Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 403 : Có kẻ trộm!
Cảm xúc Lý Dịch dành cho Khánh An phủ không phải kinh đô có thể sánh bằng.
Cho dù kinh đô phồn hoa hơn nơi đây, nhưng trong kinh đô không có Liễu Diệp trại, không có Như Ý phường, không có Câu Lan viện, không có rạp hát, tên của thanh lâu cũng không thuận mắt như Quần Ngọc Viện. Hai tháng bôn ba đã chơi đủ, nhưng cũng mệt mỏi quá sức, bây giờ Lý Dịch chỉ muốn nhanh nhanh về nhà, nằm lên chiếc giường quen thuộc mà đánh một giấc ngon lành.
Xe ngựa đi vào cửa thành, con đường này Lý Dịch đã đi không biết bao nhiêu lần. Qua hai ba tháng, người bán hàng rong bày sạp ven đường cũng không thay đổi, thậm chí Lý Dịch còn thấy Đại Ngưu mặc bộ khoái phục lắc lư trên đường, cửa Như Ý phường đóng chặt, chưởng quỹ béo của tiệm vải sát vách xách một cái ghế ra ngồi trước cửa tiệm, tiếp tục than thở vì cửa hàng làm ăn chẳng khấm khá…mọi thứ đều giống như khi hắn rời đi.
Hán tử thật thà chất phác ấy chỉ theo nửa đường rồi rời đi, Lý Dịch tự mình lái xe ngựa, cuối cùng dừng lại trước một đại trạch, không thấy người lớn ngoài cửa, chỉ có mấy đứa nhóc choai choai đang chơi đùa.
Lão Phương trở về sớm hơn họ một bước, đón hết mọi người ở đây lên đó. Giờ đã qua hai tháng, họ hẳn đã đến kinh đô, mà ở đây lại không giống một nơi không có người, không biết vì sao.
Nhìn thấy nhóm người Lý Dịch bước xuống xe ngựa, mấy đứa bé lập tức dừng chơi đùa, núp sau đại môn, thấy họ đi vào trong thì lập tức giải tán, chạy vào sâu trong sân. Bốn người vừa mới bước vào trạch viện, vừa lúc có một người ra đón. Thiếu nữ gọi Dương Liễu Thanh nao nao, sau đó kinh hỉ bật thốt.
- Sư phụ, sư bá, mọi ngươi về rồi!
——
Gian phòng và sân viện đều có người quét dọn mỗi ngày, thậm chí còn sạch sẽ và ngăn nắp hơn lúc Lý Dịch rời đi. Từ Dương Liễu Thanh, Lý Dịch biết được sau khi nhóm lão Phương rời đi, nhiệm vụ trông coi đại trạch được giao cho nàng và những đứa bé.
Những cô nhi này hiện tại không cần dựa vào ăn xin mà sống, những đứa lớn nhất đều làm một ít đơn việc đơn giản trong rạp hát, những đứa còn lại cũng không nhàn rỗi, đứa lớn vừa thì dẫn đệ đệ muội muội mỗi ngày đi bán băng đường hồ lô, tiến kiếm được nuôi sống tất cả mọi người, hơn nữa còn có lợi nhuận.
- Sư bá, sau khi mọi người đi, Tôn lão bên rạp hát và quản sự Vương phủ cách mỗi nữa tháng đều tới đưa bạc, toàn bộ đều ở đây.
Dương Liễu Thanh để mấy nam hài chuyển mấy cái rương ra.
Khi biết Ninh Vương phủ mỗi một đoạn thời gian đều đưa tiền sang đây, Lý Dịch cũng không ngoài ý muốn, còn một khoản tiền khác, Lý Dịch nhớ lúc bản thân rời đi đã bảo họ lấy hết để kinh doanh rạp hát, người có quyền lực quyết định số tiền đó duy chỉ có Uyển Nhược Khanh.
Nhưng lúc tới hắn đã nghe hán tử kia nói, rạp hát đã mở rộng khắp Khánh An phủ, xem ra lợi nhuận mang đến nhiều hơn so với hắn tưởng tượng, dưới yêu cầu bảo đảm tiếp tục khuếch trương mà vẫn có rất nhiều lợi nhuận.
Hắn tạm thời không cần nhiều bạc. Nếu không có gì ngoài ý muốn, hợp tác buôn bán nước hoa với Lý Hiên và công chúa điện hạ tại kinh thành bây giờ đang nước lên, sau này bạc sẽ chỉ ào ào chảy vào nhà, nhiều hơn nữa cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Vốn tưởng rằng về còn phải tạm dừng một lát để dọn dẹp, không ngờ sư điệt của mình rất chịu khó, Lý Dịch về phòng liền có thể nằm xuống ngủ ngay. Trong hai tháng này, đi theo hướng dẫn của bản đồ dỏm, đâu phải ngày nào cũng thấy được khách sạn, có lúc ngủ ngoài trời, sau này Lý Dịch dứt khoát làm mấy lều vải thô sơ, nhưng lều vải đâu dễ chịu bằng giường?
Ngay cả chăn mền cũng mới vừa được phơi nắng xong, hắn lười cởi y phục lẫn tất, trực tiếp nằm xuống giường. Hai tháng đi đường xóc nảy, rất hiếm khi có thời khắc thư thái, chỉ chốc lát sau, hắn chìm vào giấc ngủ.
Lúc mở mắt ra, cơn uể oải tích lũy trong mấy ngày nay bị quét sạch, hắn ra ngoài, phát hiện sắc trời đã có chút tối. Dương Liễu Thanh đang luyện kiếm một mình trong sân, mặc dù Liễu nhị tiểu thư vẫn chưa chính thức thừa nhận đồ đệ nhưng lúc trước thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm nàng hai chiêu. Hai người tuy không có danh sư đồ, nhưng lại đã là sư đồ thật sự.
Thế là Lý Dịch bỗng dưng có một sư điệt hời.
Tuy bản lĩnh của một sư thúc như hắn nhìn chung thì…được, Lý Dịch thừa nhận mình thật đánh không lại Dương Liễu Thanh, nhưng ai bảo hắn có một cô em vợ lợi hại?
Đối với Dương Liễu Thanh, trong lòng Lý Dịch có mấy phần thưởng thức, thậm chí bội phục. Trong những người hắn quen biết, nếu bàn về độ chấp nhất và chăm chỉ, nếu nàng đứng thứ hai, không ai dám xưng đứng nhất.
Trong những ngày Liễu nhị tiểu thư chưa đồng ý thu nàng làm đồ đệ, mỗi sáng sớm đều tới đây quét dọn, chạng vạng tối mới đi, kiên trì rất lâu, lúc rảnh rỗi cũng không ngồi không mà luyện kiếm, tần suất không những vượt xa bản thân Lý Dịch, thậm chí ngay cả Liễu nhị tiểu thư cũng không bằng.
Có lẽ đây là một trong những nguyên nhân khiến Liễu nhị tiểu thư thay đổi dự tính ban đầu.
Thấy Lý Dịch ra khỏi phòng, Dương Liễu Thanh vội vàng dừng lại, nói.
- Sư phụ và sư bá đã về Liễu Diệp trại, bảo ta thông báo ngài một tiếng.
Lý Dịch gật đầu.
Liễu Diệp trại là nơi Như Nghi các nàng sống từ nhỏ đến lớn, lần này trở về đương nhiên nhanh chóng đến xem, trên đường đi Tiểu Hoàn cũng nhắc đến vô số lần. Sợ rằng sau này không còn nhiều cơ hội như thế nữa, các nàng đã hội ý xong, lần này muốn về trại ở vài ngày.
Đối với các nàng ấy, Liễu Diệp trại có rất nhiều điều quan trọng, đây là thời điểm ba tỷ muội nhớ lại tuổi thơ, Lý Dịch không có ý định chen vào.
Ngủ một giấc lâu, bụng hơi đói, hắn định ra ngoài tìm ít đồ ăn.
Đoạn đường đi từ đại trạch đến Như Ý phường trước đã đi quen, lúc này cũng không ngoại lệ. Như Ý phường chưa mở cửa, hơn nữa Lý Dịch cũng không định tự mình xuống bếp, đi vào lối nhỏ bên cạnh, đi đến một cổng sân, phát hiện không ngờ đại môn chỉ khép lại. Lý Dịch nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, ánh đèn nhàn nhạt bên trong. Hắn vốn định đi tiếp thì chợt như ngửi được mùi gì đó, hít một cái, một khắc sau, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Lý Dịch không đi thẳng vào mà xoay người vào căn phòng nhỏ gần đó, vào rồi mới phát hiện đây là nhà bếp, lúc này trời đã tối, dù trước mắt không quá đen kịt nhưng rất khó nhìn rõ. Cũng may Lý Dịch tìm ra thứ mình cần, hắn lần theo mùi hương, kéo hộp đựng thức ăn trên bàn ra, mùi hương quen thuộc càng nồng.
Bánh quế, Uyển Nhược Khanh làm bánh quế, Lý Dịch tuyệt đối không quên được cái mùi này.
Vốn dĩ đang đói bụng, gấp gáp cầm lên một khối, sau đó là khối thứ hai, khối thứ ba, khối thứ tư...
Lúc này, tất cả lực chú ý đều đặt lên mỹ thực trước mặt, Lý Dịch không nhận ra có một thân ảnh mềm mại đã lặng yên tới phía sau hắn.
Nhìn thấy hắc ảnh trong phòng bếp, trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ hoảng sợ, chăm chú cầm lấy gậy gỗ trong tay, lặng lẽ tới gần hắc ảnh.
Có trộm!
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu nàng!
Không chào hỏi một tiếng đã vào, lén lén lút lút không biết trốn trong phòng bếp làm gì, không phải trộm thì là ai?
Chỉ cần nàng kêu to vài tiếng, sát vách lập tức sẽ có người nghe thấy, xông tới bắt kẻ trộm này đưa đi quan phủ, chỉ là, trước lúc đó, nàng phải giáo huấn cái tên to gan lớn mật này một chút.
Rốt cuộc đi đến sau lưng bóng đen, thiếu nữ cắn răng, giơ gậy gỗ trong tay lên, mạnh mẽ đập xuống!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương