Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 310 : Không nghe lời?

Lôi ra một câu ngạn ngữ Phật không biết nghe được từ đâu ----- mà cũng không biết có phải ngạn ngữ Phật không nữa, dù sao hắn mù tịt không hiểu gì, chỉ biết nó rất lợi hại có thể hù dọa được lão hòa thượng kia. Phải nhân lúc lão chưa kịp lấy lại tinh thần tranh thủ bỏ chạy, ai biết lão tỉnh táo lại rồi có dùng Thiên Diệp chưởng đại từ đại bi bổ mình một phát không. Hàn Sơn tự có diện tích không nhỏ, lầu các Phật đường nhiều đếm không xuể. Lão phu nhân hình như muốn nghe vị cao tăng có tiếng nào đấy giảng kinh. Nãy giờ không biết Như Ý các nàng đi đâu, Lý Dịch dứt khoát đi dạo xung quanh. Hội chùa kéo dài trong ba ngày. Trong ba ngày này, du khách đi lên Hàn sơn nối liền không dứt, có tín đồ bái Phật dâng hương, cũng có các thanh niên nam nữ chỉ lên để thưởng thức hoa mai. Những thương nhân nhỏ khứu giác nhạy bén đã nhắm trúng thời cơ, chiếm vị trí tốt trên đỉnh núi, bán mấy thứ lặt vặt như lược, mộc bài, miệng thì nói những vật này đều là những báu vật đã được cao tăng Hàn Sơn tự khai quang, mười văn tiền mua không lỗ, mười văn tiền mua không bị lừa bịp, mười văn tiền đương nhiên cũng không mua được những chiếc lược được cao tăng tự mình khai quang bán bên ngoài, ít hơn không bán. Ngoài ra, hiển nhiên cũng không thể thiếu bán thức ăn, trên quảng trường cách xa rừng hoa mai được dọn dẹp ra một mảnh đất trống, những người bán hàng rong đặt gánh san sát nhau, lớn tiếng rao “Bánh bao”, “Mì sợi”. Bên kia rừng hoa mai không được phép đi vào, nói sẽ gây mất nhã hứng cho các quý nhân, bất cứ một vị công tử tiểu thư nào trong đó bọn họ đều không đắc tội nổi. Một bé mập mặc cẩm y thở hổn hển hổn hển chạy ra từ trong rừng mai, ném bạc vụn, thoáng cái ôm một đống đồ ăn chạy vào cánh rừng. Dưới gốc cây mai, một tiểu nữ hài khoảng chừng bảy tuổi ngẩng đầu ngóng trông. - Tiểu Đường, ăn đi. Bé mập thở hồng hộc chạy tới, đặt hết những thứ đã mua xuống tấm bạt trắng dưới đất. - Cảm ơn ca ca. Tiểu nữ hài ngọt ngào đáp, đưa mứt hoa quả cho bé mập rồi mới ngồi xuống bắt đầu ăn. Trong khu rừng có không ít những đứa nhỏ lớn thế này đi theo người nhà đến đây. Mấy đứa bé đương nhiên không có khả năng an tĩnh mà tụng kinh bái Phật với người lớn, vì không để bọn nó ồn ào trong chùa miếu, đại đa số người nhà đều sẽ để hạ nhân trông chừng, để chúng vào rừng hoa mai chơi. Lúc này, có vài hạ nhân đang đứng hầu phía sau hai đứa bé, thấy hai vị tiểu chủ nhân yên lặng ăn, cũng câu có câu không nhàn rỗi trò chuyện. - A, tên béo họ Lý, ngươi cũng ở đây! Mấy thiếu niên mặc áo gấm như mới phát hiện ra đại lục mới, rất nhanh đã vây quanh bốn phía. Bé mập ngồi dưới đất biến sắc, sau đó ưỡn ngực nói: - Trần Tiểu Thiên, hôm nay ta không muốn đánh nhau với các ngươi. - Tại sao mỗi lần thấy ngươi ngươi cũng đều đang ăn vậy, ta thấy đừng gọi ngươi là Lý Anh Tài nữa, gọi Lý heo mập cho rồi. Mấy người hiển nhiên đã có thù oán từ lâu, thiếu niên mặc áo gấm kia nhìn mấy thứ trên vải trắng, nhạo báng. - Đúng là Lý heo mập có khác, mấy thứ này sợ rằng chỉ có heo mới ăn được. - Ca ca.... Tiểu nữ hài khẩn trương bắt lấy góc áo của bé mập. - Lý heo mập, đây là muội muội của ngươi à, ta còn tưởng ai trong nhà ngươi cũng béo như ngươi chứ! Thiếu niên mặc áo gấm cười to hai tiếng, bỗng nhiên chạy tới giẫm mạnh hai cái lên thức ăn trên vải trắng, thuận tay giật nhẹ khuôn mặt tiểu nữ hài, chỉ chỉ mặt đất nói. - Thế này thì giống heo ăn thật rồi. Tiểu hài tử sao có thể chịu được bị sỉ nhục thế này. Bé mập chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng lên đầu, đấm quyền về phía ngực của thiếu niên mặc áo gấm. - Ngươi dám động thủ sao, đánh hắn! Dường như thiếu niên mặc áo gấm chỉ chờ thời khắc này, sau khi né tránh nắm đấm thì lập tức lớn tiếng nói. Mấy thiếu niên phía sau lập tức chen nhau mà lên, ghì chặt bé mập nọ xuống đất. Tiểu nữ hài bên cạnh hoảng sợ “Oa” một tiếng khóc lên, mấy tên hạ nhân biến sắc mặt, vừa định đi kéo bọn hắn ra lại bị mấy người theo sau thiếu niên mặc áo gấm ngăn cản. Trong rừng mai có không ít người, rất nhiều người đều thấy cảnh tượng bên này, nhưng chỉ thấy mấy đứa bé chơi đùa, không để trong lòng. - Hắc hắc, tên béo họ Lý, chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng gia gia, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, thế nào? Thiếu niên mặc áo gấm ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt bé mập nói. - Gọi tôn tử ngươi! Bé mập rốt cuộc vẫn chiếm ưu thế về mặt hình thể, bỗng nhiên xoay người, không ngờ tránh thoát được mấy thiếu niên phía sau, vồ một cái liền ép thiếu niên mặc áo gấm trước mặt xuống dưới. - Ăn no, mới có sức đánh ngươi! Tiếng kêu to vang lên, tức thì nắm đấm đánh lên mặt thiếu niên mặc áo gấm. Nhưng quả đấm của bé mập rốt cuộc không xuống được mặt thiếu niên, một nam tử trẻ tuổi nắm lấy cánh tay nó từ phía sau, đẩy nó sang một bên, đỡ thiếu niên sắc mặt tái nhợt lên, nịnh nọt nói: - Thiếu gia, người không sao chứ? Chung quanh có không ít người đều nhíu mày, mấy đứa bé chơi đùa thì chẳng sao, nhưng nam tử trẻ tuổi này lại xuống tay với một đứa bé, không khỏi có chút quá phận. - Bắt hắn lại cho tai! Vừa rồi thế mà thiếu chút nữa bị Lý Anh Tài đánh, thiếu niên mặc áo gấm tái nhợt nghiêm mặt, tức giận dậm chân, nói với nam tử trẻ tuổi. - Dừng tay! Mấy hạ nhân của bé mập bị ngăn chặt lại, làm thế nào cũng không xông qua được, chỉ có thể lo lắng hô to. Thấy nam nhân kia tiến về phía mình, bé mập xoa xoa cổ tay bầm tím, đỡ cây đứng lên, nhìn chằm chằm người kia, khuôn mặt lộ vẻ bất khuất. - Họ là ai, không ngờ dám ngang ngược tại Hàn Sơn tự? Xung quanh có người nghi hoặc hỏi. - Nói nhỏ chút, đó là tiểu công tử nhà Trần quốc công, bé mập kia tên Lý Anh Tài, vãn bối trong nhà Lý Lại bộ Thị Lang. - Thảo nào, hai nhà này có mấy chục năm ân oán lận đấy, chỉ là đường đường một đại nam nhân mà lại ra tay với trẻ nhỏ, có chút quá vô sỉ. - Tên đó chắc là hộ vệ nhà Trần quốc công, bên người bé mập ấy chỉ có mấy hạ nhân không biết võ công, lần này ăn thiệt thòi là chắc rồi, có điều rốt cuộc chỉ là tiểu bối chơi đùa với nhau, sẽ không gây ra chuyện lớn gì đâu. ...... ...... Ban đầu có mấy người không quen nhìn hành động của nam tử kia, khi nghe đối phương là người của Trần quốc công phủ thì lập tức không nói nữa. Đối với đại đa số người mà nói, mấy chữ này vẫn có phân lượng rất nặng. Bé mập cắn răng, nhìn bàn tay của nam nhân kia duỗi tới, đang định xông lên thì phía sau thì có một bàn tay đưa ra, nắm chặt cổ tay của nam nhân nọ, nhẹ nhàng rung lên xong, người nọ tức thì ôm lấy cánh tay nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi. Đồng thời, nó cảm giác được phía sau mình có người vỗ vỗ vai nó, tiếp theo là một giọng nói truyền đến. - Bị bắt nạt là phải vùng lên đánh lại. Bé mập quay đầu lại, khi thấy bóng người quen thuộc kia thì kinh ngạc, sau đó gào lên xông về phía thiếu niên mặc cẩm y. Thiếu niên mặc áo gấm định bỏ chạy nhưng rốt cuộc phản ứng chậm một nhịp, rất nhanh thì bị bé mập ép xuống một lần nữa. Mấy thiếu niên xung quanh vội vàng vây qua hỗ trợ, nhưng lại chưa kịp ngăn cản nắm đấm của bé mập rơi xuống mặt thiếu niên mặc áo gấm. Mấy tên nam tử chặn trước người bọn hạ nhân của bé mập biến sắc, đang định tiến lên thì thấy người thanh niên đối diện đi về phía bọn họ. - Chuyện của mấy đứa nhóc thì để chính bọn nó xử lý, chúng ta cũng đừng nhúng tay.... - Cút ngay! Một người trong đó không kiên nhẫn quát, đang định lướt qua người thanh niên, một khắc sau, thân thể đã bay ngược trở về. - Không nghe lời? Người trẻ tuổi nhìn mấy tên nam tử lộ, nụ cười trên mặt tắt lịm.