Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 414 : Huyện lệnh gây khó xử

Đề tài liên quan đến Lạc Thủy Thần Nữ đang từ từ giảm xuống ở Khánh An phủ. Khi biết được nam tử nàng kéo tay hôm đó chính là đệ nhất tài tử danh xứng với thực của Khánh An phủ, thậm chí còn có danh xưng “Đệ nhất tài tử Cảnh quốc”, tâm trạng mọi người khác biệt lúc trước. Dù sao, những ngày Tằng Túy Mặc còn chưa phải Lạc Thủy Thần Nữ mà chỉ là một thanh quan nhân Quần Ngọc viện, hình như nàng có quan hệ không minh bạch với người nọ, mà sở dĩ nàng có danh xưng “Lạc Thủy Thần Nữ” cũng nhờ bài “Lạc Thần Phú” của đối phương. Thần nữ vốn là của người ta, cho dù bọn họ hâm mộ đố kỵ cũng chỉ có thể hâm mộ đố kỵ thôi. Nói về tài văn chương, tất cả tài tử Khánh An phủ đã bị người nọ đả kích thương tích đầy mình, thậm chí nhắc đến thi từ đều có chút đắng lòng…trước mắt có một ngọn, không, có vô số ngọn núi cao cản trở, bất cứ một ngọn núi nào cũng đạt đến độ cao cả đời họ leo lên không đến. Trong tình cảnh đấy, còn ai có tâm tư leo núi? Điều này dẫn đến vô số tài tử Khánh An không còn lòng sáng tác thi từ nữa, mà đặt hết tinh lực vào kinh sử văn chương để Phùng giáo sư vui vẻ ra mặt. Thi từ là tiểu đạo, thân là sĩ tử nên lấy khoa cử làm mục tiêu, không thể vì nhỏ mà mất lớn, không ngờ lão khuyên nhủ vô số lần cũng không hữu dụng, tiểu tử kia chỉ cần ra mấy bài thi từ đã giải quyết. Nghe vị tiến sĩ trong học phủ nói, Phùng giáo sư vui mừng, lập tức viết một bài phú, giương mắt lên thấy một học sinh nào đó đặt “Minh Nguyệt Tập” trên bàn liền đen mặt, đốt quách luôn thơ của mình. Bài thơ nổi tiếng nhất của Lý Dịch-“Thủy Điệu Ca Đầu”, hầu như người người trong Khánh An phủ đều biết ngâm “Trăng sáng bao giờ có, Nâng chén hỏi trời xanh”. Có người hăng hái lấy hai chữ đặt tên cho tập thơ của hắn là “Minh Nguyệt Tập”, mà Lý Dịch chưa bao giờ đồng ý tham gia thi hội, lại không có kết giao gì với các tài tử văn nhân nên không có phủ nhận, dần dà mọi người cũng ngầm thừa nhận. Trừ tài văn chương, đối phương cũng là tiền huyện úy An Khê, bây giờ hình như được điều đến kinh đô, mặc dù không biết chức quan cụ thể nhưng khi hắn còn ở Khánh An phủ đã được Thánh thượng yêu thích, hiện tại chỉ sợ sẽ tiến thêm một bước. Dẫu chẳng biết tại sao lại trở về Khánh An phủ, nhưng hắn vẫn được nhiều người ngưỡng vọng. Hình như so sánh bất cứ phương diện nào với hắn cũng sẽ khiến người ta thương tâm, mọi người chỉ cảm thấy phiền muộn, nhưng lại không thể không nói một chữ “Phục”. Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều nghĩ vậy. - Cái gì mà đệ nhất tài tử Khánh An phủ, tài tử có thể làm cơm ăn không? Nghi Xuân lâu. Một quý công tử tuổi trẻ tuổi đang nằm trong một gian phòng nào đó, ôm trong lòng một vị thanh quan nhân mới được đào tạo ra gần đây. Người nọ vừa lần mò trên ngực nữ tử, vừa nói. - Coi như hắn là huyện úy An Khê, nhưng cũng chỉ là từng mà thôi, từng đến kinh đô thì sao, không phải bây giờ xám xịt về à. Túy Mặc cô nương coi trọng hắn ở đâu? - Vâng, công tử nói đúng! Một thanh niên gầy nhom ăn mặc như hạ nhân bên dưới liên tục gật đầu. - An Khê huyện này chính là địa bàn của công tử, là rồng hay hổ đều phải cuộn lại nằm xuống, còn có thần nữ gì đó chắc bị mù, thế mà... - Câm miệng! Quý công tử nguýt hắn một cái. - Túy Mặc cô nương chỉ nhất thời không phát hiện ra điểm tốt của ta, bổn công tử không trách nàng, có điều ta muốn thử xem, rốt cuộc Lý Dịch kia là thần thánh phương nào mà có hể làm Túy Mặc cô nương xiêu lòng. Tối hôm nay, ngươi đi mời họ Lý kia tới Túy Hương lâu... - Vâng, ta lập tức đi sắp xếp! Thanh niên ứng tiếng, liếc nhìn nữ tử bị quý công tử ôm trong lòng rồi mới nhanh chóng lui ra ngoài. Một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ mê người... Ngay khi thanh niên chạy ra ngoài Nghi Xuân lâu, quý công tử cũng thỏa mãn ra khỏi phòng. - Đi, về nha môn! Quý công tử phất tay, được mấy bóng người bảo vệ đi ra ngoài. ------ - Trần sư gia, yêu cầu của ngươi, xin thứ cho tiểu lão nhân không đồng ý. Bên trong rạp hát Trường Bình Nhai, Tôn lão đầu nhìn nam nhân có ria mép hai bên trước mặt, nói. Người này là sư gia kiêm chó săn số một của Ngụy Đại Bằng - huyện lệnh An Khê, nghe lệnh của Ngụy huyện lệnh, mấy ngày nay cứ đến rạp hát gây phiền phức. Trần sư gia híp mắt nhìn lão, nói. - Ta nói Tôn lão đầu, lão rất rõ ràng, các ngươi cấu kết loạn phỉ võ lâm, nhiễu loạn trị an của bổn huyện, nếu không phải đại nhân nhà ta nhân hậu, lão cho rằng rạp hát các ngươi còn có thể tiếp tục mở cửa? - Lời này của Trần sư gia có chút không nói lý lẽ, người người đều biết huyện An Khê có nhiều hiệp khách nghĩa sĩ, chuyên dẹp yên chuyện bất bình, hiệp trợ bộ khoái huyện nha phá án. An Khê huyện trở thành một trong những nơi có trị an vững vàng nhất Khánh An phủ, sao nói là loạn phỉ? Tôn lão đầu không kiêu ngạo không siểm nịnh bình tĩnh nói. Nếu vài ngày trước, lão đương nhiên không dám nói vậy, vì dù sao đối phương vẫn là phụ tá của Ngụy huyện lệnh. Chỉ là xưa đâu bằng nay, chỗ dựa của họ đã trở về, đương nhiên từng lời nói ra vô cùng đầy sức. Huống chi lão nói sự thật. Kể từ khi bảng Võ Lâm Hào Hiệp được đẩy ra, không dám nói toàn bộ giang hồ, nhưng ít nhất bầu không khí chốn võ lâm phụ cận Khánh An phủ đã thay đổi. Người sống cả đời không phải vì một chữ “Danh Lợi”, những nhân sĩ võ lâm ấy phần lớn hào hiệp, không đặt nặng lợi lộc, rất trọng “Danh”. Có ai không hy vọng cố sự hành hiệp trượng nghĩa của mình được người kể chuyện biên thành tiết mục ngắn truyền tụng khắp Khánh An phủ, danh tiếng hiệp nghĩa được truyền khắp giang hồ? Bởi vậy vào đoạn thời gian trước, số lượng hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa gần Khánh An phủ bỗng nhiên nhiều lên. Một lưu manh đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng trên đường chỉ nói một câu thô tục thôi đã bị đánh đến má hắn nhận không ra, không bao lâu sau, sự tích Vương đại hiệp gặp chuyện bất bình, ra mặt cho phụ nữ vô tội, đánh lưu manh sẽ xuất hiện trong một rạp hát nào đó rồi được tuyên truyền ra xa. Hiệp khách nhàn rỗi không có chuyện gì làm nhiều lắm, không có gì lạ khi thấy có người bị trói thành bánh chưng treo trên đầu tường gào lên ăn năn, trong lúc nhất thời ác nhân trong An Khê huyện đều cảm thấy bất an, dân thường thì ngược lại, cảm giác hạnh phúc an toàn từ từ dâng lên... Bảng Võ Lâm Hào Hiệp không phải chỉ sắp xếp dựa vào vũ lực, tương ứng cũng có Bảng Hiệp Khách, lấy phẩm đức làm đầu, căn cứ vào danh tiếng và làm việc nghĩa nhiều hay ít mà tiến hành xếp hạng. Một vị hiệp khách nhận được lá cờ cảm ơn từ người khác, hoặc nhật kí ghi chép sự thật hắn hành hiệp trượng nghĩa được tìm ra đều có thể tăng thêm điểm. Điều này trực tiếp khiến cho An Khê huyện trở thành huyện văn minh nhất Khánh An phủ. Tôn lão đầu không hiểu vì sao Ngụy huyện lệnh còn muốn khó xử họ, trong khi danh tiếng rơi xuống đầu hắn? - Hiệp khách, nghĩa sĩ? Trần sư gia bĩu môi. - Một đám ô hợp, công lao trị an của An Khê huyện đương nhiên do đại nhân nhà ta chăm lo quản lý, có quan hệ gì với đám loạn phỉ kia? Nghe Trần sư gia nói vậy, ngay cả hai bộ khoái sau lưng hắn cũng không khỏi giật giật khóe miệng. Công lao giữ gìn an ninh trật từ An Khê huyện phải quy cho Huyện úy đại nhân trước kia. Đại nhân rời đi, rạp hát vô hình thúc đẩy những hiệp khách võ lâm có công lao lớn nhất, liên quan cái rắm gì đến Ngụy huyện lệnh, hắn chỉ may mắn, vừa lúc tiếp quản An Khê huyện ngay lúc này thôi. Nếu hắn thật sự anh minh thần võ như Trần sư gia nói, làm gì có chuyện bị điều từ kinh thành đến Khánh An phủ?