Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 279 : Chỗ dựa vững chắc

Theo một tràng tiếng cười vang lên, mấy bóng người từ ngoài cửa nối đuôi nhau đi vào. Cầm đầu chính là một đại hán có sẹo trên mặt, mùa đông lạnh rét lại chỉ mặc một chiếc áo sam mỏng, lồng ngực trần trụi, lông ngực sắp mọc lên tới cổ. Tướng mạo của mấy người còn lại cũng có chút hung ác, chúng đều là ác bá lưu manh trên con phố này, không ai không biết. Tuy gần đây có quan phủ can thiệp nên mấy ngày nay chúng hơi yên tĩnh nhưng cảm giác sợ hãi đọng lại trong lòng mọi người vẫn không thể xóa đi ngay tức khắc. Bởi vì bị quấy rầy khi đang xem kịch, có vài khán giả muốn đứng lên, khi định ném giày vào mấy kẻ đui mù theo thường lệ, nhìn thấy tình hình thì lập tức ngồi xuống, chuyên tâm xem kịch, không dám quản bên kia đang xảy ra chuyện gì. Nếu dính vào những tên lưu manh đó, sau này không cần sống yên ổn nữa. - Đây là Khánh An phủ thành, dựa vào vương pháp. Không có mười quan tiền đâu, nếu các ngươi cứ quá tháo ép buộc, đừng trách bọn ta báo quan. Tôn lão đầu nhìn hai hán tử đang từ trong góc phòng tiến tới bên này, trong lòng an tâm hơn một chút, nhìn thẳng vào nam tử mặt sẹo nói. - Ái chà, các huynh đệ, vừa rồi ta không nghe lầm chứ? Nam tử mặt sẹo nghe vậy, ban đầu hơi sững ra, sau đó phá lên cười. - Lão này còn nói vương pháp với chúng ta, tại con phố này, lão tử chính là vương pháp! Mấy tên lưu manh sau lưng cười ồ lên, vị quý nhân giao phó bọn họ làm việc vốn có liên quan đến quan phủ, còn sợ vương pháp gì? Trên dưới đã chuẩn bị xong, coi như bị bắt vào huyện nha, bọn họ cũng sẽ được thả. Nam tử mặt sẹo rút một băng ghế chặn tại cửa, bắt chéo hai chân nhìn Tôn lão đầu, nói. - Xem ra lão không đặt lời của lão tử vào mắt. Hôm nay lão tử nói rõ, mười quan tiền, một văn cũng không thể thiếu, nếu không, lão tử sẽ phá nát cái rạp hát này của các ngươi! - Phá nát rạp hát, phá thế này hả? Một giọng nói bỗng nhiên truyền đến từ bên cạnh, gã mặt sẹo còn chưa kịp phản ứng, một cái ghế dài đã bay tới trúng ngay mặt hắn, mấy cái răng dính máu từ trong miệng bay ra, cả người đều bị đánh bay, máu me đầy mặt, nằm trên đất không nhúc nhích. - Ồ, là người quen này! Lão Phương vỗ tay một cái đi tới, lúc nhìn thấy gã mặt sẹo nằm dưới đất cũng sững sờ, tuy mặt máu me nhầy nhụa nhưng cái sẹo đặc trưng này đã cho thấy thân phận của gã. Kẻ mấy tháng trước muốn cướp bạc của cô gia, sau đó bị bọn họ điên cuồng đánh một trận, không phải là gã này sao? - Giết, giết người! Mắt thấy lão đại bị ghế đập vào mặt, ngã xuống đất rồi không phát ra tiếng động nữa, một gã lưu manh quát to, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy. Bọn họ là những kẻ lưu manh rỗi nghề, không phải dân liều mạng, vơ vét mấy đồng tiền, đùa giỡn gái nhà lành trên đường, chiếm chút tiện nghi thì được, nhưng nói đến giết người phóng hỏa -- đánh chết cũng không dám làm, đây chính là vấn đề nguyên tắc. Hắn đã từng có mấy huynh đệ lưu manh không có nguyên tắc, làm lưu manh không chịu, sẩy tay gây ra án mạng, bây giờ cỏ trước mộ đã cao ba thước, hàng năm đến Tiết Thanh minh, hắn cũng sẽ tới xới đất nhổ cỏ trên mộ phần của gã... Lão đại vừa ra mặt đã bị người ta xử lý, quang vinh hy sinh, nhất thời trấn áp tất cả lưu manh. - Này, này.... Tôn lão đầu xanh cả mặt, môi cũng đang run rẩy, giáo huấn những gã lưu manh này chút thì không sao, sao người này lại gây ra án mạng? Chết người là đại sự, khán giả trong rạp hát cũng hoảng hốt, nhao nhao đứng lên khỏi chỗ. - Yên tâm, không chết được. Lão Phương vỗ vai Tôn lão đầu, thờ ơ nói. Mình ra tay có nắm chắc, gã này nhiều lắm là gãy mũi vỡ mấy cái răng, không nghiêm trọng đến vậy. - Đại ca, ngươi chết thật thảm quá! Một thanh niên phịch một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt còn chưa chảy xuống thì ngực đã bị đạp một cước. - Lão tử còn chưa chết! Hán tử mặt sẹo tử từ bò dậy. Đời này chưa trải qua sóng to gió lớn, sóng nhỏ thì cho chưa bao giờ dừng, vết sẹo trên mặt cũng do lúc trước hiếu thắng tranh đấu nên để lại, chỉ là một cái ghế mà thôi, còn không thể lấy mạng hắn. - Còn đứng ngây đó làm gì, đánh cho lão tử, đánh mạnh vào, hôm nay lão tử muốn bẻ nát hai cái đùi của hắn! Máu tươi chảy xuống tren cả trán, mắt cũng bị dính lại, ngược lại không nhận ra người quen, chỉ muốn bẻ nát đùi của cái tên mới đánh lén hắn, chuyện thu mười quan tiền bị hắn ném ra sau đầu. Thấy đại ca không chết, thanh niên bị đá lập tức bò dậy ra, xoa ngực, lớn tiếng nói. - Không nghe đại ca nói sao, bẻ chân chó của bọn chúng! Hai chữ "chân chó" vừa nói ra, răng trong miệng đã bay một nửa. Cái bạt tay lớn như cánh quạt của lão Phương quất vào miệng thanh niên, cơ thể hắn tức thì bay ra cùng với răng, giống như nam tử mặt sẹo vừa rồi, nằm trên đất không chút động tĩnh. Hán tử mặt sẹo gạt đi một đường vết máu trên mặt, rốt cuộc thấy rõ người đang đứng trước mặt hắn, vẻ hung ác trên mặt biến mất, cả người không khỏi run lên một cái. Trận đánh đập lần trước, cả đời này hắn đều không quên, mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, nhớ tới gương mặt này còn có chút nghĩ mà sợ. Những người đó đều là quái vật, còn dã man hơn dã thú, nếu có thể, hắn không muốn gặp lại lần nào nữa. Đáng tiếc ông trời đã quyết định không trao vận may cho bọn hắn. Ngay khi hắn ngây người, tất cả huynh đệ hắn kéo đến đều ngã xuống đất không đứng dậy nổi. Một cảnh tượng quen thuộc làm sao, hảo huynh đệ có thân thủ tốt nhất cũng không hề có sức đánh trả dưới hai nắm đấm của tên quái vật này, chỉ cản được một quyền, một khắc sau đã bị đạp ngã xuống đất. Nếu lúc này có bộ khoái tới đây, cơn ác mộng này sẽ hoàn toàn giống như lúc trước. Dường như nghe thấy tiếng lòng đang kêu gọi của hắn, vài bóng người mặc trang phục sai dịch lập tức xuất hiện trước mắt. Vừa định tiến tới khóc lóc kể lể một chút, đã thấy bộ khoái cầm đầu đi tới, cười lên tiếng chào hỏi với hán tử kia. Không nghe rõ bọn họ đang nói gì, rất nhanh, các huynh đệ của hắn bị xích sắt trói lại. Sau khi thấy rõ tướng mạo của bộ khoái cầm đầu, hai chân của hán tử mặt sẹo bắt đầu có chút không khống chế được. "Thà dây vào Huyện lệnh, chớ dây vào Diêm Vương", đây là một câu mà gần như tất cả mọi người đều biết. Huyện lệnh đương nhiên chỉ Lưu huyện lệnh, "Diêm Vương" bọn họ nói họ Lưu, tổng bộ đầu của An Khê huyện, Lưu Nhất Thủ. Tuy có tên là Lưu Nhất Thủ, nhưng hắn không bao giờ nương tay khi đối phó phạm nhân, nghe nói trong khoảng thời gian ngắn, ngày nào trong đại lao huyện nha cũng phát ra nhiều tiếng kêu thảm thiết đến nỗi ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy. Nếu rơi vào trong tay hắn, vậy không khác gì xuống địa ngục. - Các ngươi bắt lầm người rồi, bắt lầm người rồi! - Các ngươi không thể như vậy, là hắn đánh người, là hắn mà! - Các ngươi không thể bắt ta, ta biết Vương huyện thừa, ta biết Vương huyện thừa... ..... ..... Khi bị đám bộ khoái kéo đi, hán tử mặt sẹo khóc nước mắt nước mũi chảy dài, thấy Lưu "Diêm Vương" quay đầu cười với hắn một cái thì hai mắt lập tức trợn lên, hôn mê bất tỉnh. Những kẻ quấy rối đều đã bị quan sai bắt đi, không gây ra mạng người, khán giả trong tràng đều thả lỏng, ai đang xem kịch thì xem kịch, ai đang làm gì thì làm nấy. Bộ khoái huyện nha rõ ràng chuyên nghiệp hơn trước kia nhiều, biết không giúp đỡ bọn lưu manh ức hiếp dân lành, đây là chuyện tốt. Mấy tên vương bát đản cả ngày chỉ biết khi dễ người nên dùng xích khóa lại, nhốt vào đại lao khỏi thả ra. Tôn lão đầu sững sờ nhìn bọn lưu manh bị bộ khoái kéo đi, khuôn mặt già cỗi có chút ngớ ra. Đây là bộ khoái huyện nha sao? Không hỏi nguyên nhân, chỉ dùng xích khóa người rồi đi ngay, xem ra bọn lưu manh sẽ xui xẻo. Từ khi nào mà bộ khoái huyện nha bắt đầu làm chuyện tốt thế? Tôn lão đầu biết nguyên do nhất nhanh. - Đại nhân! Lưu Nhất Thủ đi đến trước mặt Lý Dịch, cung kính hành lễ. Lý Dịch vỗ vai hắn, khen ngợi. - Không tệ, nghe nói trong khoảng thời gian này ngươi liên tiếp phá mấy vụ án lớn, trị an trong phủ thành cũng được duy trì rất tốt, người người đều biết trong huyện nha có một Lưu Diêm Vương đấy. Hiếm khi cái mặt mo của Lưu Nhất Thủ đỏ lên, nói. - Đều nhờ đại nhân dạy bảo tốt. Trước mặt Lý Dịch, hắn thậm chí còn khiêm tốn hơn khi đứng trước Lưu huyện lệnh, hơn nữa còn kính nể từ tận đáy lòng. Lưu Nhất Thủ rất rõ, hắn có được địa vị ngày hôm nay đều vì được huyện úy đại nhân trọng dụng mới giúp hắn từ một bộ khoái vô công rỗi nghề chỉ còn nước chờ chết trong huyện nha biến thành một tổng bộ đầu quản lý tất cả nha dịch trong thời gian ngắn, thậm chí, trong thời gian Huyện úy đại nhân không trong huyện nha, những việc hắn làm chính là phần công việc của một Huyện úy. Ngay cả bộ khoái trong phủ nha khi gặp phải vụ án khó giải quyết, đôi khi cũng sẽ mời hắn qua. Ơn nhập môn, ơn tri ngộ, ngoại trừ nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ mà Huyện úy đại nhân giao cho mình, hắn không còn biết nên báo đáp gì hơn... Nghe vị bộ khoái đại nhân kia nói chuyện với Lý công tử, Tôn lão đầu tìm một cái ghế ngồi xuống, bắp chân vẫn còn đang run rẩy. Huyện úy đại nhân, thì ra Lý công tử chính là Huyện úy đại nhân... Khó trách, khó trách ngay từ ban đầu Uyển cô nương không lo lắng những kẻ lưu manh đó đến gây sự, thì ra nàng đã sớm biết chuyện. Tôn lão đầu không oán trách Uyển Nhược Khanh. Chuyện của đại nhân vật, bọn họ biết càng ít càng tốt. Lúc này, trong lòng lão không còn chút lo lắng. Từ nay về sau, bọn họ cũng có chỗ dựa. Chắc hẳn những kẻ đến kiếm chuyện tại các Câu Lan viện ngoài thành giờ đã đều bị xích sắt trói lại như chó nhỉ? Mù mắt chó các ngươi chưa, đi gây chuyện cho nhiều vào rồi gặp phải Huyện úy đại nhân, nếu lần này bọn chúng không bị lột một tầng da, lão sẽ viết ngược chữ "Tôn"! Còn những kẻ tham lam kia nữa, tay quá dài rồi, phải bị chém đứt... - Không thể nào, ngươi cho bọn hắn mười quan tiền thật à? Lúc Tôn lão đầu thầm chửi mắng không ngừng trong đầu, một giọng nói có chút bối rối vang lên ngoài cửa. Lão quay đầu, thấy một nam tử mặc hoa phục đi tới. Nam tử quan sát rạp hát vài lần, chép chép miệng, nói. - Nghĩ không ra, tại sao một nơi rách rưới thế này có thể kiếm được nhiều bạc như vậy. - Ngô ban chủ, chuyện này là do các ngươi làm. Lửa giận trong lòng Tôn lão đầu lại bị bốc lên, nhìn nam tử quát hỏi. - Chuyện này là chuyện gì? Nam tử mặc hoa phục ngồi xuống đối diện Tôn lão đầu, cười nói. - Ta chỉ nghe nói rạp hát của Tôn lão mỗi ngày thu vào không ít, những kẻ lưu manh đó kiếm chút tiền bảo kê cũng phải, chỉ không ngờ vẫn còn xem thường bản lĩnh của Tôn lão. - Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, co đầu rụt cổ, có ý nghĩa gì đâu. Tôn lão đầu bưng một chén trà lên, liếc nam tử mặc hoa phục một cái, uống một hơi cạn sạch. Lão không hề lạ lẫm đối với nam tử trước mặt. Đối phương cũng là đào kép, nhưng lại không giống bọn họ. Những đào kép lang thang như bọn họ, vì mưu sinh mà phiêu bạt bốn phương tựa như một bèo trôi không rễ, đã từng sống những chuỗi ngày đau khổ cùng cực. Trong cung đình cũng có đào kép, trong nhà quan to quyền quý đó cũng có, những người này mặc dù không tự do bao nhiêu nhưng cuộc sống lại sung sướng hơn bọn họ nhiều. Còn về những gánh hát thực lực hùng hậu, tuy phần lớn cũng biểu diễn cho quan to quyền quý, nhưng chưa bao giờ thiếu tự do, tiền kiếm được cũng nhiều hơn họ. Nam tử họ Ngô đối diện chính là chủ của một gánh hát trứ danh trong phủ thành. Thấy Tôn lão đầu lạnh nhạt, nói thẳng ra vấn đề, trên mặt nam tử mặc hoa phục hiện ra một tia buồn bực, rất nhanh khôi phục lại bình thường, nói. - Đã như vậy, ta cũng không quanh co lòng vòng, mười quan tiền, trong tay lão còn bao nhiêu vở kịch giống "Họa Bì" và "Thiện Nữ U Hồn", chúng ta mua hết. Mặt Tôn lão đầu không đổi sắc nhưng trong lòng thì đang cười lạnh, những vở kịch này đều do Huyện úy đại nhân viết ra, bây giờ ngài ấy còn đang ngồi chỗ đó đấy, nếu họ Ngô này có bản lĩnh thì tự đi tìm ngài ấy mà mua.... Chỉ mười quan tiền mà muốn mua, quả thực nằm mơ, coi như hắn đồng ý, Huyện úy đại nhân cũng sẽ không đồng ý. Hoa phục nam tử nhìn rạp hát gần như không còn chỗ trống, trong mắt hiện lên một tia nóng cháy. Chỉ là một nơi rách nát mà cũng có nhiều người đến, nếu đổi thành gánh hát của hắn nhất định sẽ càng nổi tiếng hơn. Vở kịch tuyệt hảo thế này, để ở đây cũng thật lãng phí! Hắn đã từng điều tra, những vở kịch mới ra này căn bản không có trên thị trường, nếu cho bọn hắn một thời gian cũng có thể mô phỏng được bảy tám phần, nhưng chung quy vẫn mất tiên cơ, đến lúc đó tất cả mọi người đã xem bản gốc rồi, có ai sẽ tới chỗ bọn họ xem đâu? - Bỏ cuộc đi, đừng nói mười quan tiền, dù một trăm quan chúng ta cũng không bán. Sau lưng có đại nhân làm chỗ dựa, lời Tôn lão đầu vững vàng mười phần. Hoa phục nam tử nheo mắt lại, nói. - Nói như vậy, các ngươi dự định mỗi ngày đều xuất ra mười quan tiền, có lẽ ngày mai sẽ biến thành hai mươi quan cũng không chừng. - Quả nhiên là ngươi giở trò sau lưng. Tôn lão đầu cười lạnh nói. - Yên tâm đi, bọn chúng sẽ không đến nữa đâu, vừa rồi đã có quan sai đại nhân tới bắt hết chúng rồi. - Là ta làm thì sao, dù cho ta không động thủ, chắc chắn cũng sẽ có người động thủ, ngươi sẽ không cho rằng quan phủ thực sự sẽ quản những chuyện này chứ? Hoa phục nam tử giễu cợt liếc Tôn lão đầu một cái, nói. - Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hi vọng ngày mai khi ngươi gặp bọn họ, còn có thể không sứt mẻ đứng đây. Hoa phục nam tử nói xong, bỗng nhiên cảm giác cổ lành lạnh, một sợi dây xích treo trên cổ hắn, bộ khoái kia khóa xích lại, từ tốn nói. - Nếu là ngươi làm thì dễ giải quyết rồi, đi với ta một chuyến. Ngữ khí Lưu Nhất Thủ lạnh như băng, không mang theo một chút tình cảm.