Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 406 : Sức ảnh hưởng của lạc thủy thần nữ

- Có thể do hai cái bánh bao trắng vừa rồi ảnh hưởng đến vị giác. Lý Dịch húp từng ngụm từng ngụm cháo hoa không ngon lắm kia: Theo góc độ mỹ thực học, trước khi thưởng thức mỹ vị, tốt nhất đừng ăn gì khác. Cháo này không tệ, nếu như có thêm một đĩa dưa muối thì tốt. Không có tham dự thì không có quyền lên tiếng, cháo này nếu đem bán, dùng tiền mua thì có thể bình phán, ăn chùa mà còn ghét bỏ người ta nấu cháo khó ăn không phải hành vi của quân tử. Tuy Lý Dịch nghĩ mình cũng không phải quân tử nhưng vì cứu vãn chiến thuyền nhỏ hữu tình đã lung lay sắp đổ với Tằng Túy Mặc, hắn chỉ đành che giấu lương tâm nói chuyện. Nếu như nói Liễu nhị tiểu thư là trời phái xuống đối nghịch khiến Lý Dịch cảm thấy đời trước mình mắc nợ nàng nên đời này phải hoàn lại, còn Tằng Túy Mặc, hắn hoài nghi có phải đời trước nàng làm chuyện gì có lỗi với hắn mới để hắn lần nào cũng vô ý làm hư chuyện của nàng. Trước khi hai người còn chưa gặp mặt, cũng vì hắn sơ xuất tạo ra chuyện cười giữa nàng và Liễu nhị tiểu thư, về sau bị Lý Hiên kéo đi Quần Ngọc Viện lại làm hư màn biểu diễn của nàng, sau đó lại vì tránh Liễu nhị tiểu thư nên vô tình xâm nhập khuê phòng của nàng, cái gì không nên nhìn đều nhìn thấy hết..tính như vậy, đời trước nàng hẳn phải thiếu nợ mình không ít chuyện. Đương nhiên, vì một chuyện cuối cùng khiến khi hắn đối mặt Tằng Túy Mặc có chút đau tim. Thời đại này, nếu như nữ tử bị một người nam nhân nhìn thấy thân thể, vì bảo vệ trinh tiết, hoặc gả cho hắn, hoặc giết hắn, hoặc tự sát, gả cho hắn đương nhiên thể, Lý Dịch đoán lấy tính tình cao ngạo kia khẳng định chướng mắt hắn, đồng thời cũng vì nghĩ cho sự an toàn của bản thân, nên xác suất phát sinh chuyện đầu tiên là 0. Mà nàng lại không hề muốn chết cũng không muốn giết hắn, không chỉ không đề cập tới mà còn giúp hắn che giấu xấu hổ trước mặt Liễu nhị tiểu thư, đại trượng phu có thù tất báo, có ân tất trả, cho nên sau đó mới có chuyện đưa thi từ giúp nàng tranh giành hoa khôi. Bất quá bây giờ, Lý Dịch chỉ có thể vùi đầu húp cháo, mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán cũng không thèm lau. Nếu như không phải Tằng Túy Mặc lưu truyền những thi từ kia ra trước khi chuộc thân, thì với giá trị tăng vọt của nàng hiện tại, chắc còn đang trong hố lửa Quần Ngọc Viện, thậm chí cả một đời cũng đừng nghĩ đi ra. Nói cách khác, hắn suýt chút nữa lại vô tâm ủ thành đại họa. Lý Dịch âm thầm may mắn, may mắn Tằng Túy Mặc có dự kiến trước, nếu nàng chuộc thân chậm thêm một chút, hắn đời này trừ lấy thân báo đáp cũng không có gì để trả hết nợ. Nói như vậy, người ta khi đó cũng không thèm tranh giành hoa khôi, tự mình đa tình, không chỉ không trả được nhân tình, ngược lại còn thiếu một cái lớn hơn, khiến cho nàng trở thành nữ thần tuyệt đối của nam nhân Khánh An phủ, ngôi sao của thời đại này, vô số người không tiếc bỏ ra nhiều tiền chỉ vì được nhìn mặt nữ thần quốc dân, từ đó phiền phức không ngừng, mỗi ngày đều phải đối mặt vô số ong bướm, không mang khẩu trang kính râm cũng không dám ra cửa. Lý Dịch quyết định tạm thời không nói lời nào để tránh cho xấu hổ, cháo hoa trong chén rất nhanh thấy đáy, lại chiếm luôn phần ban đầu vốn thuộc về Tiểu Châu, muốn dùng nó để chặn miệng mình lại. - Muội về rồi đây, nay trời quá muộn, cháo trên mấy con phố đều bán sạch, chạy khắp nói mới mua được đó. Tiểu Châu mang theo hộp cháo từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Lý Dịch đã ngồi trên bàn húp cháo, lại nhìn Tằng Túy Mặc ngồi đối diện, khuôn mặt nhỏ không khỏi biến đổi. Bất quá, sau khi nàng biết Lý Dịch đã ăn sạch phần ban đầu vốn thuộc về nàng, nụ cười trên mặt lại càng rực rỡ, cho hắn ánh mắt cảm kích, cuối cùng cũng có đủ lý do uống cháo mình mua. Uyển Nhược Khanh vì hóa giải xấu hổ giữa hai người, nói với Lý Dịch. - Trong khoảng thời gian này, Túy Mặc cũng giúp chúng ta không ít việc, một số màn sân khấu cùng bối cảnh trong vở kịch đều do nàng hỗ trợ vẽ. Sức của một mình Tằng Túy Mặc có hạn, không thể nào ôm tất cả màn sân khấu cùng bối cảnh trong rạp hát, nhưng loại họa tác mới lạ đặc biệt này cũng giúp bọn nàng hấp dẫn không ít khách nhân. Tằng Túy Mặc bĩu môi lên tiếng. - Chút chuyện này có thể không tính là hỗ trợ, một số bức vẽ không dùng đến mà thôi, lại nói muội họa những vật kia cũng có thù lao. Uyển Nhược Khanh cười nói. - Một bức họa của Lạc Thủy Thần Nữ ở bên ngoài đã bị nâng lên trên trăm lạng bạc, còn có tiền mà không mua được, chúng ta trả không nổi thù lao cao như vậy. Tằng Túy Mặc liếc Lý Dịch một cái, nói đến danh khí tăng trưởng cùng tiến bộ họa kỹ của mình, tất cả đều nhờ hắn ban tặng. Nhưng tuy rằng họa tác của nàng hiện tại rất đáng tiền, nhưng đơn cũng vì khan hiếm mà thôi, nếu tùy tiện đều có thể mua, vậy cũng không khác gì những bức họa bày bán bên đường. Huống hồ, nàng không thiếu tiền, không cần bán tâm huyết của mình. Lý Dịch hiện tại ăn có chút hết nổi, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Tằng Túy Mặc liền biết tình huống không chuyển biến xấu, nhất thời cảm thấy hai bát cháo vừa ăn rất có ý nghĩa. Buổi sáng hắn tới để giao bản thảo Tây Du Ký cho Uyển Nhược Khanh, để những người kể chuyện làm quen trước, trời sáng có thể bắt đầu đăng theo các kỳ. Đồng thời, lâu rồi cũng không có vào rạp hát, hắn dự định nhìn xem tình hình bên kia. - Ta đưa huynh đi. Rạp hát gần nhất cách đây chỉ mấy chục bước, Lý Dịch cùng Uyển Nhược Khanh các nàng đi ra khỏi cửa phòng, vừa vặn chạm mặt một đám người đi tới. Nhìn thấy những người kia, Tằng Túy Mặc đi phía sau biến sắc, đang muốn lui về thì đã muộn. - Túy Mặc cô nương, thật trùng hợp! Một vị công tử trẻ tuổi đi đầu lập tức chào đón, tươi cười nói. - Đây chính là Lạc Thủy Thần Nữ, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. - Quả thật là được tuyệt đại giai nhân. - Túy Mặc cô nương, tại hạ hôm nay thiết yến tại Trầm Hương lầu, không biết cô nương có thể nể mặt? … Những người này đều là nam tử trẻ tuổi, sau khi có một người dẫn đầu, đám người nhao nhao tiến lên, ngươi một lời ta một câu, nho nhã lễ độ, ân cần lấn tới. Trong bọn họ có ít người đã gặp Tằng Túy Mặc vô số lần, nhiều lần xum xoe mà không được coi trọng, có ít người thuần túy vì mộ danh mà đến, chỉ cảm thấy vị Lạc Thủy Thần Nữ này tuy lớn lên cực đẹp nhưng cảm thấy cũng không có khoa trương như trong thơ văn, không đẹp hơn thủ lĩnh Lục Xảo Xảo năm nay bao nhiêu, thậm chí cũng bất phân cao thấp cùng vị nữ tử kia bên cạnh, nhưng người ta đã nổi danh, gần như mọi người Khánh An phủ đều biết, tất nhiên có đạo lý, nghĩ như vậy, ngược lại càng thêm kích phát sự hiếu kỳ. Lý Dịch cũng ngơ ngẩn vì một màn đột xuất này. Nghe Uyển Nhược Khanh nói là một chuyện, tận mắt nhìn thấy những người theo đuổi Tằng Túy Mặc này lại là một chuyện khác, ai có thể nghĩ tới, thời cổ đại cũng có loại Idol’s Fan đến cửa chặn nhà. Nhìn người tuổi trẻ kia nhất biểu nhân tài, bộ dáng nhìn như no bụng thi thư nhưng lại nói loại lý do sứt sẹo như “Trùng hợp” gặp được, Fan não tàn quả nhiên không có IQ. Về phần vị thiết yến ở Trầm Hương lầu kia…nào có ai mời Idol tùy tiện ăn cơm, dù thế nào cũng phải xuất ra hơn mấy ngàn vạn lượng để bày tỏ thành ý. Nhìn một màn trước mắt, trong đầu Lý Dịch bỗng nhiên hiện ra một ý nghĩ. Nếu như có thể khiến sức ảnh hưởng của Tằng Túy Mặc truyền đến kinh thành, sau đó để trước cửa mỗi một cửa hàng nước hoa dựng thẳng một biển quảng cáo to lớn, trên bảng hiệu vẽ hình của Tằng Túy Mặc nâng nước hoa, sau lại thêm một câu quảng cáo “Nước hoa XX, Túy Mặc cô nương sử dụng khen rất tốt”. Cứ như vậy, không chỉ nữ nhân vô pháp cự tuyệt, sợ sẽ hấp dẫn một nhóm lớn khách hàng nam nhân…chuyện làm ăn chẳng phải sẽ bay thẳng lên bầu trời?!