Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 409 : Trong nhà có khách?

Thấy Lý Dịch đổi một bộ quần áo khác đi ra từ trong phòng, Tôn lão đầu lập tức niềm nở, tuy vừa rồi chỉ xuất ra một ít bản lãnh, trong đầu lão hiện giờ đã bắt đầu nghĩ ra vài ý tưởng mới. - Tôn lão nghỉ ngơi trước, ta đi làm cơm, có chuyện gì, một lát lại nói. Nhìn thấy Uyển Nhược Khanh xuất hiện trong nhà bếp, Lý Dịch khoát tay, sau đó đi vào. Ở chỗ này, hắn là chủ nhân, Uyển Nhược Khanh các nàng là khách, làm gì có chuyện chủ nhân ở nhà để khách xuống bếp. - Nấu cơm? Tôn lão đầu ngây người, đại trượng phu sao làm chuyện của nữ nhi? Lý Dịch trong lòng hắn tựa như thần tiên, tưởng tượng một chút hình ảnh thần của mình mang tạp dề vừa chặt xương heo vừa khẽ hát trong nhà? Già rồi, không thể thừa nhận được sốc văn hóa, biểu cảm ngây ngốc trên mặt Tôn lão đầu rất lâu chưa khôi phục lại. Không để ý Tôn lão đầu đã bị chấn động đến thất điên bát đảo, Lý Dịch đi vào nhà bếp, nhìn thấy Dương Liễu Thanh và Uyển Nhược Khanh đang bận rộn bên bếp lò, Tằng Túy Mặc ngồi xổm người, lột một củ hành tươi không còn miếng vỏ nào, Lý Dịch vội vàng đoạt lại từ trong tay nàng, từ buổi sáng nàng nấu chén cháo kia cũng có thể thấy, vị Túy Mặc cô nương này và nhị tiểu thư nhà mình như nhau, đều là tiểu tiên nữ mười ngón tay không dính nước mùa xuân, tiểu tiên tử nên tung bay vui vẻ trên trời…những thứ thô tục lột hành nấu cơm này quá không thích hợp cho tiên nữ làm. - Được rồi, cô ra ngoài nghỉ ngơi đi, nơi này có chúng ta. Lý Dịch phất phất tay với nàng, nơi này có Uyển Nhược Khanh và Dương Liễu Thanh hỗ trợ là đủ, để một mình hắn làm cơm cho năm người, không biết sẽ vật lộn đến khi nào, nên tìm hai người giúp đỡ. Uyển Nhược Khanh tự nhiên không cần phải nói, bánh quế làm ăn rất ngon, trù nghệ sao có thể kém, Dương Liễu Thanh làm một vị nữ hiệp lang thang, năng lực sinh hoạt khẳng định mạnh hơn so với người bình thường, giúp vài việc không có tí vấn đề nào, chí ít sẽ không lột tép hành lá chỉ còn bằng ngón út. Thấy dáng vẻ hắn như đuổi ruồi, trong lòng Tằng Túy Mặc hơi buồn bực, ngược lại bắt chéo hai tay đứng bên cạnh, xem một người nam nhân như hắn làm sao làm được những việc nhà bếp. Trước tiên thơ ca và vẽ tranh, hắn là người giỏi nhất, có thể nhìn thấy việc hắn không am hiểu, trong nội tâm sẽ cảm thấy thỏa mãn. Nhưng không bao lâu, tâm tình muốn xem náo nhiệt liền biến mất, làm một vị nữ tử, thậm chí không khỏi sinh ra cảm giác hổ thẹn. Uyển Nhược Khanh có chút thán phục sợ hãi, nàng biết Lý Dịch thường xuyên xuống bếp, trù nghệ hẳn không có kém, mùi vị một bát cháo hành bình thường cũng có thể làm rất tốt, nhưng lúc nhìn thấy kỹ thuật cầm dao của hắn vô cùng thuần thục cũng không khỏi sinh ra cảm giác mặc cảm. Dương Liễu Thanh ở chỗ này đã một thời gian, đối với chuyện này ngược lại không có bao nhiêu ngoài ý muốn, nếu để cho nàng ra tay, còn có thể cắt càng nhanh hơn…tuy nhiên mùi vị không cách nào so sánh. Tằng Túy Mặc nhìn một lát xấu hổ đi ra ngoài, làm nữ tử, trên phương diện vốn nên kiêu ngạo lại bị một nam tử đánh bại, đây là chuyện không còn mặt mũi. Chưng và nấu vẫn là món ăn chính của nhà dân bình thường, nhưng nhà Lý Dịch không phải, từ sau khi không thiếu tiền đã thay thế hai kiểu nấu nướng đơn giản. Sau đó, Tằng Túy Mặc ở trong sân đã ngửi được mùi thơm bay ra từ nhà bếp. Nàng vốn rất đói, cơ hồ không tự chủ được nuốt từng ngụm nước miếng, sau đó lại cảm thấy biểu hiện của mình rất không có cốt khí, rồi…lại không tự chủ được nuốt từng ngụm nước tiếp. Trước kia trong Quần Ngọc Viện, trừ những lúc thân bất do kỷ phải đi biểu diễn ở bên ngoài thì chuyện gì nàng đều không cần lo, làm thanh quan nhân nổi tiếng nhất Quần Ngọc Viện, tú bà sẽ cho người hầu hạ. Nhân gian có câu. - Kiếp ca nương suốt ngày đàn hát hầu quan khách, đêm về buồn bã trong tủi hờn. Nhưng mà sau khi được chuộc thân rồi rời khỏi nơi ấy, nàng và Tiểu Thúy hai người, đều phải đích thân tự làm chuyện to chuyện nhỏ, ăn, mặc, ở, đi lại, không có việc nào mà chưa từng làm. Một vài việc vặt còn tốt nhưng chỉ có một ngày ba bữa, cũng không thể mỗi lần đều mua về từ quán rượu, nhưng nàng và Tiểu Thúy dốt đặc cán mai với việc nấu cơm làm đồ ăn, sau đó đành phải cực khổ chịu khó luyện tập, ngày nào cũng ở bên cạnh bếp lò mấy canh giờ, cũng may nàng rất thông minh học nhanh, vài ngày sau, cuối cùng cũng hiểu rõ biện pháp giải quyết tốt nhấtlà đến ăn chực nhà Nhược Khanh tỷ. Giờ phút này ngửi mùi thơm tràn ngập trong không khí, kinh ngạc nhìn qua hướng nhà bếp, tư duy có hơi bay xa, sau một lát, Tằng Túy Mặc nhéo mạnh lên cánh tay mới ném được suy nghĩ không thực tế ra khỏi đầu. Uyển Nhược Khanh và Dương Liễu Thanh trong phòng bếp bất đắc dĩ phát hiện, các nàng trừ lột hành tỏi, ngẫu nhiên đưa cho hắn đồ gia vị cũng không giúp đỡ được cái gì. Không đúng, còn có thể rửa chén. Mỗi khi Lý Dịch hoàn thành một món ăn, sẽ cho các nàng mang đi, thời gian không dài, bốn nóng bốn lạnh cộng thêm một tô canh đã kết thúc công việc. Tám món ăn một tô canh, dùng để chiêu đãi khách, cực kỳ hợp quy cách. Bàn vuông vừa vặn ngồi đủ bốn người, dù thêm Dương Liễu Thanh, ba nữ tử đều mảnh khảnh, năm người ngồi vây quanh cũng không lộ vẻ chen chúc. - Trải qua mấy ngày, vất vả cho mọi người, ta xin phép uống trước. Lý Dịch nâng chén kính Uyển Nhược Khanh với Tôn lão đầu. Không có các nàng, bây giờ cũng không còn rạp hát, kế hoạch của hắn cũng không thể làm, một chén này cần phải kính. Đương nhiên, vì phần lớn đều là nữ tử, nên trong chén của hắn là nước trà. Nhưng kính trà mời rượu đều như thế, xem ý tứ, không quan trọng chi tiết. - Đại nhân nói quá lời. Tôn lão đầu vội vàng nâng chén lên đáp lễ, mộng tưởng và nguyện vọng của hắn có thể thực hiện đều nhờ vào Lý Dịch chống đỡ, mà thực hiện mơ ước thì có gì mà vất vả? Tằng Túy Mặc nhìn một bàn toàn món ăn tinh xảo, không biết đã âm thầm nuốt bao nhiêu ngụm nước bọt, nàng đã đói rất lâu, đối mặt với nhiều món ăn ngon như vật lại không thể ăn, quả thực là tra tấn tinh thần cùng thân thể. - Một chén này, vì tương lai rạp hát! - Một chén này, vì chính chúng ta! —— Nghe những lí do này, sắc mặt Tằng Túy Mặc hơi trắng bệch, có thể ăn xong lại kính được không, vừa ăn vừa kính cũng được mà! - Được rồi, chờ một lát nữa đồ ăn sẽ nguội, mọi người động đũa đi. Cuối cùng cũng nghe được câu êm tai từ trong miệng Lý Dịch, Tằng Túy Mặc vội vàng cầm lấy đũa. - Tướng…tướng công, trong nhà có khách sao? Như Nghi từ ngoài cửa đi vào, nhìn tình hình trong phòng, hơi giật mình. Ngược lại, Liễu nhị tiểu thư đi cùng không có biểu cảm gì, nhưng tiểu nha hoàn bên cạnh sau khi nhìn thấy Tằng Túy Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức thay đổi. Bức tranh cô gia giấu kia không phải vẽ vị cô nương này à? Tằng Túy Mặc đang vươn đũa ra thì ngừng lại giữa không trung, trong chốc lát cảm giác cuộc đời thật u ám.