Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 259 : Khắc chữ trên những khối vuông nhỏ

Giải thích cho tiểu nha hoàn rất lâu mới làm con bé tin phòng bếp nhà mình không phải bị trộm viếng thăm, cũng không phải do tìm không thấy tiền bạc nên bọn chúng mới giận dữ phá hủy nhà bếp cho hả giận. Ngẫm lại cũng đúng, có tên trộm nào ngu ngốc đến nỗi đi vào nhà bếp tìm đồ quý. Bản thân tiểu nha hoàn cũng biết giấu tiền riêng trong một cái rương nhỏ sau đó khóa lại, ngay cả đồ trang sức quý trọng cô gia cho nàng cũng đặt bên trong, sau đó giấu rương dưới giường, chìa khóa mỗi ngày đều mang theo bên người, sẽ không để rớt mất. Huống chi, đại tiểu thư và nhị tiểu thư đều ở nhà, không có tên trộm nào có thể lẻn vào, sợ là vào còn chưa kịp thở một hơi thì đã bị nhóm người của Phương đại thúc đánh gãy chân đưa đến nha môn, bảo rương được giấu dưới giường cực kỳ an toàn. Chỉ là không có bếp thì hôm nay nấu cơm chỗ nào? Nhưng điều này không cần lo lắng lâu, bởi vì cô gia đã nói sau khi xây xong bếp mới thì việc nhóm lửa sẽ không còn khó khăn như trước. Bếp mới sẽ không làm khói bay mù mịt khiến nàng mỗi lần nấu cơm đều phải chạy ra ngoài vài lần, nghe nói còn có thể tiết kiệm củi lửa. Phía sau bệ bếp còn có một cái giường lớn, bốn người ngủ cũng không có vấn đề. Giường lớn kết hợp với bệ bếp, bất cứ khi nào đều sẽ ấm áp dễ chịu, ban ngày rảnh rỗi cũng có thể ngồi trên giường sưởi ấm. Tiểu Hoàn nghĩ đến cảnh tượng người một nhà đều ngủ trên giường lớn, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên. Không để ý đến Tiểu Hoàn, người có khuôn mặt đang đỏ bừng và không biết đang nghĩ gì đó, tiểu nha đầu thường hay thích suy nghĩ miên man, Lão Phương và lão Từ hai người đã kề vai sát cánh ở bên ngoài vọc bùn, hoàn toàn không có dáng vẻ đối chọi gay gắt như vừa rồi. Nhìn đến biểu tình nịnh nọt trên mặt hắn, Lý Dịch biết Lão Phương xong rồi, bị người bắt được nhược điểm, về sau thì địa vị trong nhóm huynh đệ khẳng định sẽ giảm xuống nhanh chóng. Trong Quần Ngọc Viện sợ rằng có một cô nương tên Tiểu Hồng thật, xem ra Lão Phương quen biết nàng ta đã lâu, có khi còn quen nàng trước hắn. Trước kia trong nhà nghèo đến không có gì ăn, đi lầu xanh để nhận thức là không có khả năng, bất quá mỗi lần nhắc tới Tiểu Hồng cô nương, Lão Phương liền đỏ mặt, nói lắp. Hai người bọn họ khẳng định không phải chỉ là quan hệ nam nữ thuần khiết đơn giản. Vô luận như thế nào thì đây là việc nhà của Lão Phương, tuy rằng Lý Dịch cực kỳ tò mò nhưng hắn sẽ không nói gì, hắn cũng sẽ không hỏi đến cùng cho bằng được. Lý Dịch đi ra sân đã nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh truyền tra từ tiểu viện bên cạnh. Tần Tình đang dạy bọn nhỏ đọc sách, trong nhà đặc biệt dọn ra một cái sân làm học đường. Ban đầu vốn là hai gian phòng, bức tường giữa bị phá hủy để làm phòng học lớn, sân bên ngoài dùng làm sân thể dục. Tuy rằng học sinh cũng không nhiều, tính cả nữ hài thì cũng chỉ có khoảng hai mươi, chỉ cần một phòng là đủ, nhưng Tần tiên sinh, người bị gãy chân chỉ có thể nằm xoài trên giường nói, học đường rộng thoáng chút thì tốt hơn, bọn nhỏ ngồi cũng thoải mái. Thế là nhóm của Lão Phương không nói hai lời đập bỏ bức tường trung gian. Lúc ở Liễu Diệp trại, Tần tiên sinh chính là tiên sinh học đường, đương nhiên, khi đó chỉ có hài tử họ Liễu mới có tư cách đi vào học đường. Vào thời gian khi Lý Dịch làm tiên sinh, dưới sự thu hút của Tôn Ngộ Không, những đứa nhỏ nhà nghèo mới dần dần nhiều lên, hiện tại vị trí tiên sinh giao cho Tần Tình, hắn nhận ra nàng ấy thật sự dụng tâm, trời sinh có thiên phú làm thầy giáo. Đại trạch có hai mươi mấy hài tử, chỉ cần vừa đủ tuổi thì nàng sẽ đi tới nhà khuyên cha mẹ cho chúng tới học đường. Đây là chuyện tốt, mấy đứa nhỏ tuổi choai choai cực kỳ bướng bỉnh, trước kia ở trong trại luôn quậy phá, xuống sông bắt cua, leo cây đào tổ chim, không lúc nào để người khác yên tâm. Hiện giờ dọn đến nơi đây, không làm những thứ đó, phủ thành ngư long hỗn tạp, người lớn không cho bọn nhỏ đi ra ngoài chơi nên trong nhà bị tai họa, không có vị gia trưởng nào không đau đầu. Tiểu Tình có thể giúp bọn họ trông hài tử, có gia trưởng nào không vui. Nếu hài tử nghịch ngợm ham chơi không muốn đi học, một cái tát vào mông, hỏi một tiếng có đi hay không, không đi, lại thêm một cái tát, tát mấy cái thì sẽ nguyện ý thôi. Ban đầu bọn họ chỉ cho rằng tìm được người trông trẻ, nhưng mấy ngày sau, một phụ nhân ngồi đếm tiền trong nhà, đứa con của bà đắc ý chỉ vào đống tiền bảo mẹ đếm sai rồi, bảy đồng cộng tám đồng phải là mười lăm đồng chứ không phải mười bốn. Phụ nhân sửng sốt một chút, vỗ mông thằng nhãi nhà mình một trận vì cái tội nói nhảm, bảy cộng tám bằng mười bốn. Bà từ nhỏ đã nhớ rõ ràng, làm sao có thể sai? Sau đó dùng ngón tay và ngón chân đếm lại một lần nữa, quả nhiên phát hiện mình đã đếm sai. Bà kinh ngạc hỏi con mình khi nào học được tính toán, nhóc con vừa chảy nước mắt vừa nói Tần tiên sinh dạy. Nghe vậy phụ nhân cho con mấy đồng mua quà vặt ăn, còn mình thì xách lễ vật đi tới nhà Tần Tình. Cần phải cảm tạ tiểu Tình à, bản thân bà và cha đứa nhỏ đều là dân chân đất, nửa chữ cũng không biết, trong nhà có một đống đồng tiền chỉ có thể đếm chơi, nếu hỏi con số chính xác thì họ bó tay. Đâu như bây giờ, đứa nhỏ nhà bọn họ chỉ mới vào học đường không mấy ngày thì đã biết tính toán, nếu biết thêm nhiều chữ nữa thì tốt rồi. Bọn họ không yêu cầu hài tử đi khảo tú tài, chỉ cần nếu sau này trong nhà gặp nạn thì cũng không đến mức đói chết. Chưa từng nghe nói qua người có ăn học sẽ bị đói chết, mấy đời người cộng lại cũng không nhận biết được vài chữ, từ đời ông tổ chỉ biết cầm dao chém giết, không nghĩ tới đến đời bọn họ lại ra một người có ăn học, ông bà phù hộ. Các gia trưởng có hài tử đi học đều chạy đến nhà Tần Tình, nào gạo nào thịt, nhất định không thể keo kiệt, tới cửa sao có thể đi tay không? Lão Phương khiêng một cái bếp lò đi vào, cây trúc rỗng ruột để làm ống khói được gắn chặt vào bếp lò, về sau loại bếp mới này đã thành công có mặt trong từng nhà. Than tổ ong cũng đã chuẩn bị xong, Hàn bá làm khuôn mẫu, kéo qua mấy xe than đá đã nghiền thành bột, sau đó từng hàng than tràn đầy lỗ thủng như tổ ong nhanh chóng được xếp trước cửa. Khi Lý Dịch đi vào nhà của Hàn bá, lão nhân đang ngồi trong viện bận việc. Người già không muốn nhàn rỗi, mỗi lần tới chỗ Hàn bá đều thấy ông ấy đang làm gì đó, chỉ có Nhị thúc công là khác loài, ngoại trừ sưởi nắng và ăn cơm, tựa hồ không có việc gì có thể khiến lão hứng thú. - Cô gia, lần này ngài cần làm thứ gì? Nghe thấy tiếng bước chân truyền ra từ trong viện, Hàn bá ngẩng đầu, cười hỏi. Lão làm nghề mộc cả đời, nhưng chỉ có thể làm đao gỗ, thương gỗ cho đám nhóc ranh, trong lòng lão kỳ thật cũng có chút tiếc nuối. Chỉ khi ở chỗ của cô gia thì lão mới có thể phát huy sở trường của mình một cách tốt nhất, Hàn bá thực thích cô gia nhờ hắn làm những thứ kì lạ, cổ quái kia. Nhưng mà cô gia quá khách khí, mỗi lần đều đưa tiền, còn thường xuyên bảo Tiểu Hoàn lại đưa chút gạo, thịt. Trong nhà chỉ có một mình lão già hắn, mấy đồng bạc giấu ở lu nước trong phòng bếp cũng đủ để hắn xài cả đời không hết. Mỗi lần đều phiền toái Hàn bá, Lý Dịch kỳ thật cũng rất ngượng ngùng, nhưng mà người chung quanh chỉ có Hàn bá có tay nghề, lại nói ông ấy ở một mình cũng không dễ dàng, vô duyên cớ vô cớ đưa tiền, lão nhân gia khẳng định sẽ từ chối. Hắn chỉ có thể đôi lúc tìm chút việc cho ông ấy làm, lúc đưa bạc cũng sẽ có lý do chính đáng. Lý Dịch nhìn lão nhân, cười cười, nói. - Chỉ làm vài món đồ chơi thôi. Nói xong, Lý Dịch lôi bản vẽ trong áo ra, Hàn bá nhìn thấy trên giấy vẽ một đống khối vuông nhỏ, cười nói. - Cô gia không cần lo lắng, nhiều nhất hai ngày sẽ hoàn thành, làm thứ này không khó, chỉ là đôi mắt của lão nhân không dùng được, những chữ ở trên e rằng phải phiền cô gia tìm một người trẻ tuổi mắt tinh để khắc thôi. - Hàn bá chỉ cần làm ra những khối vuông này là được rồi, ta sẽ đi tìm người khác khắc chữ. Lý Dịch cười nói. Từ lúc nhìn thấy Liễu Như Ý có thể dùng kiếm khắc chữ lên tường chỉ lớn bằng đầu móng tay, tốc độ nhanh đến nỗi Lý Dịch thấy không rõ, hắn lập tức nghĩ đến người khắc chữ trên mạt chược, không ai thích hợp hơn nàng ấy.