Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 420 : Kinh đô loạn tượng (1)

- Vì sao các ngươi còn ở đây? Ngụy huyện lệnh nhìn mọi người ngoài cửa, nhíu mày hỏi. Nghe được câu hỏi này, đám hương thân sĩ tộc chửi thầm một câu, nếu không phải ngươi mời chúng ta tới, ai nguyện ý ở đây ra vẻ đáng thương? Những đương nhiên không thể biểu hiện ra ngoài, bọn họ còn ước gì nhanh chóng rời đi thừa, lúc này nhốn nháo chắp tay cáo từ. - A…đau…đau…ngươi buông tay ra. Thân thể quý công tử trẻ tuổi vặn vẹo thành một góc độ kỳ quái, cổ tay bị một người trẻ tuổi khác nắm lấy, gào thảm thiết từ phía trước đi tới. - Cha…cha…cứu con! Thoáng nhìn Ngụy huyện lệnh đứng trước cửa phòng, quý công tử trẻ tuổi lớn tiếng hét thảm. Nhìn thấy nhi tử bị người ta giữ chặt, sắc mặt Ngụy huyện lệnh thay đổi, đang muốn mở miệng, Vương huyện thừa bên cạnh giật nhẹ tay áo hắn, thầm thủ thế trong bóng tối. Thân thể Ngụy huyện lệnh chấn động, sắc mặt hơi trắng bệch, vội vàng đi tới, nói. - Là Lý đại nhân? Khuyển tử có gì đắc tội đều do Ngụy mỗ quản giáo không nghiêm, ta thay hắn bồi tội với Lý đại nhân! Lý Dịch buông cổ tay người trẻ tuổi kia ra, chắp tay với Ngụy huyện lệnh một cái nói. - Ngụy đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu. Ngụy huyện lệnh cười khan một tiếng, lúc quay đầu nhìn về phía quý công tử kia, sắc mặt lập tức trầm xuống, tức giận nói. - Nghịch tử, còn không xin lỗi Lý đại nhân! Lúc này, đầu quý công tử trẻ tuổi còn có chút choáng váng, vừa rồi vốn muốn đánh bả vai Lý Dịch lại bị hắn bắt được cổ tay, hơi giãy dụa một chút sẽ bị đau chịu không nổi, chật vật bị kéo tới đây, bây giờ lão cha tỏ thái độ kính trọng như gặp ông nội, run rẩy nói: - Lý, Lý đại nhân, thật xin lỗi! Thêm một người theo đuổi Tằng Túy Mặc, những ngày này, Lý Dịch đã tập mãi thành thói quen. Lại thấy Vương huyện thừa mặt mày hớn hở, nhìn dáng vẻ này, hắn và Trịnh chủ bộ chắc đã giải quyết việc xong, kể từ đó, Lý Dịch cũng không nhiều lời với bọn hắn cùng Ngụy huyện lệnh, thu thẻ bài, tiểu nhị cũng đã đưa đến đồ mình cần, ném cho hắn một thỏi bạc, dưới ánh mắt kinh ngạc và không hiểu của mấy người, chắp tay ra sau lưng chậm rãi rời khỏi Túy Hương lâu. - Vị Lý đại nhân này, thật đúng là… Ngụy huyện lệnh nhìn bóng lưng một tay cầm bọc giấy, một tay mang theo cá tươi rời đi của hắn, nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được từ gì để hình dung. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, người như này lại là thượng quan của Mật Điệp Tư, may mắn là, đối phương không có ý muốn đuổi tận giết tuyệt, Ngụy huyện lệnh buông lỏng một hơi, sự việc phát triển đã hoàn toàn vượt qua suy đoán của hắn, kẹp giữa hai đại nhân vật cũng không tốt đẹp gì, chi bằng giấu hết những việc này mãi mãi trong lòng. Khi quay đầu nhìn về phía Vương huyện thừa cùng Trịnh chủ bộ, nụ cười trên mặt lại tươi sáng. Đêm đã khuya, Liễu nhị tiểu thư ngồi trong sân, trên bàn đá đặt mấy món ăn buổi sáng nàng thuận miệng nói, lúc ấy nàng chỉ thuận miệng nói, sau khi ra khỏi nhà, chính bản thân nàng đều quên chuyện này. Nhưng mà bây giờ nhìn những món này được bày trên bàn đá còn bốc hơi nóng, nàng nhìn một chút về ánh nến còn chưa tắt trong một gian phòng, cầm đũa. - Tướng công, nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai lại viết cũng không muộn. Lý Dịch đang múa bút thành văn, Như Nghi đi tới, nhẹ nhàng xoa nắn bả vai hắn. - Không vội, nương tử nếu buồn ngủ thì ngủ trước đi, sáng mai còn có nhiều việc khác phải làm. Như Nghi cũng không trả lời, nhưng thân thể cũng không có di chuyển, cứ như vậy đứng sau lưng hắn, lực đạo trên tay dần nhẹ nhàng. Nàng cúi đầu im lặng nhìn thứ hắn viết trên giấy, tuy tính tình hắn lười biếng vẫn làm một ít chuyện, trải qua mấy ngày, nàng rõ ràng phát hiện, hắn có chút không giống với trước kia, tuy không hiểu hắn đang làm gì, cũng không biết nàng có thể giúp đỡ được gì, nhưng ít ra bây giờ, vẫn có thể làm một vài chuyện vì hắn. Bang! Ngọn đèn tỏa ra một hoa đăng nhỏ, Lý Dịch vừa vặn chấm dấu câu kết thúc một chương. Giãn ra cánh tay một cái, bàn tay mềm mại truyền đến xúc cảm khiến hắn hơi sững sờ, lúc quay đầu, nhìn thấy Như Nghi vẫn còn đứng sau lưng đang nháy mắt nhìn hắn. - A, nương tử sao còn chưa ngủ? Hắn có chút ngạc nhiên hỏi. - Bây giờ là canh mấy? - Vừa tới giờ Tý. Như Nghi nhìn hắn hỏi. - Tướng công còn muốn viết tiếp sao? - Không viết…không viết. Lý Dịch khoát tay, ôm eo nàng bế lên, đi đến bên giường, nói: - Không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi! Nàng cũng chỉ giả bộ giãy dụa vài lần, sau đó triệt để từ bỏ, trên cổ liền xuất hiện một màu hồng nhạt. Nơi đây... Thời gian yên lặng trôi qua không một tiếng động, chỉ có lúc nhớ lại mới cảm nhận được thời gian trôi qua rất mau, thậm chí có nhiều người đều không nhớ những ngày qua đã xảy ra những chuyện gì. Nhưng với nữ tử kinh đô mà nói, không phải như vậy. Các nàng rõ ràng nhớ kỹ cụ thể ngày nào của một tháng nào đó, cửa hàng nước hoa đẩy ra mùi nước hoa gì, mỗi một mùa đều có nước hoa khác nhau xuất ra, vốn dĩ thời gian bình dị, đột nhiên lại trở nên vô cùng chờ mong. - Lại thêm một tháng, tên kia chẳng lẽ không dự định trở về? Sắc mặt Lý Hiên có chút tiều tụy, xoa xoa mi tâm, đẩy một đống bản vẽ trên bàn ra, cẩn thận từng li từng tí đỡ thế tử phi đang ngủ trên bả vai hắn, ôm ngang nàng đặt lên trên giường, sửa soạn góc chăn xong, lại tự mình ngồi trở lại vào bàn. Kinh doanh nước hoa vẫn luôn rất thuận lợi, bây giờ phủ thế tử rốt cuộc có bao nhiêu tiền, chính hắn cũng không biết, mà có một chuyện khác khiến hắn phiền lòng. Gần đây, có mấy hạng mục nghiên cứu đều đã tiến vào bế tắc, đã qua nhiều ngày không có chút tiến triển. Nửa tháng trước hoàng bá bá ngã bệnh, thân thể ngày càng sa sút, đã nữa tháng liên tiếp không vào triều, nếu không có Thừa Tướng bên cạnh xử lý chính sự, toàn bộ triều đình đã sớm loạn thành một đoàn. Dưới tình hình rối loạn này, tấu sớ dâng lên đề nghị lập Thái Tử ngày càng nhiều, Thục Vương gần đây có thể nói xuân phong đắc ý, lui tới thân thiết với vô số đại quan trong triều, sợ rằng ngay cả nằm mơ cũng cười toe toét. Bệnh của hoàng bá bá là một chuyện, chuyện của Thục Vương cũng là một chuyện, ngoại trừ phủ thế tử, hắn không có bao nhiêu hảo cảm với toàn bộ kinh thành. Trước khi gặp việc khó, còn có người nghĩ kế cho hắn, nhưng bây giờ, người có thể đến giúp hắn đang phong lưu khoái lạc ở Khánh An phủ, nếu như không thể buông tay chuyện ở kinh đô, hắn cũng muốn sinh hoạt sung sướng như vậy? Nhìn sắc trời, hai đầu lông mày Lý Hiên hiện ra một tia ủ rũ, thời gian không còn sớm, nghỉ sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải đi vào cung một chuyến. Nghĩ như vậy, hắn đi đến bên giường, nằm bên cạnh thế tử phi, mặc áo mà ngủ…