Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 447 : Tâm tư khác nhau

Công tử trẻ tuổi nhìn nam tử đang nổi điên kia, cười nói: - Cô nương này chỉ vô ý thôi, các hạ cần gì khó xử một nữ tử? - Lão tử thích đấy, ngươi quản được sao! Bị ngăn lại, cơn tức giận trong lòng nam tử không những không dịu xuống, trái lại còn nổi nóng hơn. Gã dùng sức tránh thoát tay công tử trẻ tuổi, đưa tay muốn đẩy hắn ra. - Ầm! Ngay vào lúc này, nội đường bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu nặng nề, tay nam tử còn chưa chạm đến công tử trẻ tuổi, cơ thể đã xẹt qua thành một đường vòng cung xinh đẹp, bay thẳng ra ngoài cửa, một thanh y nam tử sau lưng công tử trẻ tuổi mặt âm trầm ra ngoài theo. - Đa, đa tạ công tử... Nét mặt thiếu nữ vẫn còn hơi kinh hoảng, vội vàng hành lễ với công tử trẻ tuổi. - Không sao, sau này cẩn thận chút là được. Công tử trẻ tuổi cởi ngoại bào trên người ra, cười nói. - Tiểu Hồng, ngươi đâu rồi, sao ở đây lâu thế hả, cứ chân tay lóng ngóng... Khi thiếu nữ kia bị quản sự thanh lâu khiển trách, công tử trẻ tuổi chắp tay với Lý Dịch hai người, xoay người ra ngoài thanh lâu. - Người này cũng không tệ lắm. Lý Hiên liếc về phía cửa, tự nhủ. Lý Dịch đang thầm nghĩ một chuyện gì đó, không đáp lời. Lý Hiên chỉ cho rằng hắn mới khỏi bệnh nặng, không nhiều lời như vừa rồi mà chỉ cao giọng reo hò theo mọi người khi biểu diễn trên đài đã đến phần đặc sắc, thế tử điện hạ am tường lễ nghi hoàng gia, vào thời khắc này hoàn toàn thả mình... ....... ....... - Hai vị, vừa rồi vị công tử kia trước khi đi đã trả bạc rồi. Một lát sau, khi hai người định rời đi thì một quản sự cười tiến lên nói. - Không phải đã nói để ta trả sao... Lý Hiên nói thầm, nhưng cũng không để ý, trong bụng lại đánh giá cao vị công tử trẻ tuổi kia hơn. Lúc trở về vẫn không thấy bóng dáng lão Phương đâu, Lý Dịch không để hộ vệ đi tìm, tùy ý hắn. Lúc này trong hậu viện Quần Ngọc viện, thiếu nữ làm ngã khay vừa rồi đang ngồi trên ghế đá bên tường, vẻ mặt có chút ưu thương, thì thào nói: - Ai, tiền lương tháng này lại không có. - Vậy... vậy ngươi không bị thương chứ? Qua hồi lâu sau, bên kia tường mới truyền đến một giọng nói. Thiếu nữ hít mũi một cái, có chút vui vẻ nói: - Không, vừa rồi có một vị công tử giúp ta, trông công tử nọ rất tốt đó. - À... Vẫn một khoảng im lặng qua đi, ngoài tường mới truyền đến một tiếng rầu rĩ. - Ở kinh thành còn có thể gặp được ngươi, thật tốt quá... Thiếu nữ dùng tay vỗ nhè nhẹ vách tường, nụ cười bên khóe miệng dần mở rộng. Lần này, ngoài tường lập tức truyền đến tiếng động, nam tử cười ngây ngô hai tiếng, không nói gì nữa. - Ai, các ngươi đứng lại, nơi này không thể đi vào! Tiếng kêu dồn dập của quản sự Quần Ngọc viện bỗng nhiên vang lên, thiếu nữ vừa ngẩng đầu thì thấy quản sự thất tha thất thiểu bị đẩy ra ngoài. Nam tử có mấy vết máu ứ đọng trên mặt tức giận liếc vài lần vào sân, thấy nữ tử đang ngồi dưới tường viện thì cười gằn: - Thì ra ngươi trốn ở đây! - Cô nàng này bao nhiêu tiền, hôm nay đại gia ta bao nàng! Để các huynh đệ sung sướng một hồi! Nhìn dáng người có lồi có lõm của thiếu nữ, trên mặt nam tử lóe lên vẻ dâm tà, sải bước đi tới. - Vị đại gia này, Tiểu Hồng không phải... Quản sự chỉ hối hả nói được một câu đã bị mấy tên đại hán phía sau nam tử đạp qua một bên. - Còn lắm miệng nữa, có tin lão tử cho dỡ thanh lâu nát này của các ngươi không! Thấy mấy tên đại hán đến gần bên này, vẻ sợ hãi lộ ra trên mặt thiếu nữ, nhưng nàng vẫn cắn răng không lên tiếng. Nam tử mặt bầm tím giật nhẹ khóe miệng, cười khẩy nói: - Tiện nhân, ta muốn xem xem, bây giờ còn có ai đến cản ta? Nam tử vừa dứt lời, chợt thấy trước mắt tối sầm, bên trên tường viện dường như có gì đó chớp lên một cái, sau đó, có một bóng đen khổng lồ như mãnh thú từ trên trời giáng xuống. ------ ------ - Ngươi đi đâu thế? Lý Dịch đứng tại cửa, nhìn Lão Phương thảnh thơi thong dong tản bộ tới từ đằng xa, lúc đi tới cửa còn vỗ vỗ bụi đất trên người, nhìn hắn hỏi. - Có đi đâu đâu, chỉ tùy tiện đi dạo trong thành rồi về thôi. Lão Phương lắc đầu, sắc mặt lạnh nhạt nói. Lý Dịch liếc nhìn hắn một cái: - Bà di nhà người mới đến tìm ngươi. Lý Dịch vừa dứt lời, lão Phương biến sắc. - Lát nữa nếu bà di nhà ngươi hỏi tới, tốt nhất người nên nói ngươi đến xưởng sản xuất dầu thơm... Lý Dịch thiện ý nhắc nhở lão Phương, chắp tay sau lưng trở về sân. Hắn cảm thấy mình cần phải tham khảo nhị thúc công một chút, ngủ hơi lâu ngày, làm thế nào mới có thể giải quyết cơn đau đầu? Lão Phương đứng trong sân, đưa tay áo ra ngửi một cái, vô cùng tán đồng mà gật đầu. Tiểu nhị ở kinh đô, không biết nguồn gốc không biết lai lịch, trong lòng hắn luôn có chút không yên lòng, vẫn là nên quan sát nhiều mới được. Thực tế không cần sớm lâm triều, đương kim Thiên tử nhân đức, thương xót thần tử, dời thời gian lâm triều ra sau giờ Thìn, cũng chính là khoảng tám giờ sáng mới bắt đầu vào triều. So với thông lệ nửa đêm đã phải rời giường đợi tại cửa cung cho đến hừng đông mới có thể vào cung như lúc trước, hành động này của đương kim Thiên tử không biết đã để cho bao nhiêu thần tử già cỗi hoặc ở khá xa mang ơn. Lý Dịch không có cảm nghĩ gì với nền chính trị nhân từ này, vì khi trời chưa sáng hắn đã rời giường, lúc vào cửa cung, rất nhiều quan viên đang ở đây chờ. Mặc dù có quy định thời gian vào triều là tám giờ, nhưng Thiên tử nhân đức, làm bề tôi lại không thể được voi đòi tiên, bảy giờ vừa qua khỏi đã có không ít người tự giác chờ tại cửa cung. Lý Dịch quét mắt nhìn đám người, được một thái giám dẫn đường vào từ cạnh Thiên Môn. Một màn này khiến rất nhiều quan viên trợn mắt, tuy nói bây giờ là mùa hè, nhưng vừa sáng sớm, mặt trời còn chưa lên, đứng ở đây vẫn có chút lạnh, đến tể tướng đại nhân cũng bị đông cứng ở đây, Lý huyện úy kia —— cứ thế tiến cung? Bách quan trong triều đều biết Lý huyện úy được thánh thượng yêu thích, thế nhưng cho tới bây giờ họ còn chưa phát hiện sự yêu thích này rốt cuộc đến mức nào. Thậm chí có thể thế này, nếu không phải Lý huyện úy này đứng tại phía đối lập với Thục vương, ngày sau chắc chắn một bước lên mây, trở thành nhân vật hô phong hoán vũ trong triều, trở thành một tồn tại khiến họ đều phải ngưỡng vọng. Đáng tiếc, Lý huyện úy này vẫn còn quá trẻ! Lúc này, gần như trong lòng tất cả mọi người đều hiện lên lời đồn đãi xuất hiện trong kinh đô vào mấy ngày gần đây, nhìn cửa hông đang chậm rãi đóng lại, tâm tư khác nhau. Dẫu sắc mặt của Lý Minh Trạch Lại bộ thị lang vẫn bình tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt lại có sự sầu lo không che giấu được. Đỗng Văn Duẫn kinh triệu duẫn bên cạnh hắn nhìn về phía cửa cung một lát, sắc mặt khó hiểu. Mấy vị lão tướng nhíu mày, tụ lại một chỗ nhỏ giọng nói với nhau cái gì đó... Ngược lại với bên này, phe Tần tướng hoặc những quan viên thân cận Thục vương đều mang vẻ mặt ung dung, không ít người thậm chí còn có vẻ châm chọc chế giễu. Được Hoàng thượng yêu thích thì sao, cho dù hắn được bệ hạ chiếu cố, nhưng bệ hạ —— có thể chiếu cố hắn được bao lâu? Chỉ có Tần tướng không biểu lộ ra chút gì, quan viên đứng bên cạnh hắn không ai dám nhìn thẳng vào vị tể tướng này, đương nhiên cũng không ai thấy một tia tiếc hận trong mắt hắn. Lý Dịch không biết tâm tư bách quan ngoài tường cung, sau khi được thái giám kia dẫn đường quẹo trái rồi rẽ phải, lại đi tới hoa viên quen thuộc nọ. Cũng là canh nấm tuyết hạt sen, cũng là các món ăn hàng ngày, mơ hồ còn có mùi rượu nho thơm mát. - Ngồi. Nam tử trung niên chỉ mặc một bộ nội sam ngồi tại đối diện, duỗi tay nói với hắn.