Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 444 : Tần tướng hối hận
Mấy ngày gần đây, trong triều đang bàn tán về việc xử lý hai thành trì chiếm được của Tề Quốc như thế nào, văn thần võ tướng ý kiến không đồng nhất, ngay cả đương kim thiên tử cũng rất khó hạ quyết định.
Nhưng cũng vì thế mà việc lập thái tử đã được tạm hoãn lại.
Phe Tần Tướng làm ra động tĩnh lớn như vậy, thế nhưng bệ hạ cũng có không có lộ ra ý định muốn lập thái tử. Quần thần tất nhiên đều có ánh mắt, thời gian lâu rồi, tựa hồ ngay cả Tần Tướng cũng tạm thời từ bỏ, không hề nhắc lại.
Đương nhiên, có lẽ cũng có nguyên nhân Tần Tướng bị chọc tức đến phát bệnh hôm nọ, đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi hẳn nên mấy ngày nay không có vào triều.
Tần phủ, trong đại sảnh rộng rãi.
Tần Tướng ngồi ở chủ vị, tuy sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng nhìn chung khí sắc vẫn còn tốt, thoạt nhìn từ xa cũng không giống như bên ngoài đồn đãi: Tần Tướng biện kinh không kịp người Tề quốc, bị chọc tức ngay tại chỗ hộc máu ba lần, suýt chút nữa đi đời nhà ma….
- Tần Tướng, rốt cuộc bản vương nên làm thế nào bây giờ?
Thục Vương ngồi ở phía bên trái Tần Tướng, sự nôn nóng hiện rõ trên mặt.
Hắn vốn dĩ cho rằng với thân phận và địa vị của mình thì có thể chiếm được vị trí Thái Tử dễ như trở bàn tay, chỉ còn kém một đạo chiếu thư do chính tay phụ hoàng viết mà thôi. Nhưng sự việc phát sinh những ngày gần đây lại làm cho niềm tin của hắn xảy ra dao động.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, hắn cơ hồ đã chiếm tất cả, chỉ cần lại tiến về phía trước một bước nhỏ nữa thôi là đã có thể ngồi lên vị trí mà hắn tha thiết ước mơ kia. Nhưng kết quả lại khiến Thục Vương bi ai phát hiện, hình như hắn càng ngày càng cách xa vị trí kia.
Tần Tướng liếc nhìn Thục Vương, trong một giây, hắn bỗng dưng sinh ra ý nghĩ: Người này có thật sự thích hợp để làm hoàng đế tương lai của Cảnh Quốc không? Hắn không yêu cầu Thục Vương phải cơ trí anh minh như đương kim bệ hạ, nhưng ít nhất cũng có một nửa chứ?
Nhưng mà những việc phát sinh gần đây trên người Thục Vương lại khiến hắn hoài nghi cả bản thân mình.
Có lẽ bệ hạ chậm chạp không lập Thục Vương làm thái tử là bởi vì nguyên nhân này?
Tần Tướng lắc đầu, hắn đè ý nghĩ này xuống tận đáy lòng, chậm rãi nói:
- Hoàng hậu không thể sinh hoàng tử cho bệ hạ, Yến Phi cũng chỉ có một nữ nhi là công chúa Thọ Ninh. Tấn Vương còn nhỏ tuổi, khó có thể đảm nhiệm việc lớn…., điện hạ là do Thôi quý phi sinh ra, là con trai trưởng của bệ hạ, về tình về lý thì vị trí thái tử nên thuộc về điện hạ. Cho nên điện hạ không cần làm gì cả, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.
Tuy rằng Tần Tướng phân tích rất có đạo lý, nhưng trong lòng Thục Vương vẫn có chút không có yên tâm.
Về tình về lý thì vị trí thái tử nên là của hắn, nhưng hiện tại hắn vẫn chỉ là Thục Vương, tình lý chạy đi đâu rồi, bị chó ăn hết rồi à?
Trên mặt Thục Vương hiện ra một tia ảo não, hắn nói:
- Thật sự không biết trong lòng phụ hoàng đang nghĩ cái gì nữa!
- Xin điện hạ cẩn thận lời nói!
Sắc mặt Tần Tướng bỗng nhiên trầm xuống, hắn lạnh giọng nói:
- Cho dù ngài là hoàng tử thì cũng không cần tự tiện đi hiểu thánh ý, việc này càng không phải là thứ ngài nên nói!
Trên mặt Thục Vương lộ ra sự xấu hổ, hắn lúng túng đáp:
- Đúng vậy, Tần Tướng giáo huấn rất đúng, là bản vương lỗ mãng, ở trước mặt Tần Tướng nên ta mới...
Tần Tướng vẫn nghiêm túc như cũ:
- Cho dù là ở trước mặt lão phu thì ngài cũng không nên nói những việc này!
- Đúng vậy, đúng vậy...
Tần Tướng chính là lợi thế lớn nhất của hắn, Thục Vương không dám bày ra cái giá của vương gia ở trước mặt người này, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Một hồi sau, nhìn Thục Vương đi ra đại sảnh, Tần Tướng đứng dậy đi tới cửa, chậm rãi thở dài một hơi.
Giờ phút này, hắn không khỏi lại hoài nghi lập trường của mình một lần nữa.
Mặc dù không thể làm trái lại Tổ chế, nhưng đem giang sơn Cảnh Quốc tươi tốt giao cho một người như vậy, thật sự có đúng không?
Nhớ năm đó, Cao Tổ Hoàng Đế oai hùng đến nhường nào, có thể nghịch chuyển xu hướng suy tàn, thành lập cơ nghiệp to lớn như vậy trong thời loạn lạc, rồi lại trải qua mấy đời đế vương, Cảnh Quốc mới có được dáng vẻ như hôm nay.
Tuy đương kim bệ hạ thiếu vài phần khí phách như Cao Tổ, nhưng ngài ấy lại là khó được Trung Hưng Chi Chủ (*). Những năm gần đây, tình hình chính trị ở Cảnh Quốc thư thái, thiên hạ thái bình, tất cả đều là công lao của bệ hạ. Thậm chí việc mở rộng biên giới đất nước mà các đời đế vương chưa thực hiện nổi cũng được hoàn thành một cách kỳ tích mấy ngày trước đó. Chỉ tiếc là thân thể của bệ hạ….
(DG: Trung Hưng Chi Chủ (中兴之主): người đứng đầu khôi phục lại hình ảnh của một triều đại, một quốc gia hay một chế độ sau thời kỳ bị khủng hoảng hoặc suy thoái gây mất niềm tin đối với dân chúng.)
Thục Vương không có tài năng chính trị như bệ hạ thì thôi, ngay cả trình độ nhìn người cũng không bằng một phần của ngài ấy.
Hiện giờ kinh triệu doãn Đổng Văn Duẫn, lại bộ thị lang Lý Minh Trạch, cùng với rất nhiều người đang tỏa sáng rực rỡ trên triều đình, hơn mười năm hai mươi năm sau, những hậu bối này nhất định sẽ trở thành trụ cột vững vàng sau này, những người đó ai mà chẳng phải do bệ hạ đi từng bước một bước tự mình cất nhắc lên?
Đúng là bởi vì vậy nên dạo gần đây hắn mới chú ý tới Lý huyện úy Lý Dịch, người đang được bệ hạ cực kỳ coi trọng.
Cho dù ấn tượng của hắn đối với tên Lý Dịch kia cũng không tốt cho lắm, nhưng hắn đã sớm không nhìn người bằng sự yêu thích cá nhân từ mấy chục năm trước rồi.
Làm Tể Tướng một quốc gia, tất nhiên là Tần Tướng có thể điều tra được những thứ mà người khác không thể.
Bởi vậy, từ khi cái tên Lý Dịch lần đầu tiên xuất hiện trong hồ sơ Lại Bộ Lập, những việc mà hắn đã làm, Tần Tướng đều biết được.
Văn chương, thi từ, toán học, móng ngựa sắt, thiên phạt, cải tiến tra tấn, cấp cứu trong quân đội, tạo băng ngày mùa hè, rượu mạnh, nước hoa…..
Tần Tướng vẫn còn nhớ rõ hắn đã khiếp sợ thế nào khi nhìn đến những thứ đó, và hắn ngay lập tức đã hiểu tại sao bệ hạ lại coi trọng người này đến thế. Thậm chí ngài còn phá lệ để hắn ta dạy dỗ hoàng tử công chúa - phải biết rằng trước kia chỉ có đại nho mới có vinh hạnh đặc biệt này.
Đây mới là người chân chính có tài năng lớn, một mình người này đã có thể bù đắp vô số đại thần trong triều, không có gì lạ khi hắn ta được thánh thượng ưu ái. Hiển nhiên là bệ hạ muốn bồi dưỡng Lý Dịch thành cấp dưới đắc lực cho đế vương đời sau, người này là may mắn của quốc gia. Nếu có người này thì đời đế vương tiếp theo sẽ có thể đi xa hơn nữa, tuy rằng hắn không thể nhìn tới lúc đó….
Đứng ở góc nhìn của Tể Tướng một nước, một khắc này, sự bất mãn của Tần Tướng đối với Lý Dịch bỗng chốc tan thành mây khói.
Sau đó hắn biết được ân oán giữa Lý Dịch và Tần Dư cùng Thục Vương.
Tần gia bây giờ đã cột vào cùng một con thuyền với Thục Vương, nếu Thục Vương không thể leo lên đế vị thì đến lúc đó tất nhiên Tần gia sẽ trở thành cái đinh trong mắt tân hoàng, khó trách được kết cục đổ nát.
Nếu Lý Dịch kia có thể đi theo Thục Vương thì vô luận là đối với Tần gia hay Thục Vương, đều là một việc cực kỳ may mắn, chỉ tiếc là….
Hôm đó lúc hạ triều, hắn nhìn thấy Lý Dịch và Thục Vương, sau lại nghe nói Lý huyện úy bị Thục Vương uy hiếp mà sợ hãi đổ bệnh, xem ra sau này cả hai sẽ không có cách nào hòa giải được nữa.
- Thật là đáng tiếc….
Tần Tướng chậm rãi thở dài một hơi.
- Nghe nói cái tên Lý Dịch kia bị điện hạ dọa đổ bệnh rồi?
Tần Dư lạnh nhạt nhìn Thục Vương hỏi.
Trên mặt Thục Vương lộ ra mấy phần châm chọc:
- Hôm đó khi ta đi gặp mặt phụ hoàng thì nghe được thái y nói chuyện này. Bản vương chỉ nói với hắn vài câu mà thôi, ai mà ngờ hắn lại nhát gan đến như thế, xem ra là trước kia ta quá xem trọng hắn rồi.
Nói xong, hắn lại nhìn Tần Dư dặn dò:
- Nếu ngươi muốn động vào hắn thì tốt nhất nên nhẫn nhịn một thời gian nữa đi, không hiểu sao hiện tại phụ hoàng lại rất coi trọng hắn. Đợi đến ngày sau, với thủ đoạn của ngươi thì muốn chơi thế nào thì cũng được.
Tần Dư biết Thục Vương nói tới “ngày sau” là khi nào, nhưng mà mỗi lần nhớ tới hai ngày chịu khuất nhục kia, hắn ước gì có thể ngàn đao bầm thây tên đó, hắn thật sự không thể chờ tới khi đó!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương