Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 285 : Dẫn em vợ dạo thanh lâu

- Sư phụ, chắc đây là Quần Ngọc viện bọn họ nói rồi. Dương Liễu Thanh ngẩng đầu, nhìn tấm biển, thăm dò hỏi một câu. - Chúng ta có nên đi vào tìm không? Vừa đứng trước cửa đã thấy một nữ tử ăn mặc hở hang đứng trên đài làm điệu làm bộ, nam nhân dưới đài thì làm trò hề, Liễu Như Ý nhíu mày, một nữ tử nghiêm túc sao lại đến đây? Quay đầu liếc người bên cạnh một cái, trực tiếp đi vào. Dương Liễu Thanh thấy nàng không sửa lại một tiếng "Sư phụ" vừa rồi, trong lòng mừng thầm, theo sát đằng sau. Góc tường cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, mấy người vây quanh góc tường, bên trong truyền đến thanh âm vô cùng thê lương, cực kỳ bi thảm. Một lát sau, Lý Hiên thỏa mãn đi ra. Giãn gân cốt một chút, chỉ cảm thấy toàn thân đều vô cùng thoải mái, tâm tình vui vẻ không ít. Nhẹ nhõm thở dài một hơi, vừa ngẩng đầu đã thấy hai đôi mắt bất thiện. Hắn nháy mắt mấy cái, mở miệng rất tự nhiên. - Hai vị cô nương, trùng hợp quá... ..... ..... Lý Dịch phát hiện, chỉ cần gặp Lý Hiên thì cơ bản sẽ không có chuyện tốt lành, nhất là khi bị hắn kéo tới Quần Ngọc viện. Như Ý đang đứng ngoài cửa, lúc này ra ngoài chẳng khác nào muốn chết, nếu bị nàng bắt gặp mình dạo thanh lâu xem múa, sau này chẳng biết nên để cái mặt mo này ở đâu. Cúi lưng lại như mèo men theo bàn bên cạnh chuồn mất, không thể đi cửa trước, lặng lẽ đi ra phía sau, Lý Dịch nhìn thấy một cánh cửa nhỏ, nhanh chóng chui vào. Không lâu sau, vài công tử trẻ tuổi nghênh ngang tiến vào Quần Ngọc viện, một vị tiểu sinh tuấn tú mặt mày sáng sủa rung rung quạt giấy, ánh mắt liếc vào trong sảnh, lắc đầu. - Không có. Một vị công tử trẻ tuổi khác lập tức nhìn về phía thanh niên cầm đầu. Trên mặt Lý Hiên cũng hiện lên vẻ nghi hoặc, chỉ vào một cái bàn đã bị người khác chiếm nói. - Không có khả năng, vừa rồi hắn vẫn còn ngồi ở đây mà. Quay đầu nhìn sang mấy tên hộ vệ, hỏi. - Mấy người các ngươi, vừa rồi có thấy hắn ra ngoài không? - Không thấy. Mấy hộ vệ đều lắc đầu. Công tử trẻ tuổi cầm quạt giấy trong tay, từ tốn nói. - Đi vào tìm. Múa thoát y trên đài đã đến thời điểm kích thích nhất, động tác của vũ nữ cũng càng hào phóng lớn mật, hai cái đùi trắng bóng uyển chuyển trước mắt mọi người, bàn tay đang vuốt ve trước ngực hận không thể lột áo xuống. - Không biết xấu hổ! Tiểu sinh tuấn tú mới vừa nhìn một chút đã mặt đỏ đến mang tai, âm thầm xì một cái, quay đầu thấy sắc mặt công tử bên cạnh cũng có chút hồng hồng, trong lòng mới bình tĩnh, ánh mắt không dám nhìn lên đài nữa. - Đáng chết, chẳng lẽ Quần Ngọc viện này không có cửa sau? Lý Dịch không biết đã băng qua bao nhiêu hành lang gấp khúc, xuyên qua mấy nguyệt môn, quanh đi quẩn lại một vòng, lại trở lại vị trí ban đầu. Đang định lén đi qua nhìn xem Như Ý đã đi chưa, vừa bước ra một bước đã thấy hai vị công tử xinh đẹp đi tới từ cánh cửa nhỏ kia, tập trung nhìn xung quanh, nào phải công tử xinh đẹp nào, rõ ràng chính là Liễu Như Ý và Dương Liễu Thanh giả nam! Cho dù thay quần áo khác rồi cột tóc lên như nam nhân, người khác có lẽ không dễ nhận ra, nhưng ở chung lâu ngày, sao Lý Dịch không nhận ra. Bọn họ cách nguyệt môn còn một đoạn, lùi lại không kịp, tiến lên càng chết, Lý Dịch lúc này hận không thể biết thuật độn thổ.... Cạch. Cửa phòng bên cạnh mở ra một khe hở nhỏ, tựa như một tia sáng lóe lên trong đêm tối, Lý Dịch ngẩn ra, không chút do dự bước vào. Lúc hai vị công tử tuấn tú quét mắt tới, trong viện đã không còn một ai. - A..., ngươi là ai, mau đi ra! Một âm thanh kinh hoảng vang lên bên tai hắn, thiếu nữ mặc sam y lục sắc sợ hãi kêu lên, muốn đẩy hắn ra ngoài. Sao có thể, cọp cái ở bên ngoài, ngu ngốc mới ra. Sức của thiếu nữ kia đương nhiên không đẩy nổi Lý Dịch. Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nói. - Thật có lỗi, tại hạ không có ý mạo phạm, chỉ muốn ở đây tạm lánh một lát, thỉnh... Lý Dịch nói được một nửa thì im bặt. Bời vì trong phòng, trừ hắn và thiếu nữ kia ra còn có một người. Đối diện với hắn là một khung cửa, qua khung cửa có một cái giường, bên giường đặt một thùng gỗ to lớn, một nữ tử đứng bên cạnh thùng gỗ, người không một mảnh vải còn vương không ít giọt nước, hẳn vừa ra khỏi thùng gỗ. Mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp, da thịt tuyết trắng, hai bánh bao thịt trăng trắng tròn trịa vểnh cao trần trụi bại lộ trong không khí, phần bụng phía dưới bằng phẳng không có một chút thịt dư... Nhìn một cái không sót gì, quả thật nhìn không sót gì. Giờ khắc này, Lý Dịch như nhìn thấy một tác phẩm nghệ thuật do ông trời tạo nên, đầu óc trống rỗng, không nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của nha hoàn, âm thanh ngoại giới cũng đang dần biến mất, chỉ có bóng người trước mắt ngày càng rõ ràng. - Ngươi nhìn đủ chưa. Một giọng nói lạnh lùng truyền tới, bên trong có tức giận không thể đè nén. Bị giọng nói này kéo về hiện thực, dù đã thấy hết hay không, việc cần làm nhất lúc này chính là lập tức xoay người sang chỗ khác. Lý Dịch đối mặt với cửa phòng, sau lưng truyền đến mấy tiếng sột soạt, thanh y thiếu nữ đối diện nhìn hắn muốn phun lửa. Lý Dịch thở dài một hơi, lần này mạo phạm thật rồi... - Hình như ta vừa thấy hắn đi vào. Ngoài cửa truyền đến một giọng nói thanh thúy, sau đó tiếng gõ cửa truyền đến, Lý Dịch biến sắc. .... .... Dương Liễu Thanh gõ cửa phòng, sau một lát, cửa phòng mở ra, một thiếu nữ mặc y phục màu xanh ngọc một đầu ra từ bên trong, hỏi. - Các cô là ai? - Lý Dịch có ở bên trong không? Lý Hiên mở miệng hỏi. Thiếu nữ kia gật đầu, nói. - Lý công tử đang cùng tiểu thư nhà ta nghiên cứu họa kỹ, các ngươi là bằng hữu của Lý công tử? Lúc ba người Lý Hiên tiến vào gian phòng nhìn thấy Lý Dịch đang đứng bên cạnh bàn, tựa hồ đang vẽ tranh, một nử tử trẻ tuổi đứng cạnh hắn, thần sắc chuyên chú nhìn vào. Hai người quần áo chỉnh tề, không có chút lộn xộn, không giống như đang làm chuyện xấu. Ánh mắt Liễu Như Ý quét qua một lượt trong phòng. Gian phòng không lớn, tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt, chưa đến giờ đi ngủ mà lại thả màn che trên khung cửa, có chút kỳ quái, có điều khuê phòng nữ tử có người ngoài tiến vào, hành động này cũng xem như bình thường. - Cô nhìn ở đây, chỉ cần điều chỉnh tỉ lệ thêm một chút, cảm giác lập thể sẽ rõ ràng hơn, bình thường khi cô vẽ tranh phải chú ý sự thay đổi của tỉ lệ.... Lý Dịch nghiêm túc nói kĩ năng vẽ tranh lập thể cho Tằng Túy Mặc, quay đầu thấy Lý Hiên, ngạc nhiên nói. - Sao ngươi trở lại rồi? Lại thấy hai người bên cạnh Lý Hiên, hắn sững sờ một lúc, trên mặt lộ vẻ cực kì khiếp sợ. - Như Ý, hai người... Tú bà hấp tấp từ bên ngoài chạy vào, thấy trong phòng có nhiều người cũng hơi sững sờ, không lâu sau thì lấy lại tinh thần, đi đến trước mặt Tằng Túy Mặc nói. - Túy Mặc, nhanh chuẩn bị một chút, đến lượt con ra sân rồi. - Thật có lỗi, thứ lỗi không tiếp được thêm một lát. Tằng Túy Mặc áy náy cười một tiếng với mọi người, rồi nói với thiếu nữ áo xanh. - Tiểu Thúy, giúp ta chiêu đãi mấy vị khách nhân. - Vâng, tiểu thư. Thiếu nữ ngoan ngoãn đáp. Tằng Túy Mặc ra khỏi phòng, thiếu nữ nói. - Hay là các vị khách nhân trước ở đây chờ một lát, tiểu thư nhiều nhất hơn nửa canh giờ sau sẽ trở lại. - Không cần làm phiền đâu. Lý Dịch khoát tay, quay đầu nói với Lý Hiên. - Trùng hợp gặp được Túy Mặc cô nương, thảo luận với nàng ấy về họa kỹ thôi, nếu Túy Mặc cô nương có việc thì chúng ta về đi. - Đi thôi đi thôi. Lý Hiên phất tay, vừa rồi đánh hán tử kia một phen đã hả giận, nếu không có tin mới gì thì ở đây cũng không có ý nghĩa. - Gấp cái gì, đã đến rồi thì xem lâu một lát rồi đi, ta lần đầu đi vào thanh lâu, sau này không có cơ hội nữa. Liễu Như Ý dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Lý Dịch một cái, từ tốn nói. - Không được, nữ tử đi thanh lâu, còn thể thống gì! Lý Dịch không hề nghĩ ngợi cự tuyệt, mang em vợ đi dạo thanh lâu, đây con mẹ nó… còn ra cái quái gì nữa?