Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 422 : Vô đề

- Cô gia, chúng ta sắp quay về Kinh Thành phải không? Tiểu Hoàn đút vụn băng vào trong miệng Lý Dịch, chớp mắt hỏi. Bên trong khối Lý Dịch đã cho thêm đường, ngọt lịm, mặc dù không thể nào so sánh với kem trước kia nhưng với điều kiện trước mắt, đây là thần khí duy nhất để giải nóng. - Đợi thêm mấy ngày, khí trời mát hơn một chút rồi đi. Lý Dịch cũng hiểu rằng không thể trốn cả đời ở Khánh An phủ, tính ra bọn họ rời kinh đã hơn ba tháng, lão phu nhân hiển nhiên đã gấp đến không còn hình dáng, bây giờ gần nha tất cả mọi chuyện ở Khánh An phủ đã đi vào quỹ đạo, cũng đến lúc nên trở về. Bây giờ, người bận rộn nhất trong nhà là Liễu nhị tiểu thư, trừ lúc ăn cơm nàng sẽ đúng trở về ra, những lúc khác hắn không gặp được nàng. Đến xế chiều, sau khi ăn cơm xong, thời tiết nóng bức dần tan biến, bây giờ cũng là lúc náo nhiệt nhất trong ngày ở phủ thành. Lý Dịch cùng Như Nghi, Tiểu Hoàn đi trên đường, trong tay Tiểu Hoàn cầm bình băng nhỏ đã bị hắn tịch thu, vì phòng ngừa nàng ăn đến hư bụng, trên đường đi tiểu nha hoàn đều dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn, Lý Dịch làm như không thấy vẻ tội nghiệp, giả ngây thơ của nàng, cho đến khi các khối băng bên trong đều tan thành nước, trong ánh mắt u oán của tiểu nha hoàn, ừng ực ừng ực…uống sạch sành sanh. Khi đi đến trước cửa một cửa hàng, Tiểu Hoàn và Như Nghi đứng ở chỗ râm mát chờ Lý Dịch đi mua cho các nàng kem tươi đậu xanh. Dưới góc phải bảng hiệu của cửa hàng, có một dấu ấn ký hình lá cây nho nhỏ, cho thấy cửa hàng này hiện tại cũng thuộc về Lý Dịch, phương pháp làm đá vào mùa hè đương nhiên do Lý Dịch cung cấp, bây giờ rạp hát không chỉ là nơi kể chuyện hát hí khúc, các sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn cũng bắt đầu liên quan đến nhiều lĩnh vực khác. Trừ những gia đình giàu có có năng lực xây dựng hầm băng, người bình thường ai có thể nhìn thấy khối băng trong thời tiết nóng bức, bởi vậy, mặc dù bây giờ không phải là lúc nóng nhất trong ngày nhưng lối vào cửa hàng vẫn như xếp thành một hàng dài. Lý Dịch đương nhiên không cần xếp hàng, đi vào từ một cửa nhỏ bên cạnh, mọi người xếp hàng cũng chỉ hâm mộ nhìn một chút, cũng không có bất kỳ tiếng chỉ trích gì. Bọn họ cũng không có một hai lượng bạc đi làm một thẻ khách quý, tự nhiên không thể đi đường dành cho khách quý. Tiểu nhị trong cửa hàng hiển nhiên biết vị lão bản trẻ tuổi này, sau khi cung kính dẫn hắn đến khu nghỉ ngơi liền lập tức xoay người đi chuẩn bị. Trước quầy đã xếp mấy đội ngũ thật dài, nhưng lại chỉ có duy nhất một đội xếp tới ngoài cửa. Trong quầy là một vị thiếu nữ trẻ tuổi, bộ dáng ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, khi cười rộ lên, khóe miệng xuất hiện hai lúm đồng tiền trông rất ngọt ngào. Cho dù người được xếp tại các đội ngũ khác, ánh mắt cũng sẽ không khỏi dừng lại trên người nàng. - Người ta nói tiểu nương tử trong cửa hàng này lớn lên thanh thuần xinh đẹp, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền. - Thực không dám giấu giếm, cửa hàng kem tươi đậu xanh tại Khánh An phủ thành này có ba cái, sở dĩ tại hạ tới chỗ xa nhất này chính vì muốn gặp được vị cô nương kia. - Haha, vị huynh đài này rất giống tại hạ. —— Ai mà không muốn hạ nhiệt bằng một chén kem tươi đậu xanh mát lạnh trong mùa hè nóng bức, nhưng khối băng lại có tiền cũng không mua được, những người giàu có kia cất giấu cũng không đủ dùng, sao lại lấy ra bán? Trong thời tiết nóng chết người này, tiêu tốn 10 đồng tiền có thể trải nghiệm được cảm giác mát lạnh thoải mái đầy kích thích, sợ là không ai có thể cự tuyệt. Bởi vậy ngày cửa hàng vừa mở cửa thiếu chút nữa bị người đạp hỏng cánh cửa, lại bởi vì giá cả quá rẻ, phục vụ chu đáo, cho dù liên tiếp mở hai cửa hàng, đối với cả phủ thành mà nói, vẫn còn có chút cung không theo kịp cầu. Sau đó, cái tên “Kem Tươi Đậu Xanh” rất nhanh truyền khắp toàn bộ phủ thành, đồng thời nổi danh còn có vị “Kem Tươi Muội Muội” với nụ cười ngọt ngào, thanh thuần xinh đẹp. Ban đầu chỉ có một số người bàn tán, một vị tiểu nương tử bán kem tươi đậu xanh trong một cửa hàng ở con đường nào đó trong phủ thành trông rất xinh đẹp, nhìn mười phần đẹp mắt, cực kì nâng cao trải nghiệm của mua sắm bọn họ. Sau đó không biết như thế sao, những tin đồn về chuyện này dần dần trở nên nhiều hơn, truyền miệng nhau nói vị tiểu nương tử kia đẹp như tiên nữ, thế gian hiếm có, trên trời khó tìm, có vô số người tới đây không vì mua đồ, mà chỉ vì chiêm ngưỡng phong tư của nàng. Sự thật khiến cho bọn hắn thất vọng, làm gì có Thiên Tiên, vị tiểu nương tử kia chỉ hơi xinh đẹp, nhưng so ra còn kém Lục Xảo Xảo và Phùng Diệu Diệu, có điều cũng không thể không thừa nhận, đối phương có nụ cười ngọt ngào, tuy kém hơn hai người kia một chút vũ mị, nhưng lại nhiều hơn mấy phần thanh thuần, khiến người ta nhìn đã mắt. Hàng đẹp giá rẻ, mỹ nhân đẹp mắt, kể từ đó, việc kinh doanh của cửa hàng này tự nhiên ngày càng tốt, thường xuyên nhìn thấy cảnh xếp một hàng dài trước cửa… Mỹ nhân trước mắt, tuy mọi người cũng đang khe khẽ bàn luận, nhưng cử chỉ vẫn ngay thẳng thật thà, khi tiếp nhận kem tươi đậu xanh cũng không có cử động khác người. Không phải bọn hắn không muốn, quả thực là vì hai vị kia đại hán đang lau bàn trong góc quá hung ác, mấy ngày trước có một lưu manh muốn thừa cơ chiếm tiện nghi của vị cô nương kia, chỉ sờ tay nhỏ của nàng một cái mà thiếu chút nữa bị hai vị tiểu nhị kia đánh gần chết, buộc vào cây cột trước cửa ra vào phơi một buổi chiều... Lý Dịch cầm ba chén kem tươi ra ngoài, nghe nội dung mọi người thảo luận, không hổ là Lạc Thủy Thần Nữ, thanh quan nhân đầu bài Quần Ngọc Viện, nói đến khả năng thu hút người khác, dù Lý Dịch tự mình tính kế cũng chưa chắc làm tốt hơn Tằng Túy Mặc. Dù sao mỗi thời đại không giống nhau, hắn biết rất nhiều phương pháp mà không thích hợp ở chỗ này. Ăn kem tươi xong, trả chén lại, bây giờ không chỉ có người mua kem tươi đậu xanh mà ngay cả loại ly tinh xảo Lý Dịch tự mình thiết kế cũng chỉ có thể thấy được trong các cửa hàng kem tươi. Rất nhanh đã đi đến ngoài thành, ra khỏi cửa thành không xa có thể nhìn thấy không gian rộng lớn bị những cọc gỗ vây quanh, khoảng đất trống có dựng lên Câu Lan, cũng có đài cao cách mặt đất nửa trượng, từ xa đã có thể thấy có người lăn lộn trên đài, phía dưới truyền đến những tiếng vỗ tay tán thưởng. Khánh An phủ thành bây giờ có lẽ đã không cần mấy tên sai dịch. Bên đường tùy thời đều có thể nhìn thấy hiệp khách gặp chuyện bất bình dám làm việc nghĩa, những chuyện ức hiếp thường thấy nhất cũng hiếm khi xảy ra chứ đừng nói đến đại án giết người. Về phần những cường đạo lục lâm xung quanh đã gần như mai danh ẩn tích, ngay cả tên đứng đầu cũng không dám mạo hiểm, sợ không cẩn thận thì tặng đầu người bị những hiệp khách đánh tên lên cáo thị. Vị đại hiệp kia xếp mười người đứng đầu bảng, mặc dù không nằm trong top đầu Bảng Cao Thủ, nhưng lại xếp đầu tiên trên Bảng Hiệp Nghĩa, đã có hơn mười tên tội phạm của triều đình bị hắn bắt, trở thành sự tồn tại cao nhất của Hiệp Nghĩa Bảng, được vô số người chỗ sùng bái, đây mới thực sự là Đức Nghệ song vinh. Mà những người có võ công cáo hơn được xếp trên đầu lại không có làm nhiều việc hiệp nghĩa, tiếng tăm còn không bằng hắn. Mọi người đã dần thừa nhận có võ công cao cũng không thể làm một hiệp khách, võ đức mới là tiêu chuẩn đúng để phán xét một hiệp khách, giống như đại hiệp Quách Tĩnh Quách, bậc thầy hiệp nghĩa vì nước vì dân, quả nhiên hiệp khách điển hình của thời đại mới, là tấm gương mà mọi người tôn kính. Còn những võ lâm danh túc lúc trước, chỉ cần trốn trong thâm sơn hoặc trong nhà sẽ làm võ lâm danh túc? Có bản lĩnh thì đi ra, xông vào Hiệp Nghĩa Bảng một lần, so đo phân cao thấp, không có tên trên Bảng Hiệp Nghĩa thì đều là hiệp khách cẩu thí! Đối với những người võ lâm, ban đầu Lý Dịch còn khá kỳ quái, bọn họ bình thường đều không cần làm việc, nhàn đến nỗi cả ngày đi dạo loanh quanh Khánh An phủ cả ngày, về sau mới biết, phần lớn những hiệp khách ngày thường lang thang bên ngoài, tất cả đều si mê võ thuật, ngày thường sao có thể nhìn thấy nhiều cao thủ đọ sức, cho nên như thế nào cũng sẽ không bỏ qua. Lúc ba người đi lên đài cao, trận đấu cũng đã phân ra thắng bại, một hán tử chật vật bay xuống.