Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 277 : Rạp hát xảy ra chuyện

Miệng tiện thì báo ứng tới rất nhanh, thiếu nữ tên Dương Liễu Thanh có tính cách của một người lăn lộn trong giang hồ, một lời không hợp lập tức rút kiếm ra chém, nàng chọn trúng Liễu Như Ý làm sư phụ nàng nhất định cũng có đạo lý. Đương nhiên, chắc chắn sẽ không giết người, một kiếm này đe dọa là phần nhiều. Hộ vệ của Lý Hiên cũng mặc kệ nàng đe dọa hay thật sự muốn gây bất lợi cho thế tử. Dám động đao binh với thế tử đều xem như thích khách. Hai hộ vệ quát to một tiếng, một ánh đao lướt qua va chạm với kiếm của Dương Liễu Thanh phát ra tiếng sắt thép ma sát, thiếu nữ không khỏi lui ra sau mấy bước. Hộ vệ của Lý Hiên đều là cao thủ trăm ngàn dặm chọn một, thực lực vượt xa Dương Liễu Thanh. Lý Dịch không nhận rõ thực lực của thiếu nữ này, chỉ từng thấy nàng và Như Ý động thủ, một chiêu còn chưa hết đã bị bắt giữ. Nhưng điều này cũng không thể nói nàng yếu, Liễu Nhị tiểu thư đâu phải người thường. Lý Dịch tin, ngay cả hộ vệ của Lý Hiên khi đấu với nàng, một chiêu là bại. Sau khi ép thiếu nữ lui về phía sau, hai hộ vệ rõ ràng không có ý định buông tha, thuận thế lấn lên, dường như muốn bắt sống. Trong viện nhất thời vang lên tiếng binh đao va chạm, Dương Liễu Thanh ứng phó một người cũng đã có vẻ hơi cố sức, hai người cùng lên, nàng chỉ có thể liên tục bại lui, chỉ chốc lát đã sắp lùi về trong phòng. Lý Dịch đang định nói Lý Hiên bảo thị vệ có chừng mực, tự mình miệng tiện tạo nghiệp, không trách ai. Nhưng lời nói còn chưa phát ra khỏi miệng, đao của hai hộ vệ đã bị cắt thành hai nửa, một người bị kiếm gác lên cổ, một người cảm thấy hoảng hốt, vừa định lui ra thì người như bị dội một chậu nước lạnh khi bị nữ tử kia lạnh lùng liếc một cái, đứng tại chỗ không dám động. - Muốn đánh thì ra ngoài, đừng làm bẩn sân. Liễu Như Ý lạnh lùng nói một câu rồi vào phòng. Hai hộ vệ không kịp lau mồ hôi lạnh trên trán, nhặt binh khí đã gãy dưới đất rồi lập tức lui về, không dám tìm thiếu nữ kia nữa. Vừa rồi không thấy rõ, chỉ cảm thấy trước mắt sáng một cái, đao trong tay đứt lìa, ngay sau đó bị một cây đao gác lên cổ. Trước kia đã biết nữ tử này không đơn giản, hôm nay mới sâu sắc cảm nhận được sự đáng sợ của nàng. Nếu nàng có tên trên bảng hào hiệp võ lâm, sợ rằng cũng có thể vào năm thứ hạng đầu? Nhìn hai người dồn ép mình không có chút sức hoàn thủ giây lát sau lại giống như chó mất chủ cụp đuôi xám xịt rời đi, Dương Liễu Thanh nhìn bóng lưng đi vào phòng, vẻ kiên định trong mắt càng đậm. Hai hộ vệ bị Lý Hiên đuổi ra bên ngoài, thấy Lý Dịch ung dung thoải mái nằm xích đu, lắc lư có tiết tấu, không khỏi thở dài. - Người ta luôn nói Hoàng gia xa hoa lãng phí, nhưng người biết hưởng thụ xa hoa lãng phí nhất phải là ngươi mới đúng. Lý Dịch bĩu môi, cái quái gì đây, ngủ xích đu thì xa hoa lãng phí, chiếm chỗ của mình còn nói mình xa hoa lãng phí, một cái ghế làm bằng gỗ tử đàn tùy tiện lấy trong Vương phủ cũng đủ để mua mấy chục mấy trăm cái xích đu nhà mình rồi. - Đã sắp thành thân còn cả ngày chạy lung tung làm gì, nếu thích thì ta tặng ---- bán cái xích đu cho ngươi, vẫn như cũ, một trăm lượng bạc. Ánh mắt Dương Liễu Thanh nhìn Lý Hiên có chút bất thiện, gã hộ vệ còn lại sau lưng Lý Hiên thì nhìn chằm chằm nàng. Lý Dịch nãy giờ nằm hơi lâu, hắn kéo giãn thắt lưng một chút, uể oải nói. - Ta đâu nhàn hạ thoải mái được như ngươi. Thật hiếm khi Lý Hiên từ chối, đứng lên, nhìn Lý Dịch nói. - Mấy ngày nay trầm tư suy nghĩ, thâu đêm suốt sáng trong Vương phủ, cuối cùng cũng làm ra được thứ có thể giúp con người bay lên trời. Lần này đến phiên Lý Dịch không bình tĩnh, mới mấy ngày không gặp, tên này đã tạo ra máy bay rồi à? Đây là chuyện không tưởng, hắn không có khả năng hiểu được định luật Bernoulli, không có khả năng hiểu được các tri thức về khí động lực học. Trừ phi là thần, không ai có thể chỉ dựa vào việc leo lên nóc nhà rồi ném đá và lá cây xuống là có thể tạo ra một chiếc máy bay, huống chi là thời đại ai cũng mù mờ kém hiểu biết này. Cho dù máy bay thô sơ nguyên thủy nhất cũng không thể. Mãi đến đầu thế kỷ hai mươi, chiếc máy bay chính thức đầu tiên do anh em Lai Teck phát minh ra mới xuất hiện. So với đại đa số cổ nhân, Lý Hiên rất thông minh tài giỏi, nhưng cũng không thể chế tạo ra một thứ hơn một ngàn năm sau mới có. Không lâu sau Lý Dịch liền thấy "máy bay" của Lý Hiên. Thì ra cái thứ có thể giúp con người bay lên trời mà hắn nói chính là một con diều khổng lồ, cánh diều được làm bằng vải, một hộ vệ của Vương phủ đang chạy lấy đà mấy lần, nắm cánh diều nhảy xuống từ nóc lầu các cao hai tầng, sau khi lướt đi mười mấy mét trên không trung thì bình ổn rơi xuống đất. Lý Dịch thấy đỏ mặt vì thiếu chút nữa tin lời Lý Hiên của mình. Đây chính là thứ mà hắn trầm tư suy nghĩ, thâu đêm suốt sáng mới làm ra? Đây chỉ là một con diều gió lớn mà thôi, cho dù trói một con heo lên, khống chế tốt góc độ cũng có thể lướt đi một quãng đường trên không. Lầu cao hai tầng, hộ vệ kia dù trực tiếp nhảy xuống cũng không hề hấn gì, đi tới đi lui quen, chút độ cao ấy đối với bọn hắn mà nói, chỉ là chuyện nhỏ. - Ta nghĩ nếu nhảy từ vách đá xuống có thể sẽ bay được xa hơn. Trước đây ngươi nói con người mượn ngoại lực có thể bay lên trời, ta còn không tin lắm, nhưng giờ đã tin rồi. Vẻ mặt Lý Hiên có chút đắc ý, dường như hắn đã làm một chuyện vô cùng vĩ đại. Hộ vệ nhảy từ nóc nhà xuống nghe thấy câu này, sắc mặt trắng bệch. Nhảy xuống từ tòa lầu cao hai tần nhiều nhất chỉ bị trẹo chân, nếu đổi thành vách núi thì cái mạng nhỏ này sẽ toi.... Lý Dịch có chút cụt hứng, hoàn toàn không còn hứng thú gì với con diều khổng lồ của Lý Hiên. Nếu hắn làm ra một chiếc tàu lượn, có lẽ Lý Dịch sẽ vui một chút, dù sao cũng thú vị hơn thứ không có một chút kỹ thuật này. - Thôi đừng để bọn hắn nhảy xuống vách núi, hộ vệ ngươi thân thủ không tệ, ngã chết một người thì mất một người, không có lời. Cũng đừng chơi diều nữa, có thời gian thì nghiên cứu thêm Kỳ Thiên đăng đi, hữu dụng hơn đấy. Hộ vệ Lý Hiên nhìn Lý Dịch như nhìn chúa cứu thế. Lúc thế tử điện hạ bảo hắn cầm diều nhảy xuống từ vách đá cao mười mấy trượng, hắn đã viết xong cả di thư, lúc trước thử buộc diều lên người một con chó trộm được, kết quả mới vừa thả ra, diều giấy tức thì ngã lộn đầu, con chó kia bị ngã thật thảm thương, nếu đổi lại là mình, phỏng chừng cũng không ổn hơn con chó là bao. Cơ mà thịt chó thật sự khỏi phải nói, ăn rất ngon, hắn thề đó là thịt hắn ăn ngon nhất trong đời, đến thế tử điện hạ cũng khen không dứt miệng, từ đó về sau, lượng chó trong phủ thành giảm sút đáng kể. - Kỳ Thiên đăng? Sự chú ý của Lý Hiên bị kéo sang nơi khác, hắn sờ cằm bắt đầu suy nghĩ ý Lý Dịch. Khi trong đầu hiện ra cảnh Kỳ Thiên đăng lắc lư bay lên bầu trời, sắc mặt Lý Hiên khẽ giật mình, ánh mắt bỗng nhiên sáng bừng. Thừa dịp Lý Hiên đang đắm chìm vào thế giới của mình, Lý Dịch định vào nhà ăn cơm. Một thời gian trước Lý Hiên còn đang nhức đầu về hôn sự, mấy ngày nay còn có tâm tư trốn trong nhà làm máy bay, nên mặc kệ hắn. Ép duyên không nổi, nhìn điệu bộ này của hắn hình như định cống hiến cuộc đời cho sự nghiệp khoa học, thầm mặc niệm cho thế tử phi tương lai. Một bóng người cứ đi lòng vòng trước cửa trạch, không ngừng xoa xoa tay, sắc mặt cực kỳ lo lắng. Lý Dịch nghi hoặc đi qua, hỏi thăm. - Tôn lão, sao vậy, rạp hát có chuyện? - Công tử, ngài rốt cuộc đã về! Tôn lão đầu thở một hơi nhẹ nhõm, Lý Dịch chính là người đáng tin cậy, nhìn thấy hắn, lão như được tiếp thêm sức mạnh. - Không chỉ rạp hát, Câu Lan ở ngoài thành của chúng ta cũng gặp chuyện không may!