hiên thân là giám sát ngự sử thế mà cũng một trong những nhân vật chính tham dự ẩu đả, ngự sử đài vẫn cần mặt mũi, hôm nay có thể không nói lời nào thì đừng nói, đến lúc đó nếu có ai vạch chuyện này ra, mặt mũi bọn họ nên để đâu bây giờ?
Chuyện hôm nay không hề giống như khi lập Thái tử hoặc tranh luận những chuyện khác, bách quan lập trường bất đồng, một đám nhao nhao hừng hực khí thế ước gì lao vào đánh. Phàm là những người đứng ra hôm nay đều khiển trách Lý Dịch Trường An huyện úy, ý tứ đại khái chính là Lý Dịch vô pháp vô thiên, dám phạm thượng, ẩu đả thân vương trong hoàng cung ngay trước mặt nhiều người như vậy, đây là hành vi tày trời mấy chục năm qua chưa từng có tại quốc triều, Lý Dịch là đầu sỏ, không giết không thể làm dịu phẫn nộ lòng dân, không giết không thể an ủi dân tâm, không giết không thể để người khác nói...
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương