Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 412 : Liễu nữ hiệp ngang trời xuất thế (1)

- Thôi khỏi... Lý Dịch khoát tay, hắn chưa có chuyện gì cần người khác phải lên núi đao xuống biển lửa, cho dù có thật cũng không dám để tên ngốc này đi làm, bản lĩnh làm hỏng việc của hắn tuyệt đối mạnh hơn bản lĩnh làm việc. Nằm trên giường là một trung nhiên tương đối gầy gò, khuôn mặt rõ ràng, tướng mạo nhìn qua mấy phần tương tự với đại hán, có lẽ vì thân thể có thương tích nên sắc mặt hơi tái nhợt, nghe đại hán nói thế thì cũng nói theo. - Xá đệ ngu dốt, nếu có chỗ nào đắc tội ngài, ta thay mặt hắn bồi tội. Nam tử trung niên nói chuyện có lễ tiết, không giống như cùng cha mẹ sinh ra với hán tử ngu ngốc, Lý Dịch lắc đầu nói. - Đắc tội thì không, chỉ là sau này nên học thêm vài chữ, như thì mới đóng vai tốt cho một tên sơn tặc. - Ta đã học thuộc lòng rồi, không tin ta đọc cho ngài nghe! Đại hán nghe vậy, có chút không phục nói. - Ân công nghe nhé, núi này do ta trồng, cây này do ta mở... Lý Dịch thật sự có chút hoài nghi hai vị này là huynh đệ song sinh, chỉ do phân phối não không đều trong kỳ phôi thai. Đầu óc hán tử kia chỉ lấy được một phần nhỏ, thân thể thì được bù vào, khỏe mạnh hơn ca ca hắn nhiều. Ngoài ý muốn gặp hai huynh đệ họ ở đây, hắn còn có chuyện đứng đắn phải làm, nói rõ ý đồ đến với Trần đại phu, đối phương lập tức tự mình chạy vào quầy hàng bốc thuốc, cũng bày tỏ ý giữ lại một phần phương thuốc để sau này nghiên cứu không? Chỉ là một đơn thuốc điều dưỡng thông thường, các phương thuốc bổ đã sắp thành cỏ đầu đường ở hậu thế, đâu đâu cũng thấy, Lý Dịch chỉ chọn một cái từ trong đó, sợ rằng không hề kém bất kỳ phương thuốc dưới đáy hòm của một lão trung y. Trần đại phu muốn nghiên cứu, vậy tùy ý lão. Nhìn Lý Dịch lấy thuốc rời khỏi Hồi Xuân đường, vẻ mặt đại hán có chút tiếc nuối. Hắn không phải người nhận ân không báo, ngược lại, không duyên cớ mà nhận ân huệ của người khác, nếu không nhanh chóng trả lại, hắn luôn cảm thấy nghẹn ứ trong lòng, nhưng người ta căn bản không cần hắn, quả thật phiền muộn. Sau khi buồn bực một hồi, đại hán như nhớ tới gì đó, lấy từ trong ngực ra một thỏi bạc, đặt trên quầy, nói với Trần đại phu. - Đây là phí thuốc mấy ngày nay, nếu không đủ thì ta nghĩ cách khác. Trần đại phu cười đẩy bạc lại, nói. - Nếu là bằng hữu của Lý đại nhân, lão phu thu bạc thì sẽ gặp báo ứng mất, sau này các ngươi cứ lấy thuốc sắc thuốc ở đây, đừng nhắc lại phí thuốc. Hồi Xuân đường đã được mở mấy chục năm, tích lũy không ít, Trần đại phu không thiếu mấy lượng bạc này. Đối với hắn mà nói, vì tự tay dâng ra kỳ thuật, đạt được một hứa hẹn từ Thái Y Lệnh bản triều còn trọng yếu hơn mấy trăm, mấy nghìn lượng bạc nhiều. Không lâu nữa, hắn sẽ giao lại Hồi Xuân đường cho đệ tử, bản thân lần nữa lên kinh, đi theo Lưu đại nhân học tập y thuật. Lúc còn sống, nếu y thuật có thể đại thành tiến vào Thái Y Viện làm việc, cho dù chết cũng không tiếc. Nam tử trung niên chậm rãi nằm xuống giường, hắn làm việc quả quyết từ trước đến nay, không chối từ Trần đại phu, chỉ muốn trả ân tình, thân thể hắn phải khỏe lên rồi tính, cười hỏi. - Lại không biết ân công có thân phận như thế nào, thật sự hổ thẹn. Không biết Trần đại phu có thể nói cho huynh đệ ta biết một hai? Nam tử trung niên hiển nhiên rất khéo nói, lúc hai người nói chuyện với nhau, hán tử ở bên cạnh lại cảm thấy có chút nhàm chán, vò đầu bứt tai, thật không được tự nhiên. Hôm nay rạp hát ngoài thành nọ lại có cao thủ đọ sức, hai bên đều là cao thủ Thiên bảng hiếm thấy, không biết thứ hạng hào hiệp trên Thiên bảng sẽ có gì thay đổi, nếu đi xem náo nhiệt được thì tốt biết bao... ---- Dưới sự thu xếp của Lý Dịch, mấy ngày gần đây Uyển Nhược Khanh không có sự vụ gì, ngoại trừ thỉnh thoảng đến Câu Lan viện nhìn ra thì chỉ ở trong nhà đọc hai quyển “Tây Du Ký” và “Anh Hùng Xạ Điêu”. Thật ra nàng không hứng thú lắm với quyển sau, nhưng nghe Tôn lão nói cuốn sách này rất có ảnh hưởng tại rạp hát ngoài thành, lúc kể chuyện gần như hội trường chật ních, đa số trong đó là nhân sĩ võ lâm. Những việc liên quan đến giang hồ, võ lâm vẫn do Tôn lão phụ trách, thứ nàng dành nhiều thời gian hơn là cái trước. Chuyện xưa này hiển nhiên được dân chúng đón nhận hơn, hầu như được áp dụng trong tất cả rạp hát. Mỗi khi các nàng cầm trong tay một cố sự, đầu tiên sẽ thông qua người kể chuyện lan truyền ra ngoài, qua một thời gian thấm dần, độ nóng giảm đi sẽ sửa đổi thành từng vở kịch một, khách nhân nào từng nghe qua cố sự gần như sẽ không quên tên của những vở kịch, rạp hát cũng bởi vậy mà lần thứ hai nghênh đón sóng khách đến thăm. Nhưng đây không phải toàn bộ, tỷ như tất cả các cố sự liên quan đến Liêu Trai hiện nay đã được in ấn thành sách, rất được hoan nghênh trong Khánh An phủ, luôn cung không đủ cầu... Còn có tập tranh được cải biên dựa vào cố sự, thậm chí mua bán đồ ăn vặt trong rạp hát, những thứ này đều là thứ giúp rạp hát kéo dài làm ăn. Lúc nhàn rỗi thỉnh thoảng nàng cũng sẽ suy nghĩ một chút, Câu Lan viện trước đây chỉ có hơn mười người, gian nan sống qua ngày, thậm chí suýt chút nữa sụp đổ, làm thế nào trưởng thành thành một con quái vật khổng lồ như thế trong thời gian ngắn? Lúc trước chỉ muốn cùng Ngọc Châu sinh hoạt trong Khánh An phủ, mặc dù sinh kế không giàu có nhưng vẫn có thể sống qua ngày, đâu nghĩ rằng sẽ có hôm nay, chỉ cần trong đầu có một ý nghĩ liền có thể quyết định vận mệnh vô số đào kép, vật chất không thiếu gì, mỗi một bước đi lại cần cẩn thận hơn. Khi nàng đang nghĩ những chuyện này, Tiểu Châu lanh lợi đi vào trong, giơ giơ thứ trong tay nói. - Nhược Khanh tỷ, tỷ đoán xem đây là gì? Uyển Nhược Khanh không trả lời, bởi vì nàng biết với tính cách của Tiểu Châu, một khắc sau nhất định sẽ nói ra. - Đây là dược liệu vừa rồi Lý công tử đưa tới, nói dùng để bồi bổ cơ thể gì đó. Tiểu Châu đặt thứ trong tay lên bàn, nói tiếp. - Lần này huynh ấy còn bảo muội trông tỷ thật kỹ, không cho phép ngủ trễ, cũng không cho quản những sự vụ trong rạp hát, phải dưỡng thân thể cho thật tốt. Thiếu nữ cười hì hì, nói. - Yên tâm, muội nhất định sẽ nuôi tỷ đến trắng trắng mập mập, nếu không thì làm sao xứng đáng với tiền công người ta cho muội! Dứt lời, lại lần nữa cầm đồ trên bàn lên, chạy vào phòng bếp. - Muội đi nghiên cứu trước một chút rốt cuộc dược thiện này là cái gì.... Uyển Nhược Khanh đứng lên, đi vào sân, giãn người một cái, bầu trời ngoài tường viện có mây bay qua, cách bên này một bức tường truyền đến tiếng ho khan không ngừng của hai người. - Tiểu thư, khét, lại khét nữa rồi... Thiếu nữ vừa ho khan vừa nói. - Tiểu thư, thôi bỏ đi, người không làm được mấy cái này đâu, chúng ta vẫn ra ngoài mua thôi, không thì đến chỗ Nhược Khanh cô nương ăn chực cũng được.... Hình như Túy Mặc bị mấy ngày trước kích thích, cứ thích lăn vào bếp. Nàng có kĩ năng vẽ tuyệt đỉnh, kĩ thuật ca hát bất phàm, nhưng phương diện nấu ăn dường như không có bao nhiêu thiên phú, ngày qua ngày, không những không có chút tiến bộ, mà còn ngày càng tăng bản lĩnh nấu đến chướng khí mù mịt.... - Đồ ăn hôm nay, chắc phải làm nhiều hơn một ít. Uyển Nhược Khanh nghĩ thầm, đi qua phòng bếp.