Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 274 : Bảng xếp hạng võ lâm hào hiệp

Năm cũ sắp hết, chỉ còn sáu bảy ngày nữa đến Tết Âm Lịch, mà hôm nay cũng coi như một ngày hội tương đối quan trọng. Sáng sớm, Tiểu Hoàn đã cầm giẻ lau, cẩn thận lau chùi tỉ mỉ từng phòng, ngay cả Liễu Nhị tiểu thư cũng hiếm thấy cầm chổi đi dọn dẹp đình viện, tuy rằng nơi đó vốn dĩ đã sạch sẽ lắm rồi, một chiếc lá rụng cũng không có. Vừa rồi Trụ Tử chạy tới, tặng một xấp giấy cắt hoa rất dày, hình dạng khác nhau, rất đẹp mắt. Tiểu Hoàn nói nghề cắt giấy dán của thẩm thẩm Phương gia là số một trong trại, mỗi năm đều sẽ đưa cho mỗi nhà một ít, nói xong liền cầm giấy cắt vào phòng tìm hồ dán. Lý Dịch đi ra sân, nhìn đến nhà nhà đều bận rộn, ngay cả mấy đứa nhỏ nghịch ngợm cũng không nhàn rỗi, mỗi người cầm một cái chổi nhỏ rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, quét quét một hồi thì biến thành đại chiến chổi, bụi bay mù mịt, tiếng la hét không ngừng. Chỉ chốc lát sau thì có gia trưởng chạy ra nhéo tai đứa nhỏ nhà mình kéo về nhà, đánh hài tử thì không cần biết có phải ngày Tết hay không. Sau đó từng nhà đều truyền ra tiếng khóc rống thảm thiết của mấy tụi nhỏ. Đi ra cửa lớn, nơi nơi đều là bầu không khí của ngày Tết, tính thời gian thì hắn đến đây cũng khoảng nửa năm rồi. Còn chưa kịp cảm thán thì đã nghe một giọng nói thanh thúy truyền đến từ phía sau. - Xin hỏi, Liễu Như Nghi có phải ở đây không? Lý Dịch quay đầu lại thì nhìn thấy một thiếu nữ xấp xỉ tuổi Như Ý đứng phía sau hắn, nàng ta đeo một tay nải nhỏ trên lưng, tay nắm trường kiếm, đang đứng yên nhìn hắn. - Cô gia, có chuyện gì vậy? Một hán tử nhanh chóng đi tới, đứng bên cạnh Lý Dịch. - Cô tìm Như Nghi làm gì? Lý Dịch nhìn nàng hỏi. Xem cách trang điểm của tiểu cô nương thì giống như người giang hồ, tựa hồ đến cũng không có thiện ý. - Quả nhiên nàng ta ở chỗ này. Trên mặt thiếu nữ hiện ra một tia hiểu rõ, nhàn nhạt nói một câu sau đó bước nhanh vào bên trong. - Đứng lại! Người này rõ ràng đến gây sự, lão Từ đứng bên cạnh Lý Dịch đâu thể dễ dàng để nàng xông vào, hắn vươn tay định chộp lấy vai nàng. - Hừ, võ công của ngươi quá kém, ta không thèm đánh với ngươi. Thiếu nữ nhẹ nhàng đánh một chưởng vào tay lão Từ nhưng lại khiến hắn phải lùi lại vài bước, dựa vào cửa mới đứng vững. Trong lòng lão Từ kinh hãi, đang muốn tái chiến thì Lý Dịch vẫy vẫy tay, nói. - Đừng nóng nảy, trước nhìn nàng ta muốn làm gì. Nhìn vị cô nương này không giống đến để trả thù, từ sau khi những tên lục lâm đạo tặc bị đánh bại thì cũng không còn đụng tới mấy tên mù mắt như trước. Trong lòng Lý Dịch kỳ thật không có chút lo lắng, Như Nghi luôn khiêm tốn về võ công của bản thân, lần trước hắn thử nói bóng nói gió hỏi Liễu Nhị tiểu thư, được câu trả lời ‘Toàn bộ Cảnh Quốc, người có thể đánh thắng tỷ tỷ còn chưa đếm đủ một bàn tay.’ Lý Dịch ngó trái ngó phải, nhìn ngang nhìn dọc, cũng không cảm thấy trong một bàn tay đó có vị cô nương này. - Cô đi lầm đường, thấy chỗ đó không, người ngươi muốn tìm ở bên kia. Nhìn thiếu nữ đi loạn khắp nơi không có điểm đến, Lý Dịch hảo tâm chỉ cho nàng phương hướng chính xác. - Cô gia, vị cô nương này…… Lão Phương vừa đi ra nhà mình đã nhìn thấy thiếu nữ xa lạ, nghi hoặc hỏi. Lý Dịch lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết. Thiếu nữ cõng tay nải nhỏ đi vào sân, vừa nhấc đầu thì nhìn thấy một người nữ tử xấp xỉ tuổi mình đang đứng trong viện, cầm chổi quét tới quét lui. Đầu tiên nhìn thấy nữ tử này, nàng đã biết đây là một vị cao thủ. - Cô chính là Liễu Như Nghi, đệ nhất Thiên bảng - bảng xếp hạng của võ lâm hào hiệp? - Thiếu nữ cởi xuống tay nải nhỏ ném sang một bên, sau đó một đạo hàn quang ra khỏi vỏ. Thiếu nữ rút trường kiếm, thủ kiếm ngang ngực, hành lễ với nữ tử trước mặt, nói. - Ta muốn khiêu chiến với cô, nếu ta thắng thì vị trí đệ nhất Thiên bảng của cô phải nhường cho ta. - Bảng xếp hạng võ lâm hào hiệp là cái quỷ gì? Lão Phương ngớ người, hắn chỉ biết một điều là vị cô nương kia muốn khiêu chiến nhị tiểu thư, còn những thứ khác thì nghe không hiểu. Lão Phương nghe không hiểu nhưng Lý Dịch hiểu. Bảng xếp hạng võ lâm hào hiệp — đây là thứ mà hắn bày mưu đặt kế cho Tôn lão đầu, mới bày ra cách đây không lâu. Đây là bảng danh sách dùng để đo các thứ hạng của võ lâm cao thủ tỉ như thực lực, danh vọng, sau đó làm một phân tích tổng hợp rồi tiến hành xếp hạng, người xếp hạng càng cao thì thực lực càng cường đại. Bảng xếp hạng này chủ yếu chia làm ba bảng Thiên - Địa - Nhân, Thiên bảng mạnh nhất, Địa Bảng thứ hai, sau cùng là Nhân bảng. Trên ba bảng này còn có một Tông sư bảng, chẳng qua Tông sư bảng chỉ có ít ỏi mấy người, mỗi một vị trong đó đều là cao thủ Tông sư thành danh đã lâu trong chốn võ lâm, dậm chân một cái thì toàn bộ võ lâm phải chấn động. Ba bảng Thiên Địa Nhân, mỗi bảng trăm người, đương nhiên vì do thời gian có hạn nên Tôn lão đầu và mấy người bạn già đến giờ cũng chỉ mới xếp được năm mươi người vào Thiên bảng. Vì bảo đảm độ uy tín của bảng xếp hạng, Ngô Nhị tìm vài vị bằng hữu trong chốn võ lâm tham dự vào việc chế tạo bảng xếp hạng. Một ít người đi kể chuyện trong Câu Lan, biên soạn các sự tích của các anh hùng trên bảng xếp hạng thành các truyện ngắn, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh thì ngay cả một đứa con nít tám tuổi cũng quen thuộc với võ lâm. Vốn dĩ người trong võ lâm cũng không để ý đến những thứ này, nhưng người chế tạo bảng xếp hạng tựa hồ cực kì quen thuộc với võ lâm. Một cái Thiên bảng cơ hồ bao gồm tất cả tuyệt đỉnh cao thủ trong chốn võ lâm, đối với thứ tự xếp hạng của bọn họ cũng có giải thích phi thường tỉ mỉ, có thể khiến người tin phục, dần dần được đại đa số người thừa nhận. Cái này liền khiến rất nhiều người ngồi không yên. Tông sư bảng không cần phải nói, kia đều là các tiền bối tung hoành võ lâm mấy chục năm, bọn họ không dám đi so sánh. Mấy người đứng thứ hạng cao trên Thiên bảng, chiến tích hiển hách, xếp hạng trước bọn họ thì cũng không có ý kiến gì. Thí dụ như đệ nhất Thiên bảng nữ tử họ Liễu, trong vòng hai năm, số cao thủ bị nàng ta đánh bại dùng hai bàn tay hai bàn chân cũng đếm không hết. Mười mấy lục lâm hảo thủ tiến đến tìm nàng phiền toái, một người cũng chưa trở về, nàng xếp hạng nhất, bọn họ tâm phục khẩu phục. Phàm là người có tên trên bảng đều có chút mừng thầm trong lòng, người sống trên đời, đơn giản vì hai chữ “Danh lợi”, võ công có cao nhưng người khác không biết thì dùng được cái rắm, bất luận kẻ nào cũng chờ mong thực lực của bản thân được người khác tán thành. Người đọc sách thi khoa cử đều có danh Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, người luyện võ có bảng xếp hạng võ lâm hào hiệp thì là chuyện rất đỗi bình thường. Bất quá, tuy nói văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, những người tập võ, có ai nguyện ý thừa nhận mình là đệ nhị? Lý Tứ đứng hạng 50 trong Thiên bảng, sau khi mừng thầm một phen thì nhanh chóng trở nên bất mãn, cái tên Trương Tam kia thế nhưng xếp hạng 49, còn trước cả hắn, dựa vào cái gì? Tên đó rõ ràng không phải đối thủ của mình, nếu có thể đánh bại hắn thì thứ tự của mình chẳng phải tiến thêm một bước? Nào ngờ, Trương Tam hạng 49 cũng không có thoải mái, năm đó hắn từng đấu một trận với tên Vương Nhị hạng 48, tuy rằng thua nhưng mấy năm nay hắn đã tiến bộ thần tốc, nếu gặp lại thì chưa biết ai thắng ai bại. Tên đó dựa vào cái gì mà xếp trước hắn? Còn nữa, cái tên đứng hàng 40 Triệu Viên Ngoại kia là cái thứ gì, trong chốn võ lâm có người này sao? Đương nhiên, những người không có tên trên bảng cũng không quá vừa lòng, bọn họ tự nhận thực lực của mình còn lợi hại hơn những người trên bảng, tại sao lại không xếp tên bọn họ vào? Dĩ nhiên, sẽ không có người nghĩ đi tìm những người kể chuyện kia bảo bọn họ thêm mình vào, như vậy sẽ bị võ lâm đồng đạo nhạo báng, huống chi, bảng xếp hạng cũng không biết truyền ra từ đâu, bọn họ căn bản tìm không thấy người. Hơn nữa, việc quá quen thuộc võ lâm cho thấy đối phương cũng là người trong đó, điểm này không thể nghi ngờ. Nếu đã thừa nhận bảng xếp hạng này thì đương nhiên phải bằng thực lực của chính mình để đi lên. Những người có tên trong bảng xếp hạng đều không thể khinh thường, gia hỏa đứng hàng bốn mươi kia lại chưa từng nghe nói đến, ngược lại là điểm đột phá tốt nhất để nhất chiến thành danh… Tóm lại, võ lâm từ trước đến nay đã không bình tĩnh, bởi vì bảng xếp hạng này mà lại lần nữa nhấc lên một đợt sóng gió. Tuy không thể dùng tinh phong huyết vũ để hình dung, nhưng phong trào luận võ lại thịnh hành nhất trong vài thập niên qua… Nhìn đến thanh kiếm trong tay thiếu nữ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Như Ý, trên mặt tràn đầy biểu cảm "nóng lòng muốn thử sức", Lý Dịch xoa xoa ấn đường, cảm giác có chút đau đầu. Hình như trong lúc bất tri bất giác, hắn vô tình đưa tới cho Như Nghi một phiền toái không nhỏ...