Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 417 : Mời lý đại nhân giúp chúng ta một tay
- Sư bá, sư phụ bảo ta nói với ngài một tiếng, cơm tối không cần phải chờ nàng, lưu lại cho nàng một chút đồ ăn là được.
Lý Dịch đang ở trong phòng sao chép Tây Du Ký cùng Anh Hùng Xạ Điêu, Dương Liễu Thanh đi tới thông báo.
Liễu nhị tiểu thư rốt cuộc tìm được một món đồ chơi mới, thật tốt cho một bảng Võ Lâm Hào Hiệp bị nàng quấy rối gió tanh mưa máu, nghe nói vị cao thủ hạng sáu Thiên bảng đặc biệt từ Thanh Châu chạy đến phủ Khánh An tìm nàng khiêu chiến, muốn thắng nàng để đoạt thứ hạng.
Top năm của Thiên bảng, ngẫm lại hắn có chút kích động, nếu như cố gắng thêm chút ít, xử lý các vị cao thủ ở thứ tư, thứ ba, thứ hai và thứ nhất trên Thiên bảng, sau đó nhảy lên trở thành top 1 Thiên bảng, chẳng phải nói, hắn sẽ là đệ nhất cao thủ phía dưới Tông Sư?
Người có ý nghĩ này không ít, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Liễu nhị tiểu thư đã nhận được không ít chiến thư.
Lấy tính tình của nàng chỉ sợ thiên hạ không loạn, nàng còn đang lo tìm không thấy cao thủ chân chính để luận bàn, đối với tất cả chiến thư, đương nhiên vui vẻ mà đón lấy.
Hai ngày sau, trong lúc mọi người kỳ đợi vô hạn thì cao thủ hạng năm cùng hạng sáu Thiên bảng mở ra một trận chiến quyết liệt — kết quả là sau trăm chiêu, lấy vị cao thủ kia nôn ra hai ngụm máu mà kết thúc, nghe nói ngày đó Liễu nhị tiểu thư một người một kiếm, bạch y tung bay, kinh hồng nhất kiếm, quang mang sắc bén của kiếm quang làm mù mắt vô số người có mặt gần đó.
Sau này, những người hướng nàng hạ chiến thư cũng không có ngoi đầu lên.
Mấy ngày nay, Liễu nhị tiểu thư bề bộn nhiều việc, bình thường cũng sẽ không ở trong nhà ăn cơm đúng giờ, Lý Dịch tập mãi thành thói quen.
- Biết rồi, nàng còn nói gì không?
Lý Dịch tiếp tục làm việc, không ngẩng đầu mà hỏi.
- Sư phụ còn nói, cơm tối nàng muốn ăn tôm rim, cà tím kho mỡ, cá dấm đường, không muốn làm quá chua, cơm không mềm không cứng….
- Còn gì nữa không?
Lý Dịch ngẩng đầu, phun ra mấy chữ từ trong kẻ răng.
- Không có.
Dương Liễu Thanh vội vàng ra ngoài, thanh âm lại truyền tới.
- Ta ra ngoài thành để tìm sư phụ, không giúp sư bá làm cơm tối được.
Nhìn thấy Dương Liễu Thanh cấp tốc biến mất trong tầm mắt, Lý Dịch thở dài một hơi, trước kia nàng tốt bao nhiêu, chịu khó bao nhiêu a, bây giờ đã bị Liễu nhị tiểu thư dạy thành thế nào.
Về phần Liễu nhị tiểu thư, nàng cả ngày không có nhà mà chỉ biết ra ngoài quậy phá, còn muốn ăn tôm rim, cà tím kho mỡ, cá dấm đường…trở về muộn thì ăn cơm thừa canh cặn thôi.
Túy Hương lâu là tửu lâu nổi danh nhất Khánh An phủ, cấp bậc cao, món ăn tinh xảo, phục vụ chu đáo, những quan to quyền quý nếu muốn mời khách ăn cơm thì đều chọn nơi đây.
- Lý đại nhân, đã lâu không gặp, bản quan rất tưởng niệm!
Trong một phòng chữ Thiên, Vương huyện thừa hiện ra vẻ nhiệt tình, thái độ còn vượt qua lúc Lý Dịch làm huyện úy.
- Lý đại nhân, mời ngài ngồi.
Trịnh chủ bộ càng thêm thân thiện, tự mình kéo ghế cho Lý Dịch.
- Đều là đồng liêu, hai vị đại nhân không cần khách khí.
Lý Dịch cười nói.
Tuy nói lúc ấy hắn làm huyện úy, cả ngày đều lười, chỉ nằm lì trên võng, không có quá nhiều giao tình cùng Vương huyện thừa, Trịnh chủ bộ, nhưng đã qua mấy tháng, trở về nhìn thấy bọn họ, thế mà cũng có cảm giác được một chút thân thiết.
Vương huyện thừa chắp tay một cái, tươi cười nói.
- Trước chúc mừng Lý đại nhân được phong tước, từ lúc bệ hạ đăng cơ đến nay, phong tước cực kỳ hiếm thấy, Lý đại nhân được thánh thượng yêu thích, chúng ta thật hâm mộ.
Mặt Trịnh chủ bộ cũng hiện ra sự hâm mộ, bọn họ làm quan vì cái gì, không phải chỉ vì quang tông diệu tổ, vì con cái đời sau có một truyền thừa thật tốt, thăng quan tiến tước vốn là thứ mà bọn họ truy cầu cả đời, họ vất vả nửa đời người, càng sống càng thảm, nhìn lại Lý đại nhân, tuổi còn trẻ đã được bệ hạ yêu quý, càng nghĩ càng thấy nửa đời người của bản thân quá thất bại.
Lý Dịch cười nói.
- Có gì mà đáng hâm mộ, bệ hạ cũng nhiều lần khen ngợi An Khê huyện, Lưu huyện lệnh bây giờ đã trở thành Kinh Thành Lệnh, tiền đồ hai vị đại nhân tự nhiên cũng sáng lên.
- Ai…Lý đại nhân có chỗ không biết.
Vương huyện thừa thở dài một hơi, vô cùng thổn thức nói.
- Bản quan hiện tại lại tưởng niệm Lưu đại nhân.
Đứng sau lưng Vương huyện thừa, Đại Ngưu cùng một tên bộ khoái khác liếc mắt nhìn nhau, thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương, lặng lẽ lui hai bước.
Trong đầu hai người hiện ra cảnh giữa Vương huyện thừa và Lưu huyện lệnh, hai người họ không lẽ đã xảy ra việc gì đó không thể nói.
Nghe Vương huyện thừa cùng Trịnh chủ bộ kể những hành động của Ngụy huyện lệnh khi được điều đến An Khê huyện, Lý Dịch ra vẻ kinh ngạc hỏi.
- Tình trạng hai vị đại nhân thê thảm thế à, vị Ngụy huyện lệnh kia bá đạo vậy sao?
Vương huyện thừa thở dài một hơi, chỉ đỉnh đầu nói.
- Ngụy huyện lệnh từ trong kinh điều đến, đã có căn cơ, lại có phủ nha phía trên chống đỡ, hắn không kiêng nể gì cả, hai người chúng ta ở An Khê huyện kinh doanh nhiều năm, lại không sánh bằng hắn ở đây hai tháng, bây giờ, các cường hào sĩ tộc vốn dĩ bảo ủng hộ chúng ta cũng sắp quay đầu về phía hắn.
Điểm này Lý Dịch biết rõ, huyện lệnh mặc dù chỉ là người chấp chưởng một huyện nhưng có thể có thành tựu lớn bao nhiêu thì vẫn phải nhìn xem những người chống đỡ, mỗi một cường hào sĩ tộc tương đương với cây cột chống trời, nếu không có bọn họ phối hợp, cho dù xem huyện lệnh cũng vô pháp hành động.
Mà triều đình bổ nhiệm Huyện lệnh phần lớn đến từ nơi khác, muốn lôi kéo những người này phải cần một quá trình khá dài, đồng dạng, Huyện thừa cùng Chủ bộ cũng có thành viên tổ chức của mình, dùng vài phương pháp khống chế lẫn nhau, lại phối hợp lẫn nhau, như thế mới là lãnh đạo của huyện nha, mà lãnh đạo có thứ này mới bình thường.
Dựa theo tình hình bây giờ, thăng bằng trong An Khê huyện đã bị Ngụy huyện lệnh kia đánh vỡ, một khi hắn dựng lên ưu thế cùng quyền uy triệt để, Vương huyện thừa cùng Trịnh chủ bộ sẽ trở thành một cái thùng rỗng, về sau không còn tiền đồ.
Vương huyện thừa bỗng nhiên đứng lên, Trịnh chủ bộ cũng thế, cả hau cung kính thi lễ đối với Lý Dịch, nghiêm nghị nói.
- Hai người chúng ta biết,Lý đại nhân nhất định sẽ có biện pháp, đều là đồng liêu với nhau, còn mời Lý đại nhân giúp chúng ta một tay.
Người đứng thứ hai, thứ ba một huyện ngày thường chỉ có người khác hành lễ đối với bọn hắn, nhưng bây giờ phút hai người không thèm để ý hành lễ lại với người khác, so sánh với con đường làm quan, mặt mũi không còn trọng yếu.
Nếu như Lý Dịch không có ý nghĩ muốn giúp bọn hắn thì hiện tại đã ở trong nhà bếp làm tôm rim cho Liễu nhị tiểu thư rồi chứ không phải ở đây nói lời vô nghĩa.
Người nào làm huyện lệnh An Khê không quan trọng, nhưng vị Ngụy huyện lệnh này dám đánh chủ ý vào rạp hát, quả thật có chút quá phận, nếu như rạp hát thật bị hắn nhúng tay, công việc sau này sẽ triển khai như thế nào, dẫn đạo dư luận cũng quá không tiện.
Đối với chuyện này, dù cân nhắc từ phương diện nào, hắn không có lý do gì ngồi nhìn không quản.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương