Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 335 : Cãi nhau trên triều
Làm công chúa của một nước, lại còn một thặng nữ công chúa(*), điều cần phải lo lắng nhất không phải là hôn nhân đại sự à? Không phải có thể sẽ bị phái đi nước khác hòa thân, gả cho nhị ngốc tử nhà đại thần nào hả?
(DG: Thặng nữ: gái lỡ thì)
Thân là nữ tử mà võ công cao đến nỗi người cùng cấp cũng không thể sánh bằng, tính tình ghét ác như thù, tràn đầy tự tôn dân tộc, một lòng vì nước vì dân luôn muốn nghiền ép người khác…thảo nào lớn vậy rồi mà chưa được gả đi.
Giả sử các hoàng tử tại Cảnh quốc đều được một nửa như nàng, chắc hẳn sau khi lão Hoàng đế quy thiên, Cảnh Quốc vững vàng kéo dài thịnh vượng mấy thập niên từ đời này sang đời khác.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau trận chiến này với Tề quốc, lực uy hiếp của Cảnh quốc trong số các nước sẽ được đề cao không chỉ một bậc. Hơn nữa, “Thiên Phạt” chỉ là một sự khởi đầu, thuốc nổ không những có thể sử dụng như bom mà chỉ cần đầu óc hơi chuyển ngoặt một cái, mấy thứ như súng kíp, đại bác đều sẽ xuất hiện. Nếu đặt tại hậu thế, chúng chỉ là những thứ lỗi thời, nhưng tại đây được xem như một phát minh vĩ đại đi trước khoa học kỹ thuật.
Dựa theo quy luật phát triển của lịch sử, với sự xuất hiện của thuốc súng, những vật này có lẽ chẳng mấy chốc sẽ theo thời thế mà sinh. Lần trước đã bị ăn thiệt lớn, lần này Lý Dịch không định làm chim đầu đàn nữa, dù sao một “Thiên Phạt” đã đủ cho bọn họ chơi rất nhiều năm.
Sau khi tách khỏi Lý Minh Châu, Lý Dịch đi một mình về Lý gia, đến tại cửa ra vào thì vừa hay nhìn thấy Phương Nhị thẩm mang theo hai nha hoàn lên một chiếc xe. Không đợi Lý Dịch chào hỏi, đối phương đã hừ lạnh một tiếng như thường lệ, ngay cả giả vờ ra vẻ hiền lành cũng không muốn làm.
Lý Dịch trái lại, không thèm để ý chuyện đấy. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp Nhị thẩm - cái người hay tỏ thái độ khó ở. Hắn cũng có thể thông cảm với sự căm giận và bất mãn của đối phương, vì dù sao trên danh nghĩa, hắn mới là trưởng tôn Lý gia, độc đinh trưởng dòng chính. Phòng cháy phòng trộm phòng trưởng tôn, đây chính là chân lý nhất định phải giữ vững đối với những nhị phòng, tam phòng có quyền thế trong đại gia tộc.
Hôm nay, Lý gia có thêm không ít những khuôn mặt xa lạ. Đại thọ sáu mươi tuổi của lão phu nhân là ngày vô cùng quan trọng, ngoại trừ các thân bằng hảo hữu sống gần đây, những họ hàng chỉ muốn đánh sào cũng tới chúc thọ lão phu nhân. Bởi vì vào thời điểm này, phần lớn tuổi thọ của con người đều tương đối ngắn nên sống đến sáu mươi tuổi cũng đã là kiếm bộn, vào những ngày mừng thọ đặc biệt như đại thọ sáu mươi, đại thọ bảy mươi, những hộ nhà giàu đều sẽ tổ chức rầm rộ.
Trong phủ từ trên xuống dưới đều đang bận rộn, giống như đang tiến hành lễ mừng năm mới, cứ thế, Lý Dịch có vẻ thanh nhàn đột xuất, mỗi ngày trừ sao chép kinh văn, chép mệt mỏi thì đến chỗ Lý Hiên nhìn hắn chơi diều, thuận tiện nêu mấy ý kiến mang tính xây dựng, phần lớn thời gian đều đấu địa chủ với Liễu Nhị tiểu thư.
Đương nhiên, khi hai người không còn gì để chơi, bé mập cũng đang chán sẽ chuyển sang cacsi khác.
Vận may bị mất đi khi chơi mạt chược của Liễu Như Y đều tìm về hết từ chỗ này, bé mập mạp bị thua một đống đồ ăn vặt, Lý Dịch thì bay gần một nửa bạc mang từ Khánh An phủ vào túi nàng. Kiếm tiền chỉ lời không lỗ, Liễu Nhị tiểu thư làm không biết mệt, mỗi khi Lý Dịch thua nát muốn kết thúc, nàng sẽ đột ngột nảy ra ý muốn kiểm tra công phu của hắn, thế là ván bài lại tiếp tục.
Về phần bé mập thì đơn giản hơn. Sau khi được Liễu Như Ý dạy mấy chiêu thức đơn giản, bé mập không còn tiếc thương cho đồ ăn vặt của mình nữa, thậm chí còn lôi ra hết mấy thứ tốt đã cất giấu kĩ, rồi sau đó bị phụ mẫu của các tiểu bối khác trong phủ tìm tới cửa trong khi đang thí nghiệm uy lực của các chiêu thức mới, ngày thứ hai chỉ có thể nằm sấp đánh bài.
- Đại ca, huynh nói xem, đệ nên chuẩn bị lễ mừng thọ gì cho nãi nãi?
Bé mập nằm bẹp trên ghế, vừa xoa mông vừa nói.
Gần đây bé mập mạp hay bám Lý Dịch, đã quen để hắn quyết định thay mình.
Lý Dịch vừa sửa sang bài trong tay vừa nói:
- Chỉ cần đệ không nghĩ đến chuyện tặng đống mứt hoa quả và bánh ngọt đệ cất kỹ, gì cũng được tất.
- Tại sao?
Bị đoán đúng suy nghĩ trong lòng, bé mập ngẩng đầu, trừng lớn mắt nhìn Lý Dịch,
- Nương đệ nói, lễ vật phải độc đáo mới tốt.
Được bé mập nhắc nhở, Lý Dịch mới nhớ ra, làm trưởng tôn, mình cũng phải chuẩn bị lễ vật cho lão phu nhân, đắt quá thì mua không nổi, quá rẻ lại không có thành ý, cũng phải cân nhắc một chút.
Khi Lý Dịch đang suy nghĩ chuyện này, tay Liễu Như Ý mịt mờ làm ra một thủ thế, bé mập hiểu ý, lặng lẽ đưa một lá bài qua....
——
------
Tốn cả một buổi sáng, Lý Dịch ngay cả một lễ vật rẻ nhất cũng mua không nổi.
Mượn hơn mười lượng bạc từ chỗ Liễu nhị tiểu thư rồi viết giấy tờ sau này trả lại gấp đôi xong, hầu bao mới hơi phồng lên một chút xíu. Bé mập đi bên cạnh hắn như một cái đuôi, hắn đã hứa với bé mập rằng, lần này đến quý phủ của Lý Hiên cũng sẽ để nó bay trên cánh diều một hồi.
Một con tuấn mã chạy như bay tới từ phía sau, Lý Dịch vội vàng kéo bé mập tránh ra, nhìn kỵ sĩ mặc áo giáp trên con ngựa kia chạy vội qua, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt, chỉ để lại một đường đi bề bộn cùng với tiếng người đi đường chửi mắng.
Lần sau gặp lại chắc phải nhắc nhở công chúa điện hạ một chút, hành vi không kiêng nể gì mà phóng ngựa ngay trong khu phố sầm uất này cũng nên được quản lý.
- Tránh ra, tránh ra!
Tại nơi Lý Dịch không nhìn thấy, người kỵ sĩ vẻ mặt mệt mỏi, dường như đã mấy ngày mấy đêm không chợp mắt trên ngựa thanh âm khàn khàn gào lên, phi thẳng đến cửa cung.
Mà lúc này, trên Kim Loan điện, buổi chầu triều mọi khi đều kết thúc sớm đã bị kéo dài hơn một canh giờ.
Đương kim Thiên tử ngồi trên long ỷ, sắc mặt âm trầm, trên triều đình ầm ĩ, văn võ bá quan đang cãi nhau túi bụi vì một chuyện gì đó.
- Bệ hạ, thần vạch tội sứ thần Tề quốc cả gan làm loạn, tùy ý phóng ngựa trong thành, va chạm gây nhiều người bị thương, khẩn cầu bệ hạ xử trí theo luật!
Một quan viên trẻ tuổi cầm tấm hốt(*), tiến lên nói.
(DG: Hốt: thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa)
Tiếng ồn ào trên triều đình ngừng một lát, mọi người nhìn vị Ngự sử trẻ tuổi như nhìn một kẻ ngu ngốc. Cuối cùng vẫn còn trẻ người non dạ, dẫu công việc của Ngự sử chính là báo cáo mấy chuyện này nhưng cũng phải xem đúng lúc đúng tình hình chứ, bây giờ là lúc khiển trách sứ thần Tề quốc sứ tùy ý phóng ngựa sao?
Không ai để ý vị Ngự sử trẻ tuổi kia nữa, một lão giả tiến lên nói.
- Bệ hạ, thần cho rằng, cắt nhường đất thành có thể giúp cho bách tính biên cương ta tránh khỏi cảnh đồ thán, giảm bớt số lượng tướng sĩ thương vong, cũng không thể không được.
- Thần tán thành!
- Thần tán thành!
------
------
Lão giả vừa dứt lời thì lại có mấy người tiến lên, tỏ ý ủng hộ.
- Thả con mẹ ngươi chó má, mỗi một tấc đất Cảnh quốc đều nhờ các tướng sĩ ném đầu vẩy máu nóng đánh hạ, Tề quốc vừa muốn liền chân ướt chân ráo hùa theo chúng, sợ cái chim!
- Sứ thần chó má, nên lôi ra chém, làm như Cảnh quốc chúng ta là quả hồng mềm ấy!
- Bệ hạ, cho lão thần mười vạn tinh binh, nhất định có thể giết bọn Tề tặc không chừa mảnh giáp!
Nhìn dưới triều đình cứ như chợ bán thức ăn, quan phẩm hào cao thì lại chửi ầm lên như đám đàn bà chanh chua, Cảnh đế xoa xoa mi tâm, ánh mắt nhìn về phía sứ thần Tề quốc phía dưới càng thêm âm trầm.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương