Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 296 : Không phải lúc!

- Chúng ta động phòng đi.... Đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, đã chờ giờ khắc này không biết bao lâu, giờ phút này, Lý Dịch có một loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời thét dài. Trời ạ, nàng rốt cuộc cũng qua được cửa ải trong lòng, Lý Dịch bỗng nhiên bế xốc Như Nghi đang đỏ bừng mặt lên, xoay mấy vòng tại chỗ rồi tiến về phía giường. Trong phòng ánh nến chập chờn, hai người trên giường trán tựa trán, chóp mũi tựa vào chóp mũi, có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương. Lý Dịch nhận ra tim Như Nghi đang đập nhanh hơn, trên thực tế chính hắn cũng không khá hơn chút nào, hai đời chim non gà mờ, sẽ tiến hóa thành nam nhân chân chính vào tối nay sao? - Tướng công. Ngay khi tay Lý Dịch bắt đầu thò xuống đai lưng, Như Nghi bỗng nhiên nhỏ giọng mở miệng. - Hả? - Hình như thiếp quên mất một việc. Giọng nàng đã bé đến nỗi không thể nghe thấy. - Chuyện gì thế? Lý Dịch vô thức hỏi một câu, tay đã sờ đến đai lưng, không có tâm tư nghe nàng nói tiếp nữa. Thời khắc mấu chốt, đây đâu phải lúc để nói chuyện? - Thiếp.... hình như hôm qua có kinh nguyệt.... Động tác trên tay Lý Dịch dừng lại, thân thể cứng đờ. Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, âm thanh run rẩy hỏi: - Nàng nghiêm túc chứ? Như Nghi gật đầu, đầu sắp chôn xuống ngực, nói: - Vừa rồi, thiếp quên mất... Lúc nói những lời này, giọng nàng đã gần như không nghe được nữa. Thật vất vả mới lấy được dũng khí tiến tới một bước cuối cùng này, lại hết lần này đến lần khác quên mất chuyện trọng yếu nhất. Tuy nàng còn chưa trải qua việc đời, nhưng những gì có liên quan đến phu thê, hôm đó sau khi bái đường Phương gia thẩm thẩm đã sớm phổ cập qua, nữ tử khi có kinh nguyệt thì không thể động phòng. Vốn da mặt đã cực kì mỏng lại gây ra chuyện xấu hổ đến vậy, nàng không còn mặt mũi nào ngẩng đầu nhìn Lý Dịch nữa. - Không chơi với người thích đùa như nàng nữa! Lý Dịch nằm sụp xuống, một bầu nhiệt huyết bị giội tắt trong nháy mắt. Từ đỉnh núi bỗng nhiên rơi xuống đáy cốc, cảm giác như đi tàu lượn siêu tốc, thật đúng là -- con mẹ nó thoải mái! - Tướng công... Thấy bên cạnh thật lâu không có động tĩnh gì, Như Nghi cho rằng hắn tức giận, ngẩng đầu, nhỏ giọng mở miệng. Âm tiết cuối cùng còn chưa phát ra thì bờ môi nàng đã bị chặn lại, Lý Dịch ôm lấy mặt nàng hung hăng hôn một chút, ôm chăn mền đi ra ngoài. - Tướng công, chàng đi đâu vậy? Như Nghi vội vàng hỏi. - Vào nhà bếp ngủ! Lý Dịch tức giận nói một câu, ôm chăn oán giận đi ra ngoài. Tối hôm nay, hắn vẫn nên ngủ một mình cho tỉnh táo. Như Nghi ngồi xuống giường, nhớ lại chuyện vừa rồi, khuôn mặt đỏ bừng như sắp rỉ máu. Dũng khí vừa rồi, lúc này đã biến mất không còn tăm hơi từ lâu, nếu thời gian quay lại sợ rằng cũng không dám nói ra lời như vậy nữa. - Tiểu thư... cô gia làm sao vậy... Tiểu Hoàn ôm cái chăn nhỏ của mình, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ từ ngoài cửa đi vào, bĩu môi hỏi. Vừa rồi nàng đang ngủ ngon, chợt bị cô gia kêu lên bảo nàng sang đây ngủ cùng tiểu thư, sau đó thì chiếm luôn chỗ ngủ của nàng. Đóng cửa lại, Tiểu Hoàn đi đến trước giường rồi leo vào trong theo thói quen, cuốn chăn thành một cái ống, chui vào từ bên ngoài, hơi híp mắt nhìn Như Nghi nhỏ giọng nói: - Tiểu thư, người đẹp quá. Nói xong, hai mắt chậm rãi nhắm lại, rất nhanh đã phát ra tiếng hít thở đều đều. Như Nghi đắp chăn lại giúp nàng, sau đó co hai chân thon dài lại, tựa vào đầu giường, hoàn toàn không có chút buồn ngủ. Hai mắt nàng nhìn thẳng về phía trước, suy nghĩ thì lại không biết đã bay về đâu, khóe miệng thỉnh thoảng nhoẻn lên thành một đường cong rung động lòng người, màu đỏ ửng theo cổ lan tới mang tai. Trong phòng bếp cách đó không xa, Lý Dịch cũng đang khó ngủ lăn qua lăn lại. Một trong những nguyên nhân khiến hắn mất ngủ dĩ nhiên chính là ban ngày ngủ nhiều, bị trêu chọc đến một nửa rồi mới nói cho hắn biết hiện thực tàn khốc bị đả kích là thứ hai. Đối với hắn mà nói, đêm này nhất định sẽ dài lê thê. Lúc đang suy nghĩ lung tung trong đầu, hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Khi lão đầu đến từ kinh thành đó xuất hiện, trong thân thể cứ cảm giác như có một giọng nói khác, giống như hôm nay vậy. Điều này từ trước đến nay chưa bao giờ nảy sinh. Chẳng lẽ vì sự xuất hiện của lão nhân này đã kích phát chấp niệm ẩn tàng cực kì sâu bên trong thân thể nguyên chủ? Nếu ý thức của tiểu tử kia còn đang ảnh hưởng thân thể này, vừa rồi nếu động phòng với Như Nghi thật, chẳng phải đồng nghĩa với việc khi sinh hoạt phu thê thì có một gia hỏa bỉ ổi trốn một bên nhìn lén? Nghĩ tới đây, trong lòng nháy mắt trở nên khó chịu. - Vương bát đản! Hung hăng nện một quyền lên tường, không bao lâu sau, trong căn phòng tối tăm truyền đến một tiếng hít sâu. ...... ...... - Cô gia, hôm qua người ngủ không được ngon giấc sao, ta đi nấu hai quả trứng gà thoa mắt cho người nhé. Trong sân, Tiểu Hoàn nhìn Lý Dịch mở trừng trừng hai mắt gấu mèo từ phòng bếp đi ra, nghi hoặc nói một câu, chuẩn bị đi tìm hai quả trứng gà. Dùng trứng gà chín thoa lên mắt có thể làm giảm quầng thâm mắt, đây là tuyệt chiêu cô gia dạy cho nàng, mấy tỷ muội nàng quen biết cũng đang dùng phương pháp này. Lý Dịch đang rửa mặt trong sân thì Như Nghi đi tới cửa, thấy hắn, khuôn mặt nàng không khỏi đỏ lên, lui trở lại. Lấy nhánh liễu nhỏ thấm muối xanh vệ sinh hàm răng, phun mạnh nước súc miệng ra, ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua hơi nước, hình thành một chiếc cầu vòng bảy sắc, gương mặt khó ưa của lão đầu kia xuất hiện bên kia của cầu vồng. - Thiếu gia. Lão giả họ Lý lau mặt một cái, không có chút tức giận, lần này đã xóa chữ “Tiểu” phía trước khi gọi Lý Dịch. Hai từ “Thiếu gia” này dùng để gọi tiểu bối Lý gia, tuy thiếu gia trong lòng lão chỉ có một, nhưng gọi “tiểu thiếu gia” đã quen, sau khi trở về chẳng phải khiến hắn bỗng dưng bị hạ bối phận trước mắt tiểu bối Lý gia? - Khi nào thì đi? Lý Dịch nhìn lão hỏi. Trên mặt lão giả hiện ra vẻ vui mừng, nói: - Càng sớm càng tốt. Lý Dịch khoát tay nói: - Vậy đợi thêm bảy ngày nữa đi. Như Nghi mới vừa đi ra cửa phòng lại bắt đầu đỏ mặt lên. Trên mặt lão giả lộ ra vẻ sầu khổ, nói: - Chuyến đi này đường xá xa xôi, trên đường còn không biết phải trì hoãn bao nhiêu thời gian. Thiếu gia, nếu bảy ngày sau mới đi, sợ rằng sẽ không kịp đại thọ của lão phu nhân mất. Lý Dịch thầm mắng một câu trong lòng, xoay người đi về phòng. Đám người này thật biết chọn lúc, sớm không tới, muộn không tới, hết lần này tới lần khác chọn vào thời khắc mấu chốt này, đây không phải cố tình quấy rối sao? - Cô gia, trứng gà đã nấu xong rồi, người mau tới đây đi. Tiểu Hoàn cầm hai quả trứng gà đã được nấu chín trong tay, đi ra từ phòng bếp. Một lát sau, Lý Dịch nằm trên xích đu, tiểu nha hoàn thì đứng sau lưng hắn, trên tay cầm hai quả trứng gà lăn qua lăn lại trên mắt hắn. Trong viện, lão giả kia đang nhỏ giọng nói gì đó với một nam tử trẻ tuổi gọi Lý Chính, người sau thỉnh thoảng quay đầu nhìn nữ tử đang cầm kiếm đứng trong sân một chút, trong mắt hiện ra một tia sợ hãi. Lần này, coi như cho hắn gan lớn bằng trời cũng không dám lại nói ra ba chữ “Nhị phu nhân” nữa.