Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 399 : Kinh thành biến hóa
Phía sau phủ Thế tử có một mảnh đất bằng phẳng rộng lớn, hai tháng trước, Lý Hiên đã mua lại.
Lúc này, một kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa đang phi nước đại, trên thân ngựa cột một sợi dây thừng đã dựng thẳng lên cực xa, nhìn lên chỉ thấy một điểm đen.
Nếu người có thị lực tốt cũng chỉ nhìn thấy điểm đen trên kia là một con diều lớn có tạo hình rất kỳ lại, ở dưới có buộc một thứ gì đó toàn thân màu đen, nhìn ra là một con chó mực, mắt nó mở to đầy khủng hoảng, một bên giống như một vị Vương giả đang nhìn xuống vạn lý hà sơn, một bên lại âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông tên gia hỏa đã buộc nó bay lên trời.
Cho dù nó đã phi hành vô số lần, nhưng đến cùng nó chỉ là một con chó, có ai đối xử với chó như vậy chưa, huhu…
Đối với nó, bay lượn một vòng trên trời còn lâu mới so được với việc nằm kế quên quan sát những lúc Lão Vương sát vách cùng bà chủ nhà mình “đâm chọt” lẫn nhau.
Con chó này ôm tâm tình thế nào để bay lượn, không bao nhiêu người để ý, mấy bóng người đứng phía dưới chỉ thỉnh thoảng ghi chép, thí nghiệm làm hơn nửa tháng không có xảy ra vấn đề gì, mà rất lâu rồi bọn họ chưa ăn được lẩu thịt cầy, rất đáng mong đợi a.
Giữa trưa tháng tư, trời còn chưa sáng nhưng đã có chút nóng bức.
Ngước cổ lâu sẽ cảm thấy mệt, cũng có chút nóng, Lý Hiên cởi áo ngoài, tiện tay ném qua một bên.
- Phu quân, trong cung có mấy vị nương nương sai người đến hỏi, hương vị nước hoa sắp đưa ra là gì, những phu nhân quyền quý cũng đã hỏi thiếp thân rất nhiều lần về việc này.
Thế tử phi từ đằng xa đi tới, mang theo một trận hương thơm nhàn nhạt.
Ngửi được mùi Hoa Lan Hương mà hắn thích nhất, tinh thần Lý Hiên hơi thanh tỉnh, nói.
- Không phải Hoàng bá bá không thể ngửi được những mùi hương đó sao, đám phi tử kia muốn để làm gì?
Nghe thế, trên mặt Thế tử phi lộ ra nụ cười khổ, Vĩnh Nhạc công chúa, Lý Tử Tước cùng nhà mình hợp tác làm nước hoa bán, bây giờ nhấc lên oanh động to lớn trong kinh đô, chỉ cần là nữ tử, bất kể thân phận, địa vị đều vô cùng si mê, có mấy nhà bán hương liệu trong kinh sớm đã tự giác đóng cửa từ một tháng trước.
Mấy phi tử của bệ hạ cũng là nữ tử, mà thân phận họ càng thêm tôn quý, đâu thể thua kém người thường?
Thậm chí đến cả nhà mẹ đẻ nàng cũng có vài lần đến mập mờ mong muốn hợp tác.
Nàng không thể tưởng tượng nổi, làm cho Vương gia cũng nhịn không được động tâm, việc buôn bán nước hoa này thu được lợi nhuận bao nhiêu.
Nhưng mấy ngày nay hoàn toàn không thấy tung tích Lý Tử Tước, mà Vĩnh Nhạc công chúa trước giờ đều mặc kệ, chỉ có mỗi nàng xử lý.
Làm nữ chủ nhân Thế tử phủ, mấy ngay qua nàng đã nhận được không biết bao nhiêu lời mời, công việc tự nhiên theo đó bận bịu.
- Nếu người khác còn dễ nói, nhưng các nàng đều là nương nương, không thể không đồng ý.
Nàng cầm đưa một bầu rượu nhỏ nhắn tinh xảo cho Lý Hiên, ngước đầu nhìn điểm đen trên trời một chút, lại quay đầu nói.
- Chuyện này trước hết không cần vội, mấy ngày lại nói.
Lý Hiên thô kệch ngậm bầu rượu, uống ừng ực mấy ngụm, loại phương pháp uống rượu này hắn học theo Lý Dịch, đương nhiên, tửu lượng hai người không tốt nên chỉ có thể uống rượu nho.
Sau một lát, hắn để bầu rượu xuống, quệt quệt mồm hỏi.
- Hôm nay là ngày mấy?
Thế tử phi ngẫm lại đáp.
- Mùng tám tháng tư.
- Mùng tám tháng tư, qua hai tháng rồi sao.
Lý Hiên nhìn về nơi xa, thấp giọng thì thào.
- Đã hai tháng, bọn họ ở đâu cơ chứ?
Bên trong Cần Chính Điện, Cảnh Đế buông một phần tấu chương xuống, chắp tay đi ra ngoài điện, hít thở bầu không bên ngoài khiến lão cảm thấy tươi mới để ngực dễ chịu hơn rất nhiều.
- Bẩm bệ hạ, bọn họ đã dừng lại ở Nhạc Châu năm ngày, rất nhanh sẽ đến Khánh An phủ.
Thường Đức đứng phía sau Cảnh Đế thấp giọng báo cáo.
- Tốt cho một tên tiểu tử lười nhác, trẫm ở kinh thành mệt muốn chết, hắn ngược lại thì tốt rồi, sắp xếp một chuyến du ngoạn hai tháng, nếu như tất cả thần tử của ta cũng giống như tên kia, Cảnh Quốc của trẫm đã sớm vong.
Cảnh Đế cười phàn nàn một câu, trong giọng nói lại có một tia hâm mộ.
- Trẫm thật rất hâm mộ hắn, tuy trẫm là vua của một nước, đứng đầu muôn người nhưng cách cuộc sống tiêu diêu tự tại của hắn thật xa.
- Nếu không, lão nô triệu hắn về?
Thường Đức thử thăm dò hỏi một câu.
Cảnh Đế khoát tay.
- Thôi thôi, trẫm mới không thèm so đó với hắn, từ xưa đến nay, làm gì có một vị Hoàng Đế nào tiêu dao tự tại, nhưng hắn chỉ vừa đi, lâu rồi không có ai bồi trẫm ăn bữa cơm thật ngon.
Thường Đức nao nao, cũng không biết đáp ra sao, từ một lần kia trong phủ Ninh vương bệ hạ giấu giếm thân phận mình, về sau khi ngài cùng tên tiểu tử kia ăn một bữa cơm thì mọi chuyện đã khác, người từ trước đến nay đều không quan tâm gì đến việc ăn uống, thế mà ở trước mặt hắn, luôn luôn có thể ăn rất nhiều thứ trên bàn.
Bệ hạ nói đúng, tiểu tử kia là một tên quái nhân.
- Sứ thần Tề Quốc vẫn chưa đi?
Cảnh Đế thuận miệng hỏi một câu.
Thường Đức đáp.
- Không, Tam hoàng tử Tề Quốc ngược ở Hồng Lư Tự, mỗi ngày đi ngao du khắp nơi trong kinh thành, thậm chí mấy lần ra vào kỹ viện này đến kỹ viện khác, lại không thấy hắn có bất cứ động tác gì.
- Nghe nói Tam hoàng tử của Tề Quốc văn võ song toàn, mười phần xuất chúng với với các hoàng tử khác trong Tề Quốc, mà hắn đã không làm gì, vậy cứ chiều theo hắn.
Cảnh Đế nói một câu sau đó chắp tay sau lưng chuẩn bị đi trở về điện, hành lang kế bên đột nhiên truyền đến từng tiếng ồn ào.
Thường Đức nghe thế không khỏi nhíu mày, những ngày gần đây, các nữ tử, phi tầng trong cung đều say mê một thứ gọi là “nước hoa”, mà Lý Tử Tước đã dặn dò, để bệ hạ cách vật kia càng xa càng tốt, hắn đương nhiên sẽ không để những phi tử kia đến gần bệ hạ, mấy ngày qua không biết đã ngăn lại bao nhiêu người.
- Phụ hoàng...
Lần này người đến là Thọ Ninh công chúa, cô bé đang đẩy hai tên thị vệ ra, chạy đến bên người Cảnh Đế, cao hứng hô.
- Phụ hoàng, tại sao ngài lại ở chỗ này, hại Thọ Ninh đi tìm thật khổ.
Cảnh Đế từ ái sờ sờ con gái.
- Thế nào, có phải lại muốn xuất cung để tìm Hiên ca ca?
Thọ Ninh nghe thế vội nói.
- Phụ hoàng, người ta nào có ham chơi như lời người nói, Hiên ca ca cũng không phải đang chơi, hắn chính là người có công lớn nhất đối với Cảnh Quốc chúng ta.
Cảnh Đế cười nói.
- Tốt, phụ hoàng còn có chút bận, mau nói, tìm phụ hoàng có chuyện gì?
- Há, kém chút quên mất chính sự!
Thọ Ninh công chúa nghe vậy, vẫy tay ra phía sau.
- Nhanh mang tới.
Sau đó, nàng cười tủm tỉm quay đầu nhìn Cảnh Đế.
- Phụ hoàng, vừa rồi con nấu canh, người phê duyệt tấu chương cả buổi rồi chắc đang rất mệt, người mau nếm thử canh đi.
Cảnh Đế nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, vội nói.
- Thọ Ninh à, phụ hoàng còn có mấy tấu chương quan trọng cần phê duyệt, con đi chơi trước đi, canh cứ đặt ở chỗ đó, lát nữa phụ hoàng sẽ uống.
Nhìn Cảnh Đế nhanh chân đi chạy điện, trên mặt Thọ Ninh công chúa có chút thất vọng, sau đó tựa như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Thường Đức.
- Canh lạnh thì uống không ngon, Thường tổng quản, ngươi hầu hạ phụ hoàng hẳn cũng mệt mỏi, nếu không ngươi nếm thử đi?
Mặc dù vị này là cao thủ nhất đẳng, ngay cả cao thủ Tông Sư cũng có thể ứng đối, nhưng đối mặt với canh của Thọ Ninh công chúa, sắc mặt đệ nhất cao thủ trong cung cũng lập tức thay đổi.
- Ngươi chờ một chút, ta đi lấy cho ngươi uống.
Thọ Ninh công chúa chạy đến bưng lấy cái khay cung nữ đang cầm, lúc quay đầu lại muốn nói chuyện với Thường Đức thì phát hiện đối diện không còn bóng người, đại môn Cần Chính Điện đã đóng chặt, chỉ còn bụi mù nổi lên trước mắt.
- Aii…
Một hồi lâu, Thọ Ninh mới ý thức chuyện gì, vểnh môi bất mãn nói.
- Ta dựa theo lời tiên sinh dạy, đã luyện tập nhiều lần rồi mà!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương