Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 379 : Mười tên thục vương cũng kém một sợi tóc của muội

- Chờ một lát đã, để ta giới thiệu cho các ngươi biết một người. Bốn người đang nhàn nhã nói chuyện phiếm, Thục Vương bỗng nhiên mở miệng. Tuy hắn là hoàng tư cao quý nhưng trước mặt ba người lại không quá kêu căng. Thứ nhất, họ cùng nhau lớn lên, quan hệ cá nhân không tệ. Thứ hai, ba người bọn họ đều có bối cảnh hùng hậu lại luôn ủng hộ hắn, nên đối với hắn, bọn họ luôn không giống với những người tầm thường khác. - Ồ? Là ai? Thôi Thừa Vũ nghe vậy có chút kinh ngạc. Có thể làm cho Thục Vương trịnh trọng giới thiệu với ba người, sẽ không phải hạng người đơn giản, nếu không sẽ không có khả năng nhắc đến người này trước mặt bọn hắn. Trên mặt Trần Lập Tuấn cũng lộ ra chút hứng thú với người chưa biết mặt. Duy chỉ có Tần Dư là uống rượu không hứng thú với tên người sắp được giới thiệu. - Một người có bản lĩnh rất lợi hại. Thục Vương cười nói. Thục Vương một mực thu nạp người tài khắp thiên hạ, đối với người được chính phụ hoàng coi trọng, Lý Tử Tước cũng sẽ không bỏ qua. Ba ngày trước đó đã sai người đưa thiếp mời để hôm nay giới thiệu với ba huynh đệ. Về phần vị Trường An Tử Tước có thể dự tiệc hay không thì không trọng yếu, đương nhiên, chuyện này không trong phạm vi cân nhắc của Thục Vương, hắn không suy nghĩ đến khả năng kia. Bởi vì Thục Vương thừa nước đục thả câu, Thôi Thừa Vũ và Trần Lập Tuấn cũng càng thêm hứng thú với người này. - Đi mời Trường An Tử Tước đến đây. Thục Vương hướng nói với hạ nhân. Người kia nghe vậy cung kính vâng một tiếng rồi lập tức rời đi. - Trường An Tử Tước? Thôi Thừa Vũ nghe vậy ngược lại cảm thấy nao nao, hắn mới vừa tới Kinh Đô, vô cùng lạ lẫm đối với danh hiệu này. Ngược lại, Trần Lập Tuấn vừa nghe thấy cái tên này liền sững sờ, hơi suy nghĩ đã có ấn tượng, mi đầu hơi nhíu, lẩm bẩm. - Lại là hắn? Thục Vương nhìn thấy Trần Lập Tuấn nói vậy, nghi ngờ hỏi. - Lập Tuấn cũng biết hắn? Trần Lập Tuấn gật đầu. - Nếu như trong kinh không có vị Trường An Tử Tước thứ hai thì hẳn là tên Trường An Tử Tước họ Lý đó. Thục Vương thấy hắn nhăn mày kinh ngạc hỏi. - Trường An Tử Tước họ Lý, Lập Tuấn có thù với hắn? Trần Quốc Công phủ và hắn là bằng hữu, mà Lý Dịch lại là nhân tài hiếm có, tuy cái sau cũng không thể giúp hắn đoạt Đế vị. Nhưng phụ hoàng lại vô cùng coi trọng hắn tất nhiên có lý do, thậm chí đơn đọc triệu kiến ăn cơm chúng. Tên này hữu dụng cho phụ hoàng cũng hữu dụng đối với hắn. Hắn bức thiết muốn biết, thứ có thể dùng đến Cảnh Quốc lấy yếu thắng mạnh, chiến thắng Tề Quốc rốt cuộc là gì? Bởi vậy, Thục Vương cũng không nguyện ý nhìn thấy hai người có xung đột gì. Trần Lập Tuấn lắc đầu nói. - Không phải, ta và hắn chưa từng gặp nhau đương nhiên không có thù oán gì. Hắn tiếp thêm một câu. - Bất quá, Lý gia và Trần gia lại có thù oán chất chứa lâu năm, Trường An Tử Tước là trưởng tôn Lý gia nên… Lần này đến phiên Thục Vương cau mày. Nếu Trần Lập Tuấn và Lý Dịch có thù oán cá nhân thì hắn có thể đứng ra khuyên giải một chút, cho Thục Vương hắn mặt mũi, chỉ cần không có thâm cừu đại hận thì xem chừng bọn hắn sẽ buông xuống. Mà nếu có thâm cừu đại hận gì thì lấy tính cách và bối cảnh của Trần Lập Tuấn, Trường An Tử Tước cũng sẽ không thể sống đến bây giờ. Hắn không nghĩ tới chính là, chuyện này à liên lụy đến Trần Quốc Công phủ, cho dù hắn là Thục Vương cũng không thể không để ý đến cảm thụ của Quốc Công. Nhìn thấy Thục Vương nhíu mày, Trần Lập Tuấn cười nói. - Điện hạ không cần chú ý, dù sao cũng phải lấy đại cục làm trọng, cừu oán giữa nhà ta và Lý gia chỉ là chuyện nhỏ, không nên để nó ảnh hưởng đến đại sự của điện hạ. Chuyện phát sinh ở Trần gia gần đây, Trần Lập Tuấn tự nhiên rõ ràng, thái độ của bệ hạ đối với vị Trường An Tử Tước kia không rõ, Trần gia không thể vì chút thù oán xưa cũ mà khiến bệ hạ tức giận. Tuy hắn không làm gì Trần gia nhưng Trần Lập Tuấn thật không có cảm nhận tốt đối với Trường An Tử Tước. Nhưng vượt quá dự đoán của hắn, Thục Vương tựa hồ rất coi trọng người này, Trần gia càng phải buông xuống món nợ cũ kia. Thục Vương gật đầu, nhưng không nói thêm gì. Chuyện này đối với hắn cũng không có bao nhiêu nan giải. Nếu Lý Dịch thật sự có tài, thì hắn sẽ đứng giữa để điều đình cho hai nhà Trần Lý, nhưng nếu Lý Dịch kia chỉ có tiếng không có miếng, hắn sẽ không nhúng tay vào việc này, thậm chí ngay thời khắc mấu chốt, hắn sẽ đứng cùng trận tuyến với Trần gia. Đối với bọn hắn, không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, chỉ cần lợi ích đầy đủ, địch nhân cũng có thể trở thành bằng hữu, Thục Vương hiểu rõ đạo lý này, Trần gia tự nhiên cũng hiểu rõ. Ngay lúc này, hạ nhân vừa đi ra ngoài đã quay lại, nhưng biểu hiện trên mặt có chút do dự, muốn nói lại thôi. - Chuyện gì xảy ra, Trường An Tử Tước đâu? Thục Vương nhíu mày hỏi. - Bẩm điện hạ, Trường An Tử Tước không có ở đây. Hạ nhân lập tức trở trả lời. - Hắn không tới? Thục Vương mày nhíu lại càng sâu, chẳng lẽ, giữa mình và Lý Hiên, Lý Dịch này lại chọn người sau? - Không…không phải, không phải. Hạ nhân gấp gáp giải thích. - Lý huyện úy có tới, nhưng…nhưng ngay lúc vừa rồi, hắn lại bị Ngô quản sự đuổi đi rồi. - Cái gì?!!! Thục Vương chợt vỗ bàn một cái, cấp tốc đứng lên. Trường An Tử Tước là người hắn coi trọng, có thể nói là người hắn coi trọng nhất tối nay. Chỉ vì một ít nguyên nhân, nên hắn không biểu lộ coi trọng ra ngoài. Mà bây giờ, người mà hắn coi trọng lại bị tổng quản Vương phủ đuổi đi? Thục Vương cực kỳ tức giận, Trường An Tử Tước là người duy nhất được Phụ hoàng đơn độc mời ăn cơm, ngay cả chính hắn cũng chưa từng nhận được vinh hạnh đặc biệt này. Người như thế lại bị người trong phủ hắn đuổi ra ngoài? Đuổi ra ngoài??? Thời điểm Thục Vương trầm mặt đi một vào một chỗ hẻo lánh, mọi người trong điện khẽ giật mình, thần sắc phát sinh biến hóa. Nói thật, khi đi ra khỏi yến hội, Lý Dịch không chỉ không có một chút mất mặt hoặc cảm giác thất vọng nào, ngược lại còn cao hứng. Hắn nguyện ý tham gia yến hội có cảm giác yến hội thật cơ, chứ loại yến hội trong Vương phủ, hắn không muốn tới, vẫn không tham gia tốt hơn, không cần miễn cưỡng chính mình. Từ khi ra khỏi Thục Vương phủ, Liễu nhị tiểu thư theo sau lưng hắn, không nói một lời. Lý Dịch đã sớm quen thuộc bộ dáng nàng không nói lời nào, chỉ là hôm nay luôn cảm thấy loại yên tĩnh này có chút không giống như bình thường. - Cứ như vậy rời đi, không biết có đắc tội Thục Vương hay không? Sau lưng hắn bỗng nhiên truyền đến một đạo âm thanh trong trẻo lạnh lùng. Lý Dịch quay đầu lại nhìn nàng, kinh ngạc nói. - Đắc tội thì đắc tội, có cái gì mà phải hay không phải? Hôm nay Liễu nhị tiểu thư có chút kỳ quái, trước kia nàng sẽ không hỏi như vậy. Liễu Như Ý ngẩng đầu nhìn hắn nói. - Huynh nói hắn tương lai sẽ là Hoàng Đế. - Hiện tại còn không phải ma? Lý Dịch đánh trả về một câu. Tuy hắn không muốn đắc tội Thục Vương nhưng cũng không có nghĩa hắn đắc tội không nổi. Thục Vương tuy là có tiềm lực, nhưng tối thiểu là hiện tại Hoàng Đế không phải hắn, lui một bước mà nói, coi như tương lai hắn là Hoàng Đế, chân trần không sợ đi giày, lăn lộn không nổi ở Cảnh Quốc, chẳng lẽ không thể đi quốc gia khác? Nói đùa! Nếu không thì đi Tây Bắc kéo cờ tiện tay chiếm một đỉnh núi làm sơn tặc cũng tốt, làm một nghề chuyên nghiệp đã có kinh nghiệm, ai sợ ai! - Nếu như ta không hỏi huynh thì sự việc cũng không giống bây giờ, phải không? Liễu Như Ý cúi đầu xuống, âm thanh cũng không còn thanh lãnh như vừa rồi. Lần này Lý Dịch thật có chút chấn kinh, đây là lời Liễu nhị tiểu thư sẽ nói sao? Hắn tiến lên một bước, xòe bàn tay ra đặt lên trán nàng, hỏi: - Muội không có phát sốt đấy chứ? Liễu Như Ý đánh rớt tay hắn, nếu như trước kia, nàng sẽ trào phúng vài câu, hôm nay thì có tâm trạng. Nàng đang hồi tưởng lại, nếu như không phải ban đầu nàng cười lạnh hỏi một câu kia, hắn cũng sẽ không giả vờ giả vịt nới đùa, sự việc cũng sẽ không phát sinh như thế này. Thế nhưng, ở Liễu Diệp trại hay ở Khánh An phủ, khi bọn họ ở chung vẫn luôn như vậy. Chính nàng cũng không biết vì sao lại luôn ưa thích nhằm vào hắn, nhưng cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào, phần lớn là ăn thiệt thòi, sau đó, thẹn quá hóa giận, tự nhiên động thủ. Loại hình thức sống chung này đã diễn ra cực kì lâu, nhưng chẳng biết từ lúc nào lại phát sinh biến hóa? Từ lúc đến kinh thành hay lúc ở huyện Trường An, cũng có thể là lúc có các hoàng tử công chúa, chỉ vì một câu nói đùa đều sẽ bị đuổi ra khỏi yến hội. Nàng không thích nơi này, đây không phải nơi nàng muốn ở, nàng cũng không thích dạng sinh hoạt kiểu này. Ở Khánh An phủ tốt bao nhiêu, ở Liễu Diệp trại tốt bao nhiêu, không có cái gì mà công chúa thế tử, cũng không có cái Tử Tước này kia, có băng đường hồ lô, có Như Ý lộ, mỗi ngày đều có thể ở trong viện nhà mình “Luận bàn” võ công, đây mới là cuộc sống nàng thích. Thế nhưng, nàng còn có thể trở về sao? Hắn có thể cùng mình trở về sao? Nhìn thấy trên mặt Liễu nhị tiểu thư lộ ra vẻ mờ mịt, Lý Dịch khẽ biến sắc, rốt cục ý thức được nàng thật xảy ra chuyện gì đó. Hiện tại, Liễu Như Ý cho hắn cảm giác rất lạ lẫm, đây không phải Liễu Như Ý mà hắn biết. - Này, muội làm sao vậy? Liễu Như Ý, Liễu Như Ý, muội đừng làm ta sợ! Lý Dịch có chút khẩn trương, vỗ vỗ mặt nàng, mẹ nó, Thục Vương phủ có phải có cái gì không sạch sẽ, Liễu nhị tiểu thư sẽ không trúng tà đó chứ? - Thục Vương… Nàng vừa nói hai chữ đã bị Lý Dịch cắt ngang. - Thục Vương rắm chó, mười tên Thục Vương cũng kém một sợi tóc của muội! Lý Dịch không kiên nhẫn nói một câu, Thục Vương chó má gì nữa, hắn vịn bả vai nàng, hỏi: - Muội đến cùng bị làm sao, có thấy không thoải mái chỗ nào không? Nơi này cách hoàng cung không xa, ta đi vào cung tìm ngự y. Nghe được câu này, Liễu Như Ý ngẩng đầu nhìn hắn, thân thể mềm mại hơi run lên. - Xong…xong rồi, làm sao lại phát run. Lý Dịch thì thào một câu, càng thêm sốt ruột, vội nói: - Nhanh lên nhanh lên, chúng ta lập tức tiến cung, may mắn tối nay vẫn mang theo lệnh bài vào cung.