Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 338 : Hắn tên lý dịch

Cảnh Đế kéo tiểu cô nương lên, nhẹ nhàng chọc mũi nàng một cái, nói: - Nói đi, tìm phụ hoàng có chuyện gì, mau nói, không được bảo phụ hoàng đánh tiên sinh dạy học. Trong mắt triều thần và con dân, ông là Hoàng đế trên vạn vạn người, nhưng trước mặt con gái, ông cũng chỉ muốn làm một người cha tốt. - Ai nha, chuyện đánh bằng roi, ta tha thứ cho tiên sinh rồi. Tiểu cô nương quay người lại, nói: - Thọ Ninh muốn ăn lẩu. - Lẩu là cái gì? Cảnh Đế khẽ giật mình, trên mặt hiện ra một tia nghi hoặc, hỏi. - Phụ hoàng không biết à? Tiểu cô nương có chút kinh ngạc, phụ hoàng trong lòng nàng không gì không biết, cho đến giờ vẫn không ngờ, còn có thứ phụ hoàng không biết, kinh ngạc đi qua, lúc lắc tay nhỏ, nói: - Vậy phụ hoàng giúp Thọ Ninh bắt một người xấu tiến cung đi. Cúi đầu nhìn thấy tròng mắt tiểu nha đầu loạn chuyển liền biết chỉ sợ đây mới là mục đích của nàng, trong lòng có chút buồn cười, hỏi. - Nói cho phụ hoàng, là người xấu nào dám đắc tội với Thọ Ninh của chúng ta, phụ hoàng nhốt hắn vào đại lao cho con hả giận. - Không được không được! Tiểu cô nương lắc đầu như trống bỏi, vội nói. - Phụ hoàng không thể nhốt hắn vào đại lao, nếu vậy sẽ không có người nấu ăn cho Thọ Ninh. - Hồ nháo, không phải nói, không được ăn đồ bậy bạ ở bên ngoài à, hoàng tỷ con trông con thế nào vậy, về sau không cho phép ra cung nữa. Cảnh Đế nhíu mày nói. - Không ăn bậy gì mà, ở trong nhà Hiên ca ca, hoàng tỷ cũng ăn, Hiên ca ca cũng ăn, Thọ Ninh vô cùng nghe lời, không ăn bậy bạ thứ gì ở bên ngoài hết. Tiểu cô nương vội vàng giải thích. - Phụ hoàng bắt hắn tiến cung đi, để hắn nấu cơm cho Thọ Ninh ăn, không cho phép hắn ăn, tức chết hắn, ai bảo ăn cướp thịt của Thọ Ninh! - Đúng rồi, hắn tên Lý Dịch! Tiểu cô nương thù rất dai nói. - Lý Dịch? Nghe được cái tên này, Cảnh Đế cười cười, xoa đầu tiểu cô nương, nói: - Được rồi, lại dám đắc tội Thọ Ninh của chúng ta, hai ngày nữa phụ hoàng sẽ bắt hắn tiến cung, chuyên môn nấu cơm cho con, có được không? - Phụ hoàng hiểu Thọ Ninh nhất! Trên gương mặt xinh đẹp của tiểu cô nương lộ ra biểu cảm hài lòng, đối với khung cảnh trong tưởng tượng kia, đã có chút chờ đợi không kịp… Đại thọ sáu mươi của lão phu nhân là việc quan trọng khó có được của Lý gia, trong nhà sớm đã giăng đèn kết hoa, cách mỗi mấy bước sẽ treo một cái lồng đèn cực lớn, chiếu rọi Lý phủ như ban ngày. Tôi tớ Lý gia đứng trước cửa ra vào, dẫn khách mời tới chúc thọ lão phu nhân vào trong, thấy khách nào thân phận tôn quý, Lý Minh Trạch và Lý Minh Viễn sẽ đích thân ra đón. Nghênh khách đương nhiên không có chuyện của Lý Dịch, mới tới chưa được mấy ngày, trong đám khách không ai biết, ngồi trong một góc, có phần nhàm chán nhìn khách nhân tới lui. Cho đến hôm nay mới phát hiện, vì sao Lý gia không hợp với nhất triều Quốc Công mà vẫn an ổn ở Kinh thành nhiều năm, ngắn ngủi một canh giờ thôi đã có hai vị Quốc công sai người đưa lễ vật tới, tuy rằng người không đích thân đưa tới nhưng ít nhất đã tỏ thái độ. Về phần gia tộc lớn nhỏ, càng nhiều vô số kể, đã sớm nghe nói dòng nước ngầm ở Kinh Thành rất sâu, quan hệ giữa các gia tộc quyền quý rắc rối phức tạp, loại gia tộc có nhiều năm truyền thừa, xem như không người kế tục cũng không phải dễ dàng bị vặn ngã. Tiểu mập mạp Lý Anh Tài hiếm khi không ôm đồ ăn vặt ăn luôn mồm mà trốn bên cạnh Lý Dịch ở một nơi hẻo lánh không người, gật gù đắc ý, miệng lẩm bẩm, mấy tiểu hài tử tìm hắn chơi đùa đều bị hắn đuổi đi hết. Liễu Như Ý không ở bên cạnh Lý Dịch, nàng độc chiếm ân sủng của lão phu nhân, sau khi đưa mạt chược đến Lý phủ, cả ngày không có việc gì sẽ cùng nhóm đại tiểu phu nhân điên cuồng. Kinh Thành giống như phúc địa của Liễu nhị tiểu thư, hôm nay thắng được một đôi vòng tay, ngày mai thắng được một cây trâm, trong mấy ngày ngắn ngủi đã trở thành chủ nhân lớn nhất mà nha hoàn Lý phủ chịu theo. Nghe nói qua tay tiểu cô, mạt chược đã bắt đầu lưu truyền ra phạm vi quý phụ Kinh Thành, thừa cơ hội này, mấy công tượng của Lý phủ kiếm cả mối lớn, đương nhiên, so với Liễu nhị tiểu thư kiếm tiền thì chỉ có thể coi mưa bụi. Hiện tại, Liễu nhị tiểu thư không có một chút ý định trở về, mỗi ngày thảnh thơi lại thu được cả bộn bạc, Lý Dịch ngược lại rất cấp bách, hai ngày nữa phải nói cho lão phu nhân biết, hắn hết ngày nghỉ, đã đến lúc lên đường về Khánh An phủ, dù sao huyện úy tuy nhỏ nhưng vẫn là quan viên, cầm bổng lộc quốc gia, đâu thể nào cứ ăn không ngồi rồi. Cách đó không xa, Lý Minh Trạch vừa đón một người vào, xin lỗi hai tiếng, lại vội vàng rời đi. Cẩm y nam tử nhìn xung quanh, lúc ánh mắt đảo qua một nơi, biểu cảm khẽ giật mình, sau đó sải bước đi tới. - Xong xong, đại ca, ta lại quên rồi. Tiểu mập mạp ủ rũ đi tới, ngồi bên cạnh Lý Dịch, mặt tròn biến thành mặt khổ qua. Lý Dịch đã lực bất tòng tâm với chuyện này, xuất phát từ chủ nghĩa tinh thần nhân đạo, giúp tiểu mập mạp tìm ra một bài thơ phù hợp, để lát nữa hắn hiến cho lão phu nhân, dỗ lão phu nhân vui vẻ chút chút, nào ngờ có mỗi bốn câu thơ đơn giản mà cả nửa ngày trời hắn cũng không thuộc nổi, đâu thể nào đọc thơ hộ hắn luôn được, chuyện sau đó chỉ có thể dựa vào chính hắn. - Hay là, ngươi vẫn nên lấy mứt hoa quả ngươi trân tàng ra đi. Lý Dịch đề nghị. Nhỡ đâu đến lúc đó thực sự xui xẻo không đọc được cũng có thể lấy đồ ra, ít nhất cũng không quá xấu hổ. - Không được, ta đọc một hồi nữa, sắp thuộc được rồi. Tiểu mập mạp không chịu thua nói một câu, nhanh chóng ngồi xổm lại bên góc tường lẩm bẩm. - Thật đúng là ngươi! Một giọng nói kinh ngạc từ bên cạnh vang lên, Lý Dịch quay đầu nhìn lại, thấy một vị trung niên nam tử thân mang cẩm bào đi về phía này. - Ngươi không phải ở Khánh An phủ à, sao lại đến Kinh Thành? Người kia trực tiếp ngồi đối diện Lý Dịch, bất ngờ hỏi. - Ngươi là…vị đại nhân trộm biển kia? Trung niên nam tử có chút quen mặt, Lý Dịch hồi tưởng một lát, đã nhớ ra thân phận đối phương. - Trộm biển gì chứ! Trung niên nam tử đập bàn nói. - Không nói đã lấy, gọi là trộm chẳng lẽ không đúng? Lý Dịch nhàn nhạt đáp lại một câu, nhưng trong lòng đang nhớ lại lời Phùng giáo sư cùng Đổng tri phủ nói với hắn ngày đó, đối phương là quan lớn Kinh Thành, hình như là Lại Bộ Thị Lang, hai vị Lại Bộ Thị Lang, trong đó có một vị là nhị thúc của Lý Minh Trạch, vị Nghiêm đại nhân trước mắt này, hẳn là lại Hữu Bộ Thị Lang. Nghĩ như vậy, hắn tới tham gia tiệc mừng thọ của lão phu nhân thì chẳng có gì lạ. - Lúc ta lấy chẳng lẽ chưa nói cho ngươi biết sao? Thị lang đại nhân lý lẽ đầy đủ mở miệng, Lý Dịch lại không phản bác được. Đúng là không phải trộm, mà là cướp. - Sao ngươi lại ở Lý gia, à, đúng rồi, ngươi cũng họ Lý, chẳng lẽ là họ hàng xa của Lý gia, đến chúc thọ lão phu nhân? Cũng không đúng, chưa từng nghe nói Lý gia có họ hàng xa gì ở Khánh An phủ? Hiển nhiên trung niên nam tử không nguyện ý xoắn xuýt vấn đề rốt cuộc là trộm hay là cướp với Lý Dịch, dò xét hắn hai cái, hơi nghi hoặc một chút hỏi. - Khánh An phủ, Khánh An phủ, ngươi tên Lý Dịch —— Lại lần nữa dò xét Lý Dịch vài lần, trung niên nam tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. - Ngươi là con trai của Lý Minh Hàn!