Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 437 : Thất bại thảm hại

- Tuy Tần Tướng bảo thủ, nhưng làm việc xưa nay không thất tín, nếu chỉ một mình Tần Dư, không có lực lượng Tần phủ, lại không cần lo lắng quá mức. Nhìn Lý Hiên phân tích có vẻ có lý, Lý Dịch nhịn không được hỏi một câu: - Thục Vương kia thì sao? - Thục Vương làm sao? Lý Hiên nghi hoặc hỏi. - Nếu như Thục Vương làm Hoàng Đế, ngươi làm sao bây giờ? Trong đầu Lý Hiên đồng thời hiện lên dáng vẻ đương kim bệ hạ Thục Vương, do dự một hồi, lắc đầu nói: - Ta cảm thấy Thục Vương không làm Hoàng Đế được. Lý Hiên họ Lý, thế nhưng hắn không được gọi là Lý Thuần Phong, hắn cảm giác rằng có một việc nào đó sẽ không hoàn toàn ảnh hưởng đến chuyện sắp xảy ra. Ngược lại Lý Dịch cảm thấy, không thể dùng lòng dạ Thục Vương để đánh cuộc với tương lai của nhiều người ở Lý gia cùng Tử Tước phủ như vậy, đây là lúc phải làm vài chuyện để tính kế lâu dài —— - Tốt, hôm nay đến đây thôi, từ ngày mai trở đi, các ngươi cũng không cần mỗi ngày lại tới, cụ thể thời gian lên lớp ta sẽ nhờ Thọ Ninh công chúa thông báo cho các ngươi. Lý Dịch đứng ở phía trước vỗ vỗ tay, một các hoàng tử công chúa nhất thời lập tức giải tán. Mỗi ngày một canh giờ không thể giảng quá nhiều nội dung, bây giờ đám hoàng tử công chúa bọn họ chỉ cần học đúng chỗ, chỉ cần thời gian không bao lâu, có thể từ trình độ năm nhất học đến trình độ năm thứ hai. Lý Dịch cảm thấy trình độ bọn hắn học đã đầy đủ, dù sao kiến thức cấp độ càng sâu cả một đời bọn họ cũng sẽ không dùng đến, trình độ đầy đủ này bọn họ có thể dùng một đời mua thức ăn cũng sẽ không tính toán sai sổ sách, nếu như bọn họ cần tự mình mua thức ăn như lời nói. - Hoàng huynh, ngươi đang viết gì vậy? Thấy tiên sinh đã đi, hoàng huynh Tấn Vương cắn đầu bút gục xuống bàn, một tiểu hoàng tử chạy tới, nghi hoặc hỏi. - Xuỵt, đừng quấy rầy ta, ta đang giải đề toán. Tấn Vương khoát tay như đuổi ruồi, tiếp tục nhíu chặt lông mày. - A Tiểu hoàng tử gật đầu, len lén nhìn tờ giấy trên bàn. - Hoàng huynh, ngươi gạt người! Đột nhiên, giống như phát hiện cái gì, tiểu hoàng tử nhíu mày chỉ Tấn Vương nói. - Vì sao ta phải lừa ngươi? Tấn Vương nguýt hắn một cái, nói: - Đi đi đi, đừng quấy rầy ta, đi ra chỗ khác chơi! - Ngươi lừa gạt người! Tiểu hoàng tử chỉ ký hiệu kỳ quái trên tờ giấy kia nói: - Ngươi không có viết số nào, đây không phải môn toán! Tấn Vương nghe vậy sững sờ một chút, cúi đầu xem A, B, Y, trên giấy thở dài một hơi não nề, sờ sờ đầu tiểu hoàng tử, từ dưới bàn tay lấy ra quyển sách nhỏ, nói: - Tiểu Văn, ngươi còn quá nhỏ, không hiểu được toán học đáng sợ cỡ nào, đến đây, hoàng huynh để ngươi đọc một chút. Không bao lâu, thiếu niên biểu cảm vừa ngốc vừa kinh ngạc từ Bác Văn Điện đi ra, sững sờ đứng ở cửa đại điện, trên mặt cực kỳ mờ mịt. Ngay tại vừa rồi, khi được Tấn Vương hoàng huynh chỉ dẫn, nhân sinh hắn một lần nữa bị phá vỡ khinh khủng. Tại sao nhốt nhốt gà và thỏ trong một cái lồng, tại sao phải đếm số chân với đầu của bọn nó, không cảm thấy rất nhàm chán sao? Có nghĩ qua cảm nhận của gà và thỏ hay không? Còn có, tại sao Lý Lôi lại muốn dí theo Hàn Mai Mai, bao lâu Lý Lôi mới có thể đuổi kịp Hàn Mai Mai, dám đùa giỡn con gái nhà lành, Lý Lôi kia ngươi đi ra cho ta, xem bản vương cho thị vệ đánh gãy chân ngươi! Ghê tởm hơn là, tại sao phải cho Long Phượng Trì nghiêng về một phía nước múc nước, còn hỏi cần bao lâu thời gian ao sẽ trống không, nước cực kỳ trân quý, vài ngày trước khi đại hạn hán, phụ hoàng khuyên bảo bọn họ tiết kiệm nước, vì thiên hạ còn rất nhiều người dân không có nước uống, nếu ai dám như Long Phong Trì múc nước vậy, phụ hoàng nhất định sẽ đánh cái mông hắn nở hoa! Khí trời bên ngoài có chút nóng bức, thiếu niên một chút cũng không thấy cảm giác nóng cả người sau đó đánh rùng mình một cái, không tiếp tục suy nghĩ học toán khó cỡ nào, có chút thương hại liếc mắt một cái hướng trong điện, sau đó liền nhanh chóng chạy đi Ngay lúc Thục Vương vò đầu bứt tai, vì mỗ một vấn đề khó mà gấp đến đầu đầy mồ hôi, trong Thần Lộ Điện mát mẻ không như mùa hè bên ngoài, Thọ Ninh công chúa nhờ vào sự nhanh nhẹn tự tay cướp được một miếng thịt cuối cùng, đắc ý dương dương cái cằm với Lý Dịch, tương trong chén ngọc được Lý Dịch tự mình điều chế từ nguyên liệu, nhanh chóng bỏ vào trong cái miệng nhỏ nhắn của mình. Tất cả cung điện trong hoàng cung, có thể có mát mẻ như vậy, trừ chỗ ở lão hoàng đế, còn có ba khu khác. Cung điện Vĩnh Ninh công chúa, cung điện Yến Phi mẫu phi Thọ Ninh, cái cuối cùng, cũng chính là Thần Lộ Điện của trưởng công chúa Minh Châu. Sau khi Lý Dịch dạy học xong, thì bị Thọ Ninh công chúa kéo đến nơi đây, nguyên nhân là đầu bếp trong cung nấu lẩu căn bản không giống hắn tự tay làm. - Gần đây trên triều đình có chuyện gì mới không? Lý Dịch một lần nữa nhúng một ít rau xanh, thuận miệng hỏi một câu. Lý Minh Châu ngẩng đầu kinh ngạc liếc hắn một cái, không phải cho tới nay hắn đều không có hứng thú đối với những chuyện này sao? Cũng chỉ hơi kinh ngạc chớp mắt một cái, mở miệng nói: - Ngươi có chuyện gì? - Tùy tiện hỏi một chút. Lý Minh Châu ngẫm lại, nói: - Cũng không có việc gì lớn, mấy ngày nay quần thần thảo luận nhiều nhất, cũng là Tề Quốc chấp nhận giảng hòa, muốn dùng số lượng lớn tài vật trao đổi hai thành trì bị chúng ta chiếm được, trong triều chia làm hai phe, một số người cho rằng Tề Quốc mạnh, tuy lần trước chúng ta chiếm thượng phong, nhưng không nên tiếp tục trở mặt, nếu Tề Quốc dùng muối sắt và ngựa chiến trao đổi, không phải không thể cân nhắc, một nhóm khác lại cho rằng hai thành trì kia đã thuộc về lãnh thổ nước ta, không đồng ý trao đổi. Nàng giương mắt nhìn Lý Dịch một chút, hỏi: - Ngươi thấy thế nào? Lý Dịch cũng không muốn đổi tên Lý Nguyên Phương, nhanh chóng tự tay, nhanh chóng gấp lấy miếng đậu hủ trong nồi trước Thọ Ninh công chúa, đặt vào trong chén của mình, rồi mới lên tiếng: - Còn có thể thế nào, vừa ăn vừa nhìn thôi! - Ngươi dám ăn đậu hủ của ta! Thọ Ninh công chúa giả bộ ra vẻ tức giận, trừng mắt liếc Lý Dịch một chút, oán hận nói. - Cái gì đậu hũ của ngươi, người nào gấp được thì của người đó. - Người bỏ vào vừa rồi, chính là ta! - Vậy mới vừa rồi ngươi còn ăn thịt ta bỏ vào mà? - Ta, ta đó là —— ta mặc kệ, dù sao vừa rồi ngươi ăn đậu hũ của ta, vừa rồi ngươi ăn đậu hũ thuộc về ta! —— Lý Minh Châu thấy chỉ một khối đậu hũ hai người tranh chấp không ngừng, nhất thời cảm thấy có chút đau đầu, cũng mới ý thức được chính mình vừa rồi hỏi một câu nhàm chán, từ sau chuyện thiên phạt một, hắn đối với những chuyện này, từ trước đến nay cũng sẽ không nhiều lời, có thể từ trong miệng hắn nghe được ý kiến mới gì là lạ. Lý Dịch ngắm nàng, lại hỏi: - Những việc nhàm chán sự này không nên nói nữa, còn có gì thú vị không? Lý Minh Châu biết “Chuyện nhàm chán” trong miệng hắn cũng là tất cả đại sự quốc gia, lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: - Khi sứ thần Tề Quốc thương lượng với phụ hoàng và quần thần chuyện hai thành trì, mấy vị Tề Quốc tự xưng là nho sinh bỗng nhiên xuất hiện ở kinh đô, dựa vào giao lưu học vấn, khiêu chiến đại nho Cảnh Quốc ta, liên quan đến thơ ca kinh thư, đủ loại thể loại. - Kết quả thế nào? Lý Dịch đối với chuyện này hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú. - Thua. Lý Minh Châu lắc đầu, nói: - Chúng ta thua, thất bại thảm hại. - Tần Tướng trên phương diện kinh thư lại là một lão giả vô danh, lên cơn tức giận, bệnh nặng ba ngày, mấy ngày nay mấy cái danh sách lập thái tử đều không có dâng lên phiền phụ hoàng, trên năm mươi tuổi, có danh xưng quỷ thơ Vương Chung Vương Đại Nho cùng một nam tử trẻ tuổi đấu thơ, thừa nhận tài nghệ không bằng, Kỳ Thánh Bạch Ngọc cùng người đánh cờ ba trận, cả mấy trận đều thua. Lý Dịch nghe vậy có chút ngạc nhiên, ngay cả đậu hũ mình bị Thọ Ninh công chúa ăn đều không ý thức được. Tề Quốc chỉ có mấy người, đã có thể đánh bại người giỏi nhất từng lĩnh vực của Cảnh Quốc —— đánh mặt mũi kiểu này, quá ác độc!