Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 261 : Thành ý trần đại phu
-Ở đây có mười mấy người đều là những thành viên sáng lập đầu tiên, cô ở cùng với bọn họ thời gian dài, nếu thấy người nào thông minh lanh lợi thì nên cho người đó ra ngoài, còn nếu không tìm thấy cũng không có gì, cứ cho bọn họ học tập sẽ có kinh nghiệm.
Lý Dịch lấy một bánh quế thả vào trong miệng, nói kế hoạch của mình cho Uyển Nhược Khanh nghe.
-Cứ kiếm cơm bằng tiền thưởng không phải biện pháp hay, qua ít ngày, lập ra một hàng ghế quí tộc, khi bọn hắn muốn xem kịch thì dựa theo dãy số ghế ngồi mà thu tiền, càng gần khán đài càng đắc, khi hết ghế ngồi thì bán chỗ đứng, giá có thể rẻ hơn một chút.
Uyển Nhược Khanh nghiêm túc lắng nghe, ghi tạc mọi lời hắn nói vào lòng, từ xưa đến nay, thu nhập của linh nhân đều dựa vào tiền thưởng của người khác, nàng lần đầu nghe được phương thức thanh toán bằng vé này.
Có điều cái này không trọng yếu, trọng yếu là những lời hắn nói nhất định sẽ không sai.
-Nhưng loại phương thức này không nhất định thích hợp, chuyện này cô hiểu rõ hơn ta, tùy cơ ứng biến.
Ăn xong mẫu bánh quế, Lý Dịch đứng lên, vỗ vỗ tay.
Uyển Nhược Khanh cũng đứng lên, sắc mặt nghiêm túc nói.
-Nếu như phương pháp này có thể thực hiện, không biết sẽ có bao nhiêu người tránh được lang bạt kỳ hồ, ta trước thay những linh nhân đó cám ơn công tử.
-Việc tìm kiếm linh nhân giao cho cô và Tôn lão.
Lý Dịch chắp tay một cái nói.
Nếu thành công, có thể cải biến hiện trạng của nghề này, có thể làm cho những linh nhân có cuộc sống tốt hơn, nhưng trong đấy cũng có chút tư tâm của hắn, có điều vô luận như thế nào, cả hai bên đều có lợi.
Thói quen làm chưởng quỹ vung tay, giao chuyện này cho Uyển Nhược Khanh thì không có ý định xen vào nữa, nàng cũng là linh nhân nên việc này giao cho nàng hợp lý nhất.
Đi ra khỏi Câu Lan, ngang qua Như Ý Phường, bỗng một bóng người lao ra bắt cánh tay hắn.
-Huyện úy đại nhân, rốt cuộc ngài cũng đến!
Lý Dịch giật mình, còn tưởng rằng người Lục Lâm đến tìm mình, đang muốn quay đầu bỏ chạy, nghe được tiếng nói quen thuộc.
Xem ra không phải tới trả thù, hắn tỉ mỉ quan sát, hơi nghi hoặc một chút hỏi.
-Trần đại phu, ông làm cái gì vậy?
Người trước mắt chính là Trần đại phu ở Hồi Xuân Đường, nhiều ngày không thấy, trước đó là một lão đầu tử tinh thần sảng khoái, thế mà giờ tiều tụy đi rất nhiều, cũng không biết chuyện gì phát sinh.
Mời hắn tiến vào Như Ý Phường, rót một ly trà cho lão, Trần đại phu nhấp một ngụm mới thở dài một hơi, có chút u oán nói.
-Huyện úy đại nhân, ngài đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
-Trần đại phu tìm ta có chuyện?
Lý Dịch nghi hoặc nhìn sang, chẳng lẽ thiếu tiền lão?
Nhìn bộ dạng này của lão, chỉ sợ thiếu không ít.
Không có khả năng, thật sự không nhớ mình mượn tiền lão khi nào, nhìn huyện úy đại nhân mê mang, biểu hiện trên mặt Trần đại phu càng phức tạp.
Từ lần trước nhìn thấy Huyện úy đại nhân dùng kim khâu khâu lại vết thương, Trần đại phu đã nhận ra đây là một Thiên Cổ kỳ công, trịnh trọng thỉnh cầu hắn lan truyền phương pháp này ra, lúc ấy Huyện úy đại nhân cũng thống khoái đáp ứng, nhưng từ hôm đó đến nay chưa có tin tức gì.
Tuy nói ngày đó hắn tự mình nhìn qua, hắn để ý chỉ khâu cho bệnh nhân không phải làm bằng tơ sợi và một vài chi tiết khác, những phương diện kia để hắn nghi hoặc không ít, chuyện này rất quan trọng, không thể loa được.
Làm thầy thuốc, Trần đại phu đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của phương pháp này, nếu như thầy thuốc thiên hạ đều có thể học được, có thể cứu sống biết bao tính mạng, chờ đợi Huyện úy đại nhân truyền thụ phương pháp, có thể nói mấy ngày nay lão ăn không tiêu ngủ không ngon, nếu như vì chuyện này mà lão có thể lưu lại một chút Công Đức cho bá tánh, thật là một vinh hạnh đặc biệt.
Bất quá.
Đợi trái đợi phải, mấy ngày trôi qua, lại không gặp Huyện úy đại nhân, Trần đại phu đứng ngồi không yên, hắn đã đi huyện nha tìm nhiều lần cũng không thấy ai, đi Như Ý Phường tìm, nhưng đại môn cửa hàng đóng chặt, bên ngoài bị khóa, hắn ngồi xổm bên ngoài vài ngày đều không thấy người tới.
Chờ đợi vất vả ngày đêm, chưa kể đến việc bị tuần tra kề đao lên cổ tra hỏi làm hắn sợ vỡ mật.
Nếu không phải giải thích rõ ràng cho những người kia thân phận của mình, đầu sớm đã bị người chặt xuống.
Nghĩ đến tao ngộ của mình những ngày qua, nhìn lại vẻ mặt mê mang của huyện úy đại nhân lúc này, rõ ràng không hề để tâm, Trần đại phu kém chút phun một ngụm máu.
Cưỡng ép máu trong người, Trần đại phu đứng lên, cung kính thi lễ với Lý Dịch, nói.
-Lão phu xin đại nhân bố cáo phương pháp khâu vết thương cho mọi người, vô số dân chúng, tướng sĩ đều sẽ nhớ kỹ đại ân đại đức của ngài.
Trần đại phu mở miệng, Lý Dịch lúc này mới nhớ.
Lúc đó tựa như nói sẽ dạy phương pháp này cho hắn, nhưng vướng phải chuyện lục lâm nên hắn quên mất, nếu không phải hôm nay bỗng nhiên nhắc lại, sợ rằng cả đời này cũng không nhớ tới.
Không cần bọn họ nhớ đại ân đại đức, cứu một mạng người như xây bảy tầng tháp, khâu lại miệng vết thương cũng không phải phương pháp cao siêu gì, nếu trên chiến trường vật tư đầy đủ, đại phu có thể học được, tối thiểu có thể cứu sống hai thành binh lính bị thương nặng.
Hoả dược vẫn chưa xuất hiện, vũ khí lạnh chính là lẽ sống của thời đại, Lý Dịch cũng có thể đưa hỏa dược vào nhưng về sau sẽ không biết có bao nhiêu người chết bởi vật ma quỷ này, tuy không phải hắn tự mình động thủ, nhưng cũng coi như gián tiếp tạo nghiệp.
Để chắc chắn mình không hề bỏ qua bất cứ chi tiết nào, Trần Đại Phu hỏi mượn Lý Dịch giấy bút, ghi chép lại toàn bộ lời Lý Dịch, sau đó còn để Lý Dịch kiểm tra mấy lần, thẳng đến không có một chút sai lầm.
Nhìn một trang giấy lít nha lít nhít chữ, trên mặt Trần đại phu rốt cục lộ ra nụ cười.
Trang giấy nhẹ như lông hồng nhưng trong lòng hắn lại nặng hơn vạn cân.
Nếu như hậu nhân đọc được phương pháp này, cảm kích Lý huyện úy, có thể nhớ tới tên Trần Mộc Phong của hắn, bây giờ có chết cũng không cảm thấy hối tiếc.
-Huyện úy đại nhân, ân đức của ngài, Trần Mộc Phong đời này không dám quên.
Trần đại phu nghiêm nghị, lần nữa cung kính thi lễ đối với Lý Dịch, vừa rồi thi lễ là vì thiên hạ thương sinh, lần này thi lễ là vì chính lão.
Trên thế giới này, bất kỳ người nào đều muốn lưu danh thiên cổ, có cơ hội được hậu nhân nhỡ kỹ, Trần đại phu tự nhiên không ngoại lệ.
-Sau này, nếu thân nhân bằng hữu Huyện úy đại nhân có bệnh gì cần bốc thuốc, chi bằng đến Hồi Xuân Đường chúng ta, không lấy một xu thuốc phí.
Vì biểu thị thành ý của mình, Trần đại phu vỗ ngực tuyên bố.
Lý Dịch nhìn hắn, nhìn Trần đại phu có đầy thành ý nhưng vì cái gì hắn lại có xúc động muốn đạp lão già này bay ra khỏi cửa không biết?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương